Chương 59: : Nắm Giữ Ân Soái

Nhắc tới Tống gia, khắp Kinh Thành nhà nào có hoàng thân quốc thích đứng đầu thì cũng chỉ có nhà này, tuyệt đối không có nhà thứ hai.

Bây giờ gia chủ Tống phủ là Hữu Vệ Thượng tướng quân, Nghĩa Thành Tiết Độ Sứ - Tống Diên Ác. Bản thân Tống Diên Ác ở Đại Hán không có tên tuổi gì, nhưng gia thế lại hết sức hiển hách. Mẹ của ông là công chúa tiền triều, thê tử hiện nay là con gái Cao Tổ, tỷ tỷ của Hán đế. Một nhà hai người rể là vua, có thể nói vô cùng lừng lẫy.

Tống Diên Ác còn có một đứa con gái tên là Tống Oánh, tuổi mới mười tám, là đại mỹ nhân không hề thua kém hai tỷ muội Chu gia. Từ nhỏ, nàng ấy đã ra vào cung đình, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể nói là danh môn thiên kim chân chính. Quan trọng nhất chính là, chưa thành gia thất.

Gã sai vặt giúp Tiêu Đạc đổi tấm áo choàng màu đậm, bên trên thêu hoa văn sư tử, cung kính nói: "Quân sử có chỗ không biết, lần này ngoài mặt là Tống lão phu nhân chuẩn bị tiệc thọ yến, nhưng Tống Tướng quân lại mời quan to hiển quý khắp Kinh Thành, tất cả mọi người nói là muốn chọn rể cho Tống tiểu thư."

Tiêu Đạc nhíu mày. Đã là chọn rể, một nam nhân đã thành gia như hán cũng đi dự tiệc, chỉ sợ không thỏa đáng lắm? Hay là phụ thân có an bài khác? Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người gào to hai tiếng "Mậu Tiên", sau đó một nam nhân cao lớn khôi ngô, giống hệt Tiêu Nghị bước vào.

"Một đại nam nhân làm sao thay quần áo mất nửa ngày vậy! Ta và cửu phụ đã trò chuyện đã lâu lắm rồi đó!" Nam nhân mày rậm mắt to, thân xác cường kiện, giống như có năng lực vạn quân. Người này là con trai của Tứ tỷ Tiêu Nghị, tên là Lý Trọng Tiến, hiện tại nhậm chức trong cấm quân.

"Sao biểu huynh lại tới đây?" Tiêu Đạc sửa sang ống tay áo, lạnh nhạt nói. Thời điểm hắn vừa tới Tiêu gia, Lý Trọng Tiến không thèm để ý đến hắn. Về sau theo địa vị của hắn càng ngày càng cao, thái độ của vị biểu huynh này cũng thay đổi, bây giờ chính là bộ dạng nịnh bợ phụng nghênh. Ở trong cấm quân, Lý Trọng Tiến gặp người liền nói rằng mình có quan hệ rất tốt Tiêu Đạc, có thể tiến cử một vài tiểu binh gia nhập Thiên Hùng Quân, còn lừa không ít tiền tài của người ta. Tiêu Đạc nể mặt Tiêu Nghị, cũng lười so đo với hắn ta.

Lý Trọng Tiến không quan tâm thái độ lạnh nhạt của Tiêu Đạc, ôm lấy bờ vai hắn đi ra ngoài, tự nhiên nói: "Ta đến cùng hai người đến Tống Phủ dự tiệc. Ta nói cho đệ biết, vị Tống đại tiểu thư kia hoa dung nguyệt mạo, không hề thua kém Chu gia Nhị Tiểu thư mà đệ nhung nhung nhớ nhớ một chút nào đâu. Hơn nữa nếu có thể làm con rể Tống gia, tuyệt đối sẽ một bước lên mây."

Tiêu Đạc nhẹ nhàng đẩy tay hắn ta ra: "Ta đã lấy vợ. Không có hứng thú với người khác."

Lý Trọng Tiến cười khan hai tiếng, sờ mũi: "Đệ thật đúng là xem vu nữ kia thành báu vật rồi? Nếu đệ không hứng thú thì ta có."

