Tiêu Đạc vốn tưởng rằng Vi Nhiễm đang đùn đẩy, nhìn lướt qua bao vải, trông thấy chiếc hộp thì lập tức dừng lại. Vật này. . . Làm sao lại ở chỗ nàng?
Vi Nhiễm mở nắp hộp ra, đẩy qua cho Tiêu Đạc: "Ta đoán vật này là Nhị tỷ đưa tới. Chắc phu quân phải biết chứ?"
Tiêu Đạc nhìn cơ quan bên trên chiếc hộp kia, cảm xúc trong mắt phức tạp, đợi khi thấy ngọc bài bên trong thì ký ức cuốn tới giống như dời núi lấp biển. Hắn có mấy phần không tin hỏi: "Cái hộp này là do nàng mở ra?"
Vi Nhiễm khẽ gật đầu, nói ra: "Lúc trước Phu quân rời nhà, thứ này cũng đã đưa đến chỗ thϊếp. Vào thời điểm phu quân xuất chinh, mẫu thân ở Thanh Châu đến Nghiệp Đô thăm thϊếp, nói rằng Nhị tỷ đã trở về, còn đi tiền tuyến. Thϊếp tò mò liền mở hộp ra, nhìn thấy ngọc bài bên trong. Nghe Tú Trí nói, đây là phong tục đại hán. Chỉ khi nam tử nhận định một nữ nhân làm vợ, mới có thể đưa nàng ấy cái này. Lúc ấy, ta không biết tâm ý của phu quân, chỉ cảm thấy Nhị tỷ trở về, phu quân cũng không có lòng dạ quản ta có luyện chữ hay không. Cho nên ở Lạc Thành nhìn thấy Nhị tỷ, mới nghĩ đến không bằng thành toàn cho các người."
Nàng nói rất thẳng thắn, giọng điệu bình tĩnh giống như tán gẫu chuyện nhà, không phải là chất vấn, cũng không có ý tứ ghen tuông. Dù sao mỗi người cũng quá khứ. Tình cảm thuở thiếu thời không có kết quả, giống như lần đầu nhấm quả trám, vừa vào miệng vừa chua vừa chát, nhưng sau này mỗi lần nhớ lại thì chỉ có ngọt ngào vô tận.
Loại cảm tình này là không cách nào thay thế, cũng không có cách nào xóa bỏ. Chính là những quá khứ này tạo thành một phần một phần người này. Tiêu Đạc sống đến bây giờ, hơn nửa đời, Vi Nhiễm không tham dự vào. Lúc nàng gả cho hắn đã hưởng thụ thành công và vinh quang mà hắn phấn đấu nhiều năm có được, nếu không cũng không yên tâm thoải mái như vậy. Nàng cũng không hi vọng vào việc thông qua mấy tháng đã có thể vượt qua mười mấy năm của Chu Gia Mẫn. Đây là lừa mình dối người.
Điều nàng có thể làm chính là lẳng lặng làm bạn với hắn, cùng hắn đi qua năm tháng sau này. Còn trong lòng của hắn nghĩ như thế nào, yêu ai thật ra không cần so đo nữa, chỉ cần nàng không thẹn là được rồi.
Tiêu Đạc nhìn nàng một lúc, duỗi tay kéo nàng vào trong ngực: "Nói cho ta biết là ai dạy nàng mở cái hộp này ra vậy?"
Lúc hắn còn nhỏ đi bán hàng rong, tình cờ gặp một lão tăng vân du bốn phương, trời đổ tuyết lớn ngồi xổm ở dưới mái hiên, toàn thân lạnh cóng đến phát run. Hắn có lòng tốt nướng chín hai cái màn thầu đưa cho lão tăng kia, lão tăng bèn đưa cho hắn một chút đồ chơi, trong đó tâm đắc nhất chính là đồ vật được gọi là "Hoa dung đạo" này.
