Chương 6

Vi Khôn đặt tờ xăm ở dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cỏ vong ưu là thánh vật của Cửu Lê, sau khi giã nát thành nước, vô sắc vô vị. Thế nhưng chỉ cần chất lỏng này đυ.ng phải nước gừng thì sẽ lập tức biến thành màu nâu đỏ, đồng thời trong thời gian ngắn không cách nào phai màu.

Vi Nhiễm nói: "Lúc ấy ta ở điện Vu Thần đã nghe được một mùi hương kỳ quái. Trong tay nhóm Vu nữ đã bôi qua nước gừng, lại động vào tờ xăm, chắc chắn nhìn thấy màu đỏ nâu sau dấu ngắt câu, mới cầm trong tay mình. Muốn biết việc này là thật hay giả, chỉ cần đem lòng bàn tay các nàng mở ra là được. Ta nghĩ dấu vết kia còn không chưa biến mất đâu."

Ngoại trừ Vi Hân ra bảy vị Vu nữ cũng đều đứng ở trong đám người, nhưng hiển nhiên bọn họ bị dọa cho khϊếp đảm, không có người nào dám tiến lên để nghiệm chứng.

"Các ngươi, các ngươi thực sự lại làm ra chuyện như vậy!" Vi Khôn giận dữ. Lúc ấy ông chỉ kiểm tra tờ xăm của Vi Nhiễm, cũng không nhìn kỹ những người khác, lại không nghĩ đến có người dám động tay động chân lên trên tờ xăm như vậy!

Trâu thị ngẩng đầu, nước mắt liền dâng lên: "Chúng ta làm cha mẹ, chẳng qua vì không muốn nhìn thấy nữ nhi lấy chồng ở xa chịu khổ. Cho dù trái với quy định của tộc, nhưng trong lòng lo lắng khẩn thiết, có lỗi sao? Phu quân ngài không bỏ được Tiểu Nhiễm, làm sao thϊếp bỏ được Hân Nhi đây? Vốn dĩ chúng ta muốn để Tường Nhi đi, không nghĩ tới Tiểu Nhiễm thay thế nàng..."

"Đúng vậy, chúng ta không bỏ được nữ nhi của mình!" Các vị phu nhân tộc trưởng nghe được Trâu thị nói như vậy, động tình ôm nữ nhi bên cạnh khóc rống lên. Lần này ngay cả các tộc tộc trưởng đều kinh hãi, không nghĩ tới ngay cả phu nhân của bọn họ cũng đều dính dáng đến chuyện này.

Hai tay Vi Mậu khoanh ở trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Khóc cái gì mà khóc! Nữ nhi của các ngươi đương nhiên ngàn vạn không nỡ, Vương Tường không có cha mẹ nên phải bị đẩy ra hòa thân? Tổ thần ở trên, các ngươi tổn hại tộc quy* như thế, hãm hại người trong tộc, phải bị tội gì!"

*quy định của tộc

Bị hắn quát như thế, các nữ nhân lý lẽ chính trực mới vừa rồi còn cảm thấy ủy khuất, lập tức ngừng tiếng khóc.

Nhưng việc này thật sự khiến mấy vị tộc trưởng khó xử. Nếu muốn xử tử Trâu thị thì cũng phải xử tử phu nhân của bọn họ. Hơn nữa những vị phu nhân này xuất thân đại tộc, nếu gϊếŧ hết bọn họ, đoán chừng nội bộ Cửu Lê sẽ rối loạn.

Trâu thị cười lạnh một tiếng, cùng Vi Nhiễm bốn mắt nhìn nhau.

Cũng không thể coi thường nha đầu này được, nhưng nàng muốn đạp đổ bà, cũng không dễ dàng như vậy.

Trâu thị có thể ở Vi gia nhiều năm như vậy, còn được Vi Khôn bảo vệ, đương nhiên có nhiều thủ đoạn. Nếu không lúc trước cũng sẽ không đoạt Vi Khôn đang hãm sâu vào nỗi thống khổ tang thê vào tay. Phải biết vợ cả Vi Khôn là Lâm Đào, là một nữ tử truyền kỳ.

Thời Vi Khôn còn niên thiếu, có lần đi nhầm vào thâm sơn Cửu Lê, cứu được một vị nữ oa da trắng mỹ mạo. Lúc ấy nữ oa kia y phục rách rưới, dung mạo kinh người. Vi Khôn sinh lòng thương tiếc, sợ để một mình nàng ở trong núi sâu sẽ có nguy hiểm, liền đưa nàng trở về. Lúc đầu nữ oa kia không biết nói chuyện, cũng chỉ phát ra vài tiếng ê a. Vi Khôn chăm sóc nàng cẩn thận, kiên nhẫn dạy bảo, bảo vệ có thừa, chờ đến khi thiếu nữ trưởng thành, hai người lâu ngày sinh tình, kết thành vợ chồng.