Tiêu Đạc quan sát hắn ta, tướng mạo bình thường, hiện cũng chỉ là một tên đô đầu nhỏ trong cấm quân, làm sao xứng với Thiên kim Tống gia? Nhưng dù sao cũng là thân thích nhà mình, cũng không thể làm mất mặt mũi của hắn ta, thế nên không nói gì thêm nữa.

Tiêu Nghị dẫn theo Tiêu Đạc và Lý Trọng Tiến đi Tống phủ dự tiệc. Tống phủ đông như trẩy hội, ngựa xe như nước. Trong phủ đèn đỏ treo trên cao, sênh ca yến múa, phi thường náo nhiệt. Tống Diên Ác chắp tay thi lễ cùng đám tân khách xách theo lễ vật tới, giương mắt trông thấy bọn người Tiêu Nghị tiến đến, vội vàng ra phủ đi xuống thềm đá.

"Sử tướng đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này!" Tống Diên Ác cúi người hành lễ, Tiêu Nghị chắp tay nói: "Tướng quân nhiều lần mời, ta không thể nào không đến được."

"Mau mau, Sử Tướng, Lý đầu mời!" Tống Diên Ác nghiêng người giơ tay, Tiêu Nghị quay đầu nói: "Hai người các ngươi còn không mau chào Tống Tướng quân?"

Tiêu Đạc và Lý Trọng Tiến lập tức tiến lên, hành lễ với Tống Diên Ác. Tống Diên Ác cười đáp lễ: "Lần này Tiêu Quân sử đánh cho Khiết Đan đẹp mặt, Gia Luật Đô Mạc chính là mãnh tướng đứng đầu Liêu quốc, lại bị Quân sử đánh cho đánh tơi bời, hốt hoảng trốn về phương Bắc. Lát nữa trong bữa tiệc, ngươi cần phải kể cho chúng ta nghe thật kỹ a!"

"Tống Tướng quân khách khí rồi." Tiêu Đạc nhàn nhạt đáp.

Tống Diên Ác chỉ gật đầu nhẹ một cái với Lý Trọng Tiến, rồi vội vàng cùng hai cha con Tiêu Nghị Tiêu Đạc hàn huyên khách sáo. Lý Trọng Tiến bị bỏ lại ở phía sau, trong lòng cực kỳ không vui, chỉ có thể nghĩ tới việc nếu như có thể làm rể hiền Tống gia, sau này đương nhiên không phải buồn vì bị người khác xem thường.

. . .

Tú Lâu - hậu viện Tống gia, điêu lan ngọc thế, hoa cỏ sum suê, hương mai thoang thoảng.

Chu Gia Mẫn giúp Tống Oánh chọn hai cây trâm vàng, cài lên búi tóc nàng ấy. Mỹ nhân trong gương, đoan trang tự nhiên, nhưng vẻ mặt ảm đạm, hơi có chút ưu thương thầm kín.

"Sao thế?" Chu Gia Mẫn ngồi bên cạnhTống Oánh: "Tống Tướng quân vì muội chiêu mộ thanh niên tài tuấn khắp Kinh, nói thế nào muội cũng nên đi xem thử một chút mới phải."

Tống Oánh lắc đầu, cầm tay Chu Gia Mẫn tay nói: "Muội không muốn đi. Gia Mẫn tỷ, muội không dối gạt tỷ, ta đã có người trong lòng rồi, vẫn luôn chờ đợi chàng."



Chu Gia Mẫn ngẩn người, đi đóng cửa, sau đó mới trở lại, nghiêm túc hỏi: "Chuyện này, Tống Tướng quân có biết không?"

Tống Oánh lắc đầu, đưa tay đặt tại ngực: "Phụ thân mẫu thân cũng không biết. Hai năm trước, muội và mẫu thân đi Bạch Mã tự ở Lạc Dương du ngoạn, trên đường ngựa của ta bỗng nhiên hoảng sợ, chạy như điên. Muội suýt nữa bị ngã khỏi xe ngựa, sợ đến mức mất hết hồn vía. Là chàng từ trong đám người xông ra khống chế con ngựa điên đó, mới cứu được muội."

"Thế muội có hỏi được danh tính của hắn không?" Chu Gia Mẫn truy vấn. Đối với dạng thế gia như nhà Tống Oánh, nếu đối phương cũng là con em thế gia thì tốt, nếu chỉ là tên vô danh tiểu tốt, Tống Tướng quân và trưởng công chúa tất nhiên sẽ không đồng ý.