Hắn nhớ lão tăng vân du tứ phương kia nói rằng, nếu có một ngày, ai có thể mở được cơ quan này thì đó chính là quý nhân trong số mệnh của hắn, nhất định có thể giúp hắn làm nên chuyện lớn. Lúc ấy hắn cũng không tin, trên thực tế, hắn luôn không tin vật thần kì như vậy. Nhưng bởi vì thật lòng thích trí tuệ ẩn chứa bên trong Hoa dung đạo nên sau này còn cố ý đưa cho Lý Diên Tư thử xem, nhưng ngay cả Lý Diên Tư cũng không thể mở ra.
Hắn lại đích thân dạy Chu Gia Mẫn. Trong lòng hắn cho rằng Chu Gia Mẫn chính là quý nhân trong số mệnh của hắn, dù sao nàng ta cũng đã từng cứu tính mạng của hắn.
Vi Nhiễm không biết thời đại này có vật như Hoa dung đạo, dù sao là cũng là vật nàng nhìn thấy ở đời sau nên không tỉ mỉ nghiên cứu nguồn gốc. Nàng nhìn thấy Tiêu Đạc nghiêm túc đặt câu hỏi như vậy, để không nảy sinh sơ xuất, bèn chỉ vào khối lập phương nói: "Là trùng hợp. Ta thấy những khối lập phương này đều có thể di động, tướng quân màu đỏ bị vây quanh, nơi này lại có cái khe giống như để nó chạy trốn, nhớ tới trước kia đã đọc qua một câu chuyện xưa. Thử một chút liền mở ra."
Tiêu Đạc nghe nàng nói một cách nhàn nhạt, ngón tay mảnh khảnh tùy ý chơi đùa những khối lập phương kia, cảm xúc bùng nổ. Thì ra nàng mới là quý nhân mà lão tăng vân du bốn phương kia nói tới! Tiêu Đạc từng lật khắp sách cổ, tìm người có tri thức khắp nơi nhưng đều không tìm ra lai lịch vật này, càng không có người nào có thể khám phá một chút huyền cơ[1]. Trên đời này người với người gặp nhau chính là kỳ diệu như vậy. Hắn tự tay dạy cho Chu Gia Mẫn, nhưng Chu Gia Mẫn lại đem vật này cho Vi Nhiễm - người có thể mở ra nó.
[1]Huyền cơ: đạo lý huyền diệu.
Tiêu Đạc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vi Nhiễm, đặt ở bên miệng cẩn thận hôn lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng là quý nhân trong số mệnh đã định của hắn, giờ khắc này, hắn đã tin, giống như nhặt được vật quý báo nhất.
Khi đó chưa từng trải qua nhiều chuyện, thích một người thì chỉ muốn đem món đồ tốt nhất có được đưa hết cho người kia. Nhưng Chu Gia Mẫn đã ném vỡ ngọc ve mẫu thân hắn để lại, ngay cả chuyện này với ngọc bài hắn tự tay khắc đều không coi là chuyện to tát, tuỳ tiện cho người ta. Có lẽ nàng ta cũng không nghĩ tới Vi Nhiễm có thể mở ra thì phải? Chỉ là muốn dùng bí mật giữa bọn họ đến thị uy và khoe khoang. Mấy năm không gặp, người kiêu ngạo như nàng ta cũng lại sử dụng thủ đoạn như vậy.
Tiêu Đạc đậy nắp lại, tiện tay đẩy cái hộp sang một bên: "Yêu Yêu, ta đã từng muốn lấy nàng ta làm vợ, nhưng là chuyện đã qua. Từ giờ trở đi, nàng mới là người ta muốn." Hắn cúi đầu hôn môi của nàng một cái, nhìn cánh môi phấn nộn kia nhờ hắn tưới nhuần mà trở nên hết sức trơn bóng, lại mυ"ŧ một ngụm thật sâu. Hắn đã từng thưởng thức vô số rượu ngon trên thế gian này, nhưng đều không sánh bằng tư vị của cái miệng anh đào này, làm say lòng người.
Gương mặt của Vi Nhiễm ửng đỏ, nghe được thị nữ sau lưng vì chuẩn bị đồ dùng tắm rửa mà đi qua đi lại, lòng bàn tay chống lên ngực hắn: "Nhiều người nhìn như vậy đấy. . . Phu quân không phạt ta à?"
Tiêu Đạc vùi mặt vào trong cổ nàng, vừa khẽ cắn thịt mềm của nàng vừa cười nói: "Ban đêm xem biểu hiện của nàng."
Đêm nay là Tú Trí phải trực. Thật ra Vi Nhiễm rất ít gọi người trong đêm, nàng ta đại khái có thể ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng nàng ta cứ muốn đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng nữ nhân trong phòng mềm yếu hờn dỗi, nam nhân dịu dàng dụ dỗ sau đó lại dỗ dành, còn có tiếng rêи ɾỉ của đôi nam nữ chìm trong lửa tình nóng bỏng, càng khiến người ta nhộn nhạo hơn tiếng ếch kêu bên hồ nước và tiếng ve kêu trên cây hơn.
Tú Trí cúi đầu xuống, tay nắm váy thật chặt. Nàng ta cũng có khát vọng được yêu, được ôm, bởi vì nàng ta cũng đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất. Nhưng vì sao Quân sử không bằng lòng nhìn nàng ta thêm một chút? Cho dù nàng ta không có dung mạo tuyệt thế như phu nhân, nhưng ít gì cũng coi như thanh tú động lòng người chứ?
Nàng ta yên lặng đứng đấy hồi lâu, chỉ cảm thấy cực kì dày vò. Đêm trở nên yên tĩnh hơn, những tiếng động tự nhiên kia cũng đã ngừng nghỉ, âm thanh hoan ái trong phòng càng thêm rõ ràng, nữ nhân dường như đang thấp giọng cầu xin, giọng nói nhỏ như mèo kêu, chỉ trong chốc lát lại biến thành tiếng ngâm nga đầy ngượng ngùng. Tú Trí trở về phòng bên cạnh, nằm ở trên giường đem mình cuộn thành một đống, hận không thể biến thành nữ nhân đang bị Tiêu Đạc hung hăng thương yêu kia.
Loại khát vọng cùng yêu thương này gần như muốn khống chế không được.
Ngày hôm sau, Tiêu Đạc phải đi quan nha xử lý công việc, sáng sớm đã rời giường ra khỏi nhà. Vi Nhiễm ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới bị Dương Nguyệt đánh thức. Nàng đứng lên, che miệng ngáp một cái, áo lông mỏng trượt xuống bả vai, trên thân tất cả đều là dấu đỏ, lít nha lít nhít, che đi màu da vốn có.
"Tiểu thư. . ." Dương Nguyệt che miệng kêu một tiếng.
Vi Nhiễm theo ánh mắt của nàng nhìn lại, những thứ trên người vẫn còn tốt, chỉ là miệng nhức mỏi tê dại. Đêm qua bị hắn lừa gạt dùng tay bọc lấy chỗ kia chơi đùa, vốn tưởng rằng như vậy là có thể tránh khỏi trừng phạt, nào biết được hắn không vừa lòng, nhất định bắt nàng dùng miệng lấy lòng giống như lúc ở chuồng ngựa, nàng cũng ngoan ngoãn thuận theo. Cuối cùng chính là khiến hắn biến thành sói, đưa nàng vào chỗ chết mà hành hạ, quả thực không làm nàng tan ra thành từng mảnh thì không bỏ qua.
Vi Nhiễm dựa vào đầu vai Dương Nguyệt không muốn nhúc nhích chút nào, trong miệng nhỏ giọng phàn nàn. Dương Nguyệt giúp nàng mặc quần áo, nói khẽ: "Nếu Tiểu thư thực sự không muốn hầu hạ thì nói rõ với Quân sử một chút. Tuổi của Quân sử như vậy, lại ở bên ngoài chịu gian khổ mấy tháng, trong chuyện phòng the khó tránh khỏi đòi hỏi nhiều thêm một chút. Chẳng lẽ tiểu thư còn muốn nhét nữ nhân bên người Quân sử sao? Đến lúc đó sủng ái của Quân sử bị phân ra, tiểu thư phải làm sao bây giờ?"
Vi Nhiễm cảm thấy muốn cổ nhân thực hiện chế độ một chồng một vợ chắc chắn có chút khó khăn. Huống hồ tương lai Tiêu Đạc phải là Hoàng Đế, không có khả năng chỉ gần gũi một mình nàng. Bây giờ, nàng ôm thái độ thuận theo tự nhiên ở cùng với Tiêu Đạc, nếu hắn muốn thϊếp thất thông phòng nào, nàng cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng muốn nàng chủ động thu xếp nữ nhân cho Tiêu Đạc thì lại khó tránh khỏi có chút chán ghét..
"Tiểu thư, nha đầu Tú Trí bị bệnh. Hình như đêm qua đang trực nên bị cảm lạnh." Dương Nguyệt vừa buộc thắt lưng bằng lụa trên váy cho Vi Nhiễm vừa nói.
"Trời nóng như vậy làm sao lại cảm lạnh?" Vi Nhiễm cảm thấy khó hiểu bèn hỏi.
Dương Nguyệt lắc đầu, lại lấy ra một tấm khăn mùi soa nhét dưới gối đầu của Vi Nhiễm: "Buổi sáng Thu Vân bên Lão phu nhân cố ý tới dặn dò."
Vi Nhiễm lấy khăn ra xem, chất vải là lụa, bốn góc đều thêu hoa như nhau. Chỉ là hoa này nhìn khá quen. . .
"Hoa thạch lựu?" Vi Nhiễm hỏi Dương Nguyệt, "Tại sao phải nhét thứ này vào dưới gối đầu của ta? Lại là phong tục của Đại Hán?"
Dương Nguyệt cười nhìn nàng: "Cây lựu ngụ ý nhiều phúc nhiều con, là đồ vật may mắn. Nữ tử Cửu Lê chúng ta thành thân cũng hay đeo vật này để cầu con. Không nhét vào chỗ này của tiểu thư, chẳng lẽ muốn nhét vào chỗ Quân sử sao?"
Vi Nhiễm yên lặng, nhớ tới hôm qua nàng nói với Tiêu Đạc muốn hoa này thì Tiêu Đạc đáp lời, lập tức xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, ảo não không thôi. Khó trách tối hôm qua hắn ra sức như vậy, thì ra đều do hoa này gây hại!
***
Đông Kinh tổng cộng có bốn dòng sông lớn chảy qua, trong đó nổi tiếng nhất chính là sông Biện. Trung Nguyên chiến loạn liên tục mấy năm không ngừng, thổ nhưỡng thủy thế Đông Kinh, thích hợp làm nông phát triển kinh tế, Cao Tổ Hậu Tấn liền đóng Đô ở đây, mở Tế Châu, Kim Hương, Lai Thủy, phía tây chịu ảnh hưởng của sông Biện, phía bắc chống đỡ sông Tế, nam thông Từ Phái. Kéo dài Đông Hán.
Nước từ Sông Biện chảy qua cửa Tây sông Lạc chia ra chảy vào Kinh Thành, đi về hướng đông đến Tứ Châu nhập vào sông Hoài. Trên sông, thuyền qua lại như thoi đưa, hai bên bờ cửa hàng và quán rượu san sát. Ở trong một nhà lớn nhất thuộc Quy Vân Các.
Tại lầu hai nhã gian Quy Vân Các, Hồ Minh Nhã gọi một bàn ăn nhẹ cùng một bầu rượu, lấy tay chống cằm, ngắm quang cảnh, đám người một bên bờ đê sông Biện ở dưới lầu.
Một lát sau, truyền đến hai tiếng đập cửa. Hồ Minh Nhã nghiêng đầu nhìn lại, một nữ tử đội mũ sa nhẹ nhàng đi tới.
Chu Gia Mẫn gỡ mũ sa ra, ngồi đối diện Hồ Minh Nhã, sắc mặt không nóng không lạnh.
Hồ Minh Nhã vỗ mu bàn tay của nàng ta một cái, mắng: "Ngươi, cái người không có lương tâm này, sao trở về Kinh Thành cũng không nói với ta một tiếng? Chẳng lẽ ta phải dùng cỗ kiệu đến cửa phủ Ngụy quốc công đón ngươi, ngươi mới chịu ra mặt."
Chu Gia Mẫn tự rót cho mình chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Sao vậy?" Hồ Minh Nhã phát giác không bình thường, "Không phải là đã đi gặp Tiêu Quân sử của ngươi rồi đó chứ?"
Sắc mặt Chu Gia Mẫn càng khó coi hơn, phất tay nói: "Đừng nói nữa."
"Ta đã nói với ngươi rồi, lời đồn kia không phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngươi mà là sự thật." Hồ Minh Nhã lắc đầu, thở dài: "Thật ra ngay cả ta cũng không tin, Tiêu Đạc sẽ trở thành người có dáng vẻ như bây giờ. Năm đó hắn đi theo sau lưng ngươi, trầm mặc ít nói, hèn mọn đê tiện, ai cũng có thể ăn hϊếp. Chúng ta còn lo lắng cho ngươi bị hắn bu bám, không thoát thân được. Dù sao nhà các ngươi cũng có phương sĩ tiên đoán một nhà ba Hoàng hậu. Ta thấy chứ, không bằng ngươi tính toán tiến cung đi. Lấy xuất thân và tài mạo của ngươi thì làm hoàng hậu lại có gì khó?"
Chu Gia Mẫn nhíu mày: "Tuổi của Hoàng Thượng nhỏ hơn ta rất nhiều, bên người có cả đống cô nương tuổi trẻ mỹ mạo. Huống chi hậu cung do Lý thái hậu chưởng quản, ta đi làm cái gì?"
Hồ Minh Nhã biết rõ trong lòng nói: "Ngươi cứ việc nói thẳng là còn nhung nhớ Tiêu Đạc có tốt rồi hay không? Nhưng người ta đã lấy vợ, ngươi còn có thể ép hắn bỏ vợ sao? Hay là ngươi cam tâm tình nguyện đi làm thϊếp?"
Chu Gia Mẫn nghĩ đến thái độ của Tiêu Đạc lúc ở Lạc Châu, đã cảm thấy bị người túm đầu dội cho gáo nước lạnh, từ đầu đến chân chật vật, lạnh buốt. Quan hệ giữa bọn họ, nàng ta vẫn luôn chiếm ưu thế, là đối tượng được hắn theo đuổi. Nàng ta đã từng xem thường cái người bán hàng rong này, cứu hắn một mạng chẳng qua là đánh cược thua với đồng bọn, nào biết được từ đó hắn quấn lấy mình, phiền muộn không thôi.
Nhưng hắn thật sự đối xử với nàng ta quá tốt, tốt đến mức mặc dù nội tâm nàng ta xem thường chán ghét, nhưng vẫn yên tâm, thoải mái hưởng thụ cảm giác ưu việt, được người tôn sùng là trăng sáng. Dù cho cái cảm giác ưu việt làm ơn cho người này cũng không đáng nhắc tới. Cho nên khi nàng ta biết hắn tuân mệnh lệnh của cha phải cưới tỷ tỷ, tức giận làm rớt vỡ ngọc ve hắn tặng, tuyệt tình rời đi.
Lúc ấy nàng ta tự an ủi mình, hắn chỉ là thứ nàng ta không cần, là thứ mình chướng mắt, tỷ tỷ cứ việc nhặt đi là được, không có gì to tát cả.
Nào biết được, từ đó về sau, hắn một đường thẳng tới mây xanh, được Tiêu Nghị trọng dụng hơn, thậm chí nhờ trận chiến hai châu Diêm Linh kia, thoáng cái đã nhảy lên vị trí ở trên người khác, trở thành danh tướng đệ nhất uy chấn bốn biển. