Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma

Chương 61: : Bộ Mặt Thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vi Nhiễm khoát tay áo, cười yếu ớt nói: "Sẽ không, hai ngày trước nguyệt sự của tavừa hết. Ta có chừng mực, La tỷ tỷ không cần lo lắng."

La Vân Anh nhẹ nhàng thở ra. Còn nhớ rõ lúc ở chuồng ngựa, nữ tử ấy nói với nàng "Nam nhân này không thuộc về ta", là thoải mái tự do như vậy, để nàng ấy thầm sinh lòng hâm mộ. La Vân Anh ngoài mặt lạnh nhạt đều là giả vờ, nội tâm của nàng ấy vẫn luôn đau khổ. Tuổi trẻ đã thủ tiết, vì mưu sinh kiếm sống, xuất đầu lộ diện trước mặt người khác, nhận đủ loại chỉ trích. Nếu như có thể, nàng ấy cũng muốn giống như nữ tử bình thường, có trượng phu dựa dẫm, có người yêu thương. Nhưng vận mệnh không cho nàng ấy cơ hội ở thế yếu như vậy.

Nếu như nàng ấy không gánh vác cái nhà này thì sẽ có rất nhiều người sống lang thang. Vốn là loạn thế, thiên tử vô tâm, xem bách tính là chó rơm. Nàng ấy vẫn dùng hết sức mọn của mình vì những người này chống đỡ một góc trời, cũng coi như một loại viên mãn.

"Muội thích quân sử sao?" La Vân Anh vẫn hỏi. Bây giờ Tiêu Đạc bị người khác lấy ra làm đề tài nói chuyện đồng thời liên lụy Vi Nhiễm cũng trở thành đối tượng đàm luận của bọn họ. Dù sao Tiêu Đạc đã từng thích Chu Gia Mẫn, thích đến mức tất cả mọi người cho rằng Tiêu Đạc nhất định sẽ ở cùng với nàng ta. Nhưng Vi Nhiễm gả đến Nghiệp Đô còn không đến một năm, vậy mà rõ ràng khiến Tiêu Đạc thay đổi chủ ý.

Nữ nhân này có bản lĩnh có thể làm cho một nam nhân buông xuống mối tình đầu nhung nhớ nhiều năm, không thể không làm cho đám người nảy sinh rất nhiều hứng thú với nàng.

Vi Nhiễm hơi sững sờ, rủ xuống nhìn chén trà trong tay, không trả lời.

Thực ra vấn đề này không có đáp án. Nàng đối với Tiêu Đạc là một loại nhận mệnh gả đến. Bởi vì thần kỹ nói bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, thần kỹ nói hắn là Hoàng đế. Trong loạn thế, người người đều khao khát được cường giả che chở. Tiêu Đạc không thể nghi ngờ nhất định là cường giả, hắn có thể bảo vệ nàng, cũng có thể bảo vệ tộc nhân của nàng. Cho nên nàng vẫn luôn cố gắng thực hiện chức trách của một thê tử.

Nhưng muốn nói đến thích vẫn còn hơi xa. Cũng không phải là hắn không có sức thu hút. Trái lại, ở chung cùng hắn, nàng dần dần nhìn thấy rất nhiều thứ phía sau danh tướng đệ nhất Đại Hán - chức danh mà hắn đang có. Cũng không phải giống như lúc trước, cho rằng hắn hung tàn bạo ngược, chém gϊếŧ thành tính, ngược lại, trọng tình nghĩa, hiếu thảo, coi trọng nghĩa khí, chăm học vươn lên, ý chí ở thiên hạ là những đức tính bên trong con người này. Làm nam nhân, hắn chắc chắn là người rất có sức thu hút.

Nhưng nàng không dám thích hắn. Ở sâu trong nội tâm nàng cũng không tin tưởng tình yêu, hoặc là nói không tin một người muốn làm đế vương sẽ có tình yêu. Nàng từng xem chuyện xưa, đã học lịch sử, đều đang nói cho nàng, đây là chuyện không thể nào. Nàng vẫn kiên trì, chỉ cần không động tâm, vào lúc hắn chán ghét hoặc là không cần nàng nữa thì có thể lành lặn đi ra.

Chính nàng cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, thế nhưng nàng không thể không nhìn thẳng vào hiện thực. Phụ thuộc vào hắn, nhunwg lại phải chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào. Chỉ cần nàng động tâm thương tình, kết quả sẽ là vạn kiếp bất phục.

Từ quán rượu ra, Vi Nhiễm cùng La Vân Anh cáo biệt. Tú Trí đợi ở ngoài cửa, đỡ Vi Nhiễm lên xe ngựa. Chờ ngồi ở trong xe ngựa, Vi Nhiễm mới gỡ mũ sa xuống. Tú Trí nhìn sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng y sĩ đến khám qua, thật sự nói phu nhân chỉ là nắng nóng không chịu được sao? Sắc mặt dường như càng kém hơn mấy ngày trước."

Vi Nhiễm giương mắt nhìn nàng, mỉm cười: "Nếu không ngươi cảm thấy là vì cái gì?"

Tú Trí tránh ánh mắt của nàng, gục đầu xuống: "Nô tỳ không biết. Chỉ là Nguyệt tỷ tỷ sinh bệnh, muốn nô tỳ cùng ngài ra ngoài, không dám có sơ xuất."

"Tú Trí, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Vi Nhiễm đột nhiên hỏi.

Ngón tay Tú Trí hơi nắm chặt, nhẹ giọng đáp: "Nô tỳ mười bảy."

"Chính là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử. Ngươi có thích người nào không? Nếu là có thì cứ nói ra, ta giúp ngươi làm chủ." Vi Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng ta, giọng nói như đang tán gẫu việc nhà.

Tim Tú Trí đập thình thịch, chẳng lẽ phu nhân phát hiện ra cái gì? Không, không thể nào. Tay của nàng ta nắm chặt váy, phía sau lưng ra một tầng mồ hôi. Có thể nói sao? Có thể nói nàng ta thích Quân sử sao? Nhưng Quân sử rõ ràng sủng ái phu nhân như vậy, phu nhân làm sao lại bằng lòng cho nàng ta phân sủng? Nói không chừng sẽ còn bán nàng ta đi, từ đó sẽ không gặp lại quân sử. . . Nghĩ đến đây, nàng ta vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ sao dám thích người khác chứ? Nô tỳ chỉ một lòng phụng dưỡng phu nhân, tương lai hôn sự toàn bộ để phu nhân làm chủ."

Tú Trí không dám ngẩng đầu, Vi Nhiễm chậm chạp không nói gì, lòng của nàng ta liền rối loạn điên cuồng, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trong xe oi bức nhưng nàng ta lại cảm thấy xương sống phát lạnh từng hồi.

Sau đó chỉ nghe thấy Vi Nhiễm dùng giọng điệu bình thường nói ra: "Được, ta biết rồi."

Thân thể căng thẳng của Tú Trí mới thả lỏng, tay lặng lẽ chống xuống ván xe ngựa mới có thể duy trì được tư thế quỳ.

***

Vương Tuyết Chi nhìn thấy ánh sáng trên đường cách mình càng ngày càng xa, tay chân dùng sức vung vẩy, miệng bị che lại chỉ có thể phát ra âm thanh "A a". Nội tâm của nàng ta mười phần sợ hãi, cho đến khi bị người kia đè lên tường, đối mặt với hắn ta, thấy rõ một bên mắt hắn ta bịt một miếng vải đen, và cả đường nét quen thuộc.



"Tuyết Chi." Người kia cúi đầu chạm môi nàng ta một cái, sau đó còn không vừa lòng, ôm eo của nàng ta, trực tiếp ôm nàng ta vào ngực hôn sâu.

Vương Tuyết Chi đầu tiên là kinh ngạc cực độ, mặc hắn ta làm, sau đó phản ứng lại, hai tay dùng sức đẩy bả vai hắn ta ra thở gấp: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nam nhân từ trong bóng tối từng bước đi đến có chút ánh sáng hiu hắt chiếu lên một bên mặt hắn ta. Vương Tuyết Chi từng bước lùi lại, phía sau lưng chạm tới mặt tường, nam nhân duỗi hai cánh tay chống ở hai bên nàng ta, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư đương nhiên không hy vọng ta ở chỗ này. Nàng cho rằng ta bị cha nàng tìm cách đưa tới chỗ quặng mỏ xa xôi kia làm cu li rồi nhỉ? Nàng quả thật lòng dạ độc ác, lúc cùng ta vui vẻ, vàng bạc tiền tài cái gì cũng không tiếc cho ta. Không vui, liền một cước đá văng ta, còn gả cho loại nam nhân này. Đây là báo ứng sao?"

Vương Tuyết Chi tức giận ngẩng đầu, gần như là quát: "Trương Dũng, ngươi không biết xấu hổ! Gạt ta muốn đi tòng quân, công thành danh toại liền đến cưới ta. Ta tin ngươi, cho ngươi vàng bạc, ngươi lại cầm đi đánh bạc! Mắt của ta mù mới có thể coi trọng ngươi!"

Ngón tay Trương Dũng lướt qua gương mặt Vương Tuyết Chi, tiếp theo nâng cằm nàng ta lên: "Ngươi là thiên kim thị lang đại nhân, ta chẳng qua là tên hộ viện, muốn cưới ngươi đương nhiên phải trở nên nổi trội. Nhưng đám người mắt chó coi thường người khác trong Kinh, căn bản không chịu cho ta cơ hội, ta có thể thế nào?"

"Vậy ngươi cứ đi cược!" Vương Tuyết Chi lại dùng sức đẩy xuống bộ ngực của hắn ta ra, nhưng không đẩy mạnh, sau đó lại bi thương, lại bụm mặt nghẹn ngào. Người này nhận hết tất cả mộng đẹp thời thiếu nữ của nàng ta. Nàng ta xuất thân vọng tộc, trong nhà yêu chiều, giấc mộng của nàng ta chính là gả cho anh hùng cái thế, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.

Năm đó hoa đào mới nở, nàng ta tuổi còn nhỏ, ham chơi leo đến trên cây không dám xuống dưới. Nam nhân này giang hai tay ra, đứng dưới tàng cây, ôn nhu nói: "Nhảy xuống, ta đỡ nàng."

Ánh nắng chiếu trên người hắn ta tạo thành những bóng hoa lưu chuyển, nam nhân cường tráng cương nghị lập tức búng một dây đàn trong lòng thiếu nữ.

Nàng ta từ từ nhắm hai mắt nhảy vào trong ngực của hắn ta, cũng chính là lúc bắt đầu một đoạn mộng đẹp.

Lúc tình cảm sâu đậm, bọn họ vượt mấy lôi trì, bởi vì sự rụt rè của nàng ta và sự thương tiếc của nam nhân này mà chấm dứt. Nàng ta gần như cho rằng nàng ta gặp được người tốt.

Sau này bị phụ thân phát hiện, giận tím mặt. Lúc đó nàng ta còn muốn che chở hắn ta, nhưng phụ thân phanh phui chuyện hắn ta đánh bạc, nàng ta như bị sét đánh, trơ mắt nhìn phụ thân kéo hắn ta đi, lạnh cả người. Sau đó chính là nghị thân, đợi gả, bắt đầu một cơn ác mộng khác.

Nàng ta hận ông trời bất công như thế! Nàng ta cảm mến yêu thương lại là một tay cờ bạc!

"Tuyết Chi. . ." Trương Dũng vốn là mang đầy phẫn nộ mà đến, nhìn thấy nữ hài đã từng âu yếm đang khóc, trong lòng không khỏi mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta: "Ta không lừa nàng, phụ thân nàng đánh ta gần chết, còn làm bị thương một con mắt của ta, trong lòng ta cực hận ông ấy, thậm chí muốn giận lây sang nàng. Nhưng đánh bạc chung quy là ta không tốt, cuộc sống bây gi của nàng cũng không vui vẻ. Tuyết Chi, nàng có bằng lòng đi theo ta không?"

Thân thể Vương Tuyết Chi cứng đờ, lập tức lắc đầu.

Trương Dũng khẽ xì một tiếng, buông tay ra, tàn nhẫn nói ra: "Không nỡ bỏ nhà mẹ nàng hay là không nỡ bỏ nhà chồng của nàng? Nàng tỉnh lại đi! Vương đại nhân vì nàng làm nhục gia môn nên mới đưa tiễn nàng đi, lại chọn một đứa con thứ không nên thân làm trượng phu của nàng. Nàng đi theo hắn, chẳng lẽ có ngày sống dễ chịu? Trong lòng nàng biết rõ, nếu bị hưu, Vương gia cũng sẽ không muốn một đứa con bị vứt bỏ như nàng đâu."

Vương Tuyết Chi nhớ tới việc làm vừa rồi của Tiêu Thành Chương, còn có ở trong Tiêu phủ bị Sài Thị áp chế, cùng lời phụ thân đã nói trước khi xuất giá, ôm cánh tay rùng mình một cái. Nàng ta không muốn cả đời như vậy, nhưng người trước mắt này không có cái gì!

"Ta đi theo Tiêu Thành Chương, chí ít có thể ăn no mặc ấm, có cuộc sống phú quý. Đi theo ngươi, chẳng lẽ đi qua lang thang ngoài đường khổ cực hay sao!" Vương Tuyết Chi lạnh lùng nói.

Trương Dũng thấy nàng ta hình như có chút dao động, ấn lấy bờ vai của nàng ta, nghiêm túc nói ra: "Nàng nghe ta nói. Cữu phụ ta ở phương nam có đường làm ăn, muốn ta qua đó. Nếu nàng theo ta đi, ta đảm bảo có thể để nàng được sống tốt, chỉ là. . ."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là bây giờ ta bị kẻ thù truy sát, cần một số tiền lớn. . ." Trương Dũng ấp úng.

Vương Tuyết Chi cười lạnh một tiếng, chặn tay của hắn, xoay người rời đi: "Ngươi lại thiếu nợ tiền đánh bạc à? Ta làm sao lại ngốc mà tin tưởng ngươi."

Trương Dũng kéo cánh tay Vương Tuyết Chi lại: "Không phải như nàng nghĩ đâu! Lần này thật không phải lỗi của ta, là ta bị người khác liên luỵ. Nếu nàng bằng lòng đi theo ta, ta nhất định tẩy tâm cách diện[1], sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt, trở nên nổi bật. Nhưng Tiêu gia không phải rất có tiền sao? Chúng ta đi phương Nam cũng cần lộ phí, cũng không cầm theo cái gì rời đi được, nàng cam lòng khôgn?"

[1]Tẩy tâm cách diện: Thay đổi triệt để từ tâm hồn đến thể xác.



Vương Tuyết Chi muốn hất tay của hắn ta ra, lại bị hắn ta kéo chặt hơn, lập tức tức giận nói ra: "Ngươi cho rằng Tiêu gia là nơi nào? Ta có mẹ chồng, bên trên còn có trưởng tẩu, đều là nhân vật lợi hại, ngươi cho rằng tiền của Tiêu gia có thể đến lượt ở trên tay ta?"

Ánh mắt Trương Dũng lộ ra vẻ hưng phấn: "Ta nghe Thiệu Khang nói, mẫu thân của hắn về Tiêu phủ rồi, muốn kiếm cho hắn một số tiền lớn. Nàng đi theo giúp đỡ, tự nhiên sẽ kiếm được chỗ tốt."

"Ngươi nói tới ai?" Trên mặt Vương Tuyết Chi lộ vẻ nghi ngờ.

"Chính là nhũ mẫu Tiêu quân sử - Chu thị."

***

Vi Nhiễm trở lại trong phủ, gần như cùng Vương Tuyết Chi đồng thời xuống xe ngựa. Vương Tuyết Chi tâm sự nặng nề, khuôn mặt tiều tụy, cũng không chào hỏi nàng.

Thị nữ Bắc viện xông tới, khom người nói: "Hai vị Thiếu phu nhân, phu nhân mời các vị đi qua đó một chuyến."

Vi Nhiễm gật đầu, cùng Vương Tuyết Chi một trước một sau đi về Bắc viện.

Vừa bước vào nơi ở của Sài Thị đã nghe được một cỗ mùi bùa chú, rất là nức mũi. Bên trong có một đạo cô mặc pháp y màu tím, đang cầm chén lớn uống, sau đó "Phốc" một tiếng phun nước ra trong viện.

Vương Tuyết Chi vội vàng lùi lại một bước, lộ ra vẻ mặt chán ghét. Vi Nhiễm cũng hơi nhíu mày.

Chu thị đi đến bên cạnh đạo cô kia thi lễ nói: "Làm phiền đạo trưởng."

Đạo cô đáp lễ: "Chuyện này, thuộc bổn phận của bần đạo. Trong phủ cũng đều là đồ vật sạch sẽ, bệnh trên người thí chủ chắc hẳn cũng không liên quan đến trúng tà. Nước bùa này cũng chẳng qua chính là cầu người tiêu tai giải nạn."

Chu thị liên tục xác nhận, Vi Nhiễm cùng Vương Tuyết Chi đi vào, hành lễ với Sài Thị.

Sài Thị tay chống tay lên trán, hơi có chút đau đầu, mệt mỏi giơ tay lên một cái, ra hiệu miễn lễ cho các nàng, không nói gì.

Chu thị tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, đạo trưởng quán biết xem phúc vận tôn tử nên đã kêu hai vị Thiếu phu nhân đến, không ngại mời bà ấy xem thử?"

Con cháu bây giờ là chuyện quan trọng nhất Tiêu gia, Tiêu Thành Chương và Vương Tuyết Chi không hòa thuận thì không nói, Tiêu Đạc thời gian ở trong phủ tuy ít, nhưng cùng Vi Nhiễm cả ngày như hình với bóng. Theo lý mà nói cũng nên có tin vui rồi. Sài Thị đối với chuyện xem tướng tiên đoán gì đó cũng không tin mấy, nhưng nếu là chuyện mình quan tâm, nghe một chút cũng không sao. Thuận tiện nói: "Vậy cứ xem một chút đi."

Đạo cô theo lời đi đến bên cạnh Vương Tuyết Chi, đi một vòng quanh người nàng ta, tay vung phất trần, trong miệng nói lẩm bẩm. Chốc lát, bà ta nói ra: "Vị phu nhân này phúc phận sâu dày, con cháu không thành vấn đề."

Chu thị nói: "Vậy vị bên cạnh này thì sao?"

Đạo cô nhìn kỹ Vi Nhiễm một chút, "Chậc chậc" hai tiếng: "Bần đạo vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không thấy người xinh đẹp như phu nhân. Hơn nữa chính là tướng mạo đại phú đại quý."

Vi Nhiễm thần sắc nhàn nhạt đứng đấy, cũng không tiếp lời.

Chu thị thúc giục: "Cái đó thì liên quan gì tới con cháu chứ?"

Đạo cô kia nhắm mắt tụng vài tiếng, đi vòng quanh Vi Nhiễm hai vòng, bỗng nhiên tiến đến trên người nàng ngửi một cái, trong miệng kêu "Ôi trời trời: "Phu nhân, sao ngài có thể làm chuyện tổn hại con cháu như thế hả!"
« Chương TrướcChương Tiếp »