Vẻ mặt Tống Oánh lập tức có chút uể oải: "Muội còn chưa kịp hỏi, mẫu thân đã tìm tới, sai gia đinh đuổi chàng đi. Nhìn các ăn mặc của chàng, có lẽ chỉ là bách tính bình dân. Muội biết hai người bọn muội không có duyên phận, nhưng muội không thể quên được lời chàng thì thầm an ủi ta, cũng không thể quên được dáng vẻ dịu dàng lúc chàng đỡ muội xuống xe ngựa. Muội đối với chàng là vừa gặp đã cảm mến."

"Oánh Oánh, dựa vào thân phận của muội, làm sao có thể kết hôn với một bách tính bình dân chứ? Vẫn nên quên hắn đi." Chu Gia Mẫn thở dài.

Tống Oánh hai tay bụm mặt, khóc không thành tiếng: "Muội không thể quên được. Muội nghĩ chàng can đảm hơn người, thân thủ bất phàm, nếu như tòng quân sẽ làm có thể có được thành tích, đến lúc đó sẽ có thể cưới chàng. Muội còn lén phái người đi Lạc Dương tìm thử, đáng tiếc hình như chàng đã dọn đi rồi, sau đó bặt vô âm tín. Gia Mẫn tỷ, tỷ giúp muội một chút! Tỷ cũng từng thích một người, nhất định hiểu cảm giác của muội, đúng không?"

Chu Gia Mẫn vuốt tóc mai của Tống Oánh, dịu dàng nói: "Lúc trước muội giúp ta nhiều như vậy, ta cũng nên hồi báo. Như vậy đi, muội đem tin tức liên quan tới hắn nói hết cho ta, ta thử giúp muội tìm xem. Nếu tìm được, sẽ để hắn tòng quân."

"Thật sao? Tỷ tỷ đồng ý giúp muội?" Tống Oánh nín khóc mỉm cười. Chu Gia Mẫn khẽ gật đầu, đưa tay lau đi nước mắt của nàng: "Đừng khóc nữa."

Tống Oánh liên thanh nói được, lập tức nói hết những gì mình biết.

. . .

Yến hội ở tiền viện, truyền chén đưa ngọn, rượu hàm tai nóng, ca múa đang vui. Không ngừng có quan viên được người quen giới thiệu xuống, đến đây mời rượu, khen Tiêu Đạc không dứt miệng, cực kỳ tôn sùng. Tiêu Nghị và Tiêu Đạc dường như không có thời gian rảnh rỗi.

Tuyên huy sử Lưu Dần và Vương Phần đi tới, Lưu Dần nói nhỏ bên tai Tiêu Nghị: "Lát nữa nếu có chuyện gì ngươi cứ nhìn xem là được, đừng xen vào."

"Đây là ý gì?" Tiêu Nghị trợn mắt. Lưu Dần vỗ vỗ tay ông, ra hiệu ông đừng làm ầm lên, lại làm bộ như không có việc gì cùng bàn đầy người uống rượu.

Vương Phần hỏi Tiêu Nghị: "Nha đầu Tuyết Chi kia ở phủ thượng không làm ầm ĩ chứ?"

Tiêu Nghị luôn không quan tâm đến chuyện nội trạch, thuận miệng nói ra: "Chắc là vậy."

"Vậy là tốt rồi, ta còn lo lắng nó gây phiền phức cho các ngươi." Vương Phần lắc đầu: "Nó từ nhỏ đã kiêu căng thành thói, ta vẫn lo lắng nó gây ra tai họa gì, tạo thành cục diện khó mà vãn hồi. Đến lúc đó ngay cả ta sợ cũng không bảo vệ được nó."

"Ngươi lo lắng quá rồi. Nàng là một tiểu cô nương, lấy ở đâu ra bản lãnh gây nên đại họa gì?" Tiêu Nghị xem thường. Vương Phần ngượng ngùng cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Từ đầu đến cuối Lý Trọng Tiến vẫn luôn nhìn rèm cuốn kia, vẫn không có người.

Kỳ lạ, không phải nói Tống tiểu thư chọn rể sao? Mắt thấy tiệc rượu đã trôi qua hơn một nửa, làm sao Tống tiểu thư còn chưa lộ diện?

Lúc này, bên ngoài có người gào to một tiếng: "Hoàng Thượng giá lâm!" Sau đó, Hán đế mặc thường phục, được cung nhân vây quanh, chắp tay tiến đến.

Trên ghế đám người biểu cảm khác nhau, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, quỳ xuống đất nghênh giá, hô ba lần vạn tuế.

"Các khanh bình thân." Hán đế đi đến chủ tọa ngồi xuống, xụ mặt nói: "Trẫm cũng vô ý quấy nhiễu hứng thú uống rượu của các khanh, phá hỏng thọ yến của Tống lão phu nhân. Nhưng Tây cảnh vừa mới truyền đến, Thục nhân đã chiếm được Diêm Châu, đang tiến quân về hướng Linh Châu." Đám người lúc này mới chú ý, trong tay hắn ta còn cầm theo tấu chương, đốt ngón tay bóp trắng bệch.



Nhất thời cả sảnh đường đều tĩnh lặng.

"Hoàng Thượng!" Xu Mật Sứ tiên phong lên tiếng: "Người Thục tiến công, đều do Dương Thủ Trinh gây nên. Nếu có thể làm cho Dương Thủ Trinh đầu hàng, lực lượng bao vây tây cảnh tự nhiên có thể tháo gỡ. Vì sao ngài còn không hạ quyết đoán?"

Hán đế vô thức nhìn Tiêu Nghị một chút, Tiêu Nghị chỉ quỳ, cúi đầu không nói.

Lưu Dần cũng chắp tay nói: "Hoàng Thượng, dõi mắt nhìn toàn bộ triều đường Đại Hán, còn có người nào thích hợp nắm giữ ấn soái bình loạn hơn Tiêu sử tướng? Dương Thủ Trinh được phản quân tôn sùng là Tần Vương, chiếm giữ Đông đường - trọng trấn, ngăn cản đường thủy Đại Hán ta, vây khốn Ngụy quốc công ởThanh Châu đã đã mấy tháng. Ngài phái bọn người Chính Văn Kha, Quách Từ Nghĩa, Thường Tư thảo phạt, mặc dù đánh bại Dương Thủ Trinh, nhưng hắn lui giữ Truy Châu, đóng cửa không chiến. Từ mùa xuân vẫn luôn vây đến bây giờ, từ đầu đến cuối không cách nào công phá Truy Châu. Hoàng Thượng, Ngụy quốc công cùng Đại Hán không đợi được nữa!"

"Xin Hoàng Thượng nhanh chóng ra quyết định, phái sử tướng bình loạn!" Đám người Tống Diên Ác cao giọng phụ họa, thanh âm to lớn. Lúc này Hán đế mới phát hiện, trừ mấy vị thân tín của mình, bọn người Lý Tịch, trọng thần trong triều hôm nay lại toàn bộ có mặt ở đây, dường như đang chờ hắn ta đến, xin lệnh cho Tiêu Nghị.

Hán đế bị ép đến mức này, cũng hoàn toàn hết biện pháp. Hắn ta chậm rãi nhìn từng khuôn mặt, nhớ kỹ những người ép buộc hắn ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm. Ánh mắt hắn ta cuối cùng rơi vào trên người Tiêu Nghị, một khi binh quyền rơi vào trong tay người này thì còn có thể lấy về sao? Lấy danh vọng và quyền thế bây giờ của Tiêu Nghị, muốn lật đổ mình chỉ trong nháy mắt, ông có thể buông tha cơ hội tốt như vậy sao?

Nhưng lúc này Hán đế không có lựa chọn nào khác. Hậu Thục từng bước ép sát, Dương Thủ Trinh đánh lâu không được, Nam Đường và Liêu quốc nhìn chằm chằm như hổ đói. Hắn ta ngoại trừ dựa vào Tiêu Nghị - người từng theo phụ hoàng gây dựng giang sơn này thì còn có thể làm khác sao?

Nhưng hắn ta không thể bị bọn họ ăn sạch như vậy được. Hắn ta phải phản kích.

Hán đế hắng giọng một cái, nói: "Hôm nay, phong Tiêu Nghị làm Chiêu Uý Trấn An sứ quân phía Đông, Quân lính Đại Hán đều do Tiêu Nghị điều khiển, trong hai tháng điểm binh tiến đến bình định!"

"Thần tạ chủ long ân, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!" Tiêu Nghị cao giọng đáp, nặng nề nằm sấp người trên mặt đất. Rốt cuộc ông đã lấy được binh quyền cao nhất Đại Hán, chư quân đều nghe lệnh của ông. Đối với một người lính mà nói, đây không khác gì thành tích cao nhất.

Hán đế đứng lên, tự mình đỡ Tiêu Nghị đứng dậy, lại ra lệnh cho chúng nhân đều đứng dậy. Hắn ta cầm tay Tiêu Nghị, giọng không lớn lắm nói: "Trẫm nghe nói phủ đệ của Sử Tướng ở kinh thành nhỏ hẹp, đặc biệt ban phủ mới cho ngươi. Vừa hay lần trước Tiêu Đạc lập được công, tiến cử hắn trấn giữ Đông Kinh, cả nhà các ngươi đều chuyển đến Kinh Thành ở đi."

Thân người Tiêu Nghị chấn động, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hai mắt nhìn chằm chằm Hán đế.

Hán đế khẽ mỉm cười, lộ ra ánh mắt như lang sói: "Thế nào, Sử tướng muốn kháng chỉ à?"

Tiêu Nghị vội vàng quỳ xuống, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng hậu ái, thần không dám không theo. Chỉ là Tiêu Đạc là phụ tá đắc lực của vi thần, phải theo thần xuất chinh, chức trấn thủ Đông Kinh cho hắn chỉ sợ không ổn."

Hán đế nhìn Tiêu Đạc một cái, suy nghĩ một lát, khẽ "à" một tiếng.

"Vậy chuyện của Tiêu Đạc để bàn bạc lại, ngươi mau chóng đưa gia quyến ở Nghiệp Đô gia đến đi. Trẫm cũng muốn thời điểm ngươi xuất chinh, chăm sóc bọn họ thật tốt." Hán đế vỗ mạnh xuống bả vai Tiêu Nghị, rồi cất bước rời đi. Cung nhân nối đuôi theo hắn ta lần lượt đi ra, đám người ở công đường vẫn còn khϊếp sợ, nhất thời không ai động đậy.

Bọn người Lưu Dần nhìn nhau, mục đích mặc dù đã đạt được nhưng trên mặt lại không có nửa phần vui vẻ. Ai cũng không nghĩ tới, mặc dù Hán đế cho Tiêu Nghị binh quyền, lại lấy cả nhà Tiêu Nghị giam ở Kinh Thành làm vật thế chấp.

Chu Gia Mẫn ở bên kia rèm châu nghe được lời của Hán đế, lùi lại hai bước, vội vàng đi đến dưới hiên. Nàng ta ôm cánh tay ở trước ngực, chỉ cảm thấy từng trận ý lạnh lóe lên trong đầu. Từ lúc nàng ta trở lại Kinh Thành đến nay, bôn tẩu khắp nơi, chính là thay cha cầu cứu các vị Thế thúc Thế bá. Thanh Châu bị vây khốn, mặc dù phụ thân không đến mức nguy hiểm tính mạng nhưng quân dân trong thành tất nhiên đói khốn bần bệnh.

Phụ thân hoàn toàn có thể một mình thoát thân, nhưng ông không chịu.

Nếu như thế, cũng chỉ có thể nhờ triều đình xuất binh, trấn áp phản loạn, mới có thể cứu phụ thân cùng bách tính Thanh Châu trong tình hình như nước với lửa. Nàng ta nghĩ tới Hán đế lại phái Tiêu Nghị nắm giữ ấn soái, đây cũng là kết quả nàng ta mong muốn. Một khi binh quyền nắm ở trong tay, phụ tử Tiêu gia sẽ có thể muốn gì làm nấy, Hán đế. . . Đang tính toán cái gì?

Thật không nghĩ đến, vậy mà Hán đế lại lấy cả nhà Tiêu Nghị làm vật thế chấp. Cứ như vậy, Tiêu Nghị khó mà thi triển quyền cước, vẫn không thể làm được cái gì.

Nàng ta cắn chặt ngón tay, vắt óc suy nghĩ thượng sách, nghe được tấm màn phía sau lưng khẽ động, còn không kịp quay người đã bị người ta ôm lấy.