Về sau, thiếu nữ kia không chỉ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mà lại tinh thông y thuật, cứu được tính mệnh rất nhiều người, rất được người dân Tộc Cửu Lê kính yêu. Nàng còn sinh cho Vi Khôn một đứa con trai và một đứa con gái, lúc hai đứa bé mới sinh ra, Cửu Lê tràn ngập mùi hương kỳ lạ, được coi là trời ban điềm lành. Ban đầu một nhà bốn người trôi qua mỹ mãn hạnh phúc, nhưng năm Vi Nhiễm hai tuổi, Lâm Đào bỗng nhiên buông tay nhân gian.

Vào lúc ấy, bên trong Tộc Cửu Lê nghị luận ầm ĩ. Có nói Lâm Đào là vì nếm bách thảo cho người trong tộc nên trúng độc mà chết. Có người nói nàng là lịch kiếp thành tiên. Còn có người lại nói căn bản nàng là bạch hồ trong núi biến thành, tuổi thọ đã hết. Nếu không, làm sao ngày thường có thể xinh đẹp như vậy?

Vi Khôn bỗng nhiên mất đi ái thê, bi thương không thôi, cả ngày trong lòng đều là sầu não uất ức, người cũng già nua đi rất nhiều. Sau khi Trâu thị biết vậy, liền cố ý trốn đến bên trong hang núi nơi Vi Khôn gặp Lâm Đào kia, tùy cơ hành động.

Về sau, rốt cục bà ta cũng toại nguyện gả cho Vi Khôn. Mới đầu, bà ta cũng muốn cùng hai huynh muội Vi Mậu và Vi Nhiễm ở chung thật tốt, nhưng khi bà ta phát hiện hai đứa bé này dường như chiếm cứ toàn bộ sự quan tâm và yêu thương của trượng phu, liền sinh lòng ghen ghét, cũng không còn cách nào thành tâm thích bọn họ được nữa.

Nhất là Vi Nhiễm, hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, gần như tất cả nam nhân đều vì nàng mê muội điên cuồng. Khắp nơi cướp mất danh tiếng của Vi Hân không nói, ngay cả chuyện đi miếu Vu Thần rút thăm, Vi Khôn cũng bất công chọn Vi Hân đi.

Bởi vậy, dưới sự ngầm cho phép của Vương Phần, liên hợp với mẫu thân của các vu nữ, bày ra cái bẫy rút thăm.

"Đại tù trưởng, việc đã đến nước này, truy cứu trách nhiệm của ai đều vô dụng. Ta đề nghị, gọi Vương Tường đến, ngày mai lại tiến hành rút thăm một lần nữa đi." Một tộc trưởng đề nghị.

"Đúng, cứ làm như thế đi!" Mấy tên tộc trưởng khác cũng tỏ ý tán thành.

"Cha, con không muốn! Tiêu Đạc là đại ma đầu, hắn sẽ gϊếŧ con!" Một vu nữ ngã sụp xuống đất khóc lớn.

Mấy vu nữ khác thấy thế, cũng rối rít quỳ xuống đất cầu khẩn từ phụ mẫu của mình.

Vi Mậu không khỏi phẫn nộ nói: "Các ngươi coi việc hòa thân với Đông Hán là chuyện đùa sao? Cho phép các ngươi làm ẩu? Dưới núi bây giờ đều là binh lính Đông Hán, nếu như không có người chịu đi hòa thân, Cửu Lê sẽ nhận kết cục gì, các ngươi có nghĩ tới không? Rút thăm là vốn là quyết định tốt, thân là Vu nữ Cửu Lê, các ngươi chẳng lẽ không nên đứng ra bảo vệ người trong tộc sao?"

Lời nói của ông vang vọng khắp sân lớn, nhóm Vu nữ nhìn cha mẹ mình, nhìn lại mọi người sớm chiều sống chung với nhau, lập tức trầm mặc. Đúng vậy, các nàng thân là Vu nữ Cửu Lê, lẽ ra không nên ích kỷ như thế. Nhưng Tiêu Đạc đúng là thật sự đáng sợ. Đáng sợ như vậy, làm cho các nàng hoàn toàn không có can đảm đối mặt với tương lai mù mịt như vậy.

Lúc này, Vi Hân không cam lòng nói ra: "Đại ca nói vậy thật là dễ nghe. A tỷ cũng là Vu nữ Cửu Lê, vì sa huynh không cho nàng dũng cảm đứng ra?"

"Ngươi!" Vi Mậu đã sớm chán ghét con người trước một mặt phía sau một bộ mặt như Vi Hân, tối nay nghe nói ả và mẹ kế hợp mưu hãm hại Vi Nhiễm, vốn là muốn bóp chết ả, không ngờ ả còn dám đổ thêm dầu vào lửa. Hắn nắm chặt nắm đấm vừa muốn phát tác, lại nghe được Vi Nhiễm bên cạnh lạnh nhạt nói: "Ngươi luôn mồm gọi ta a tỷ, lại tự tay đẩy ta vào trong âm mưu. Vi Hân, nhiều năm như vậy, thật ra ta lại rất xem thường ngươi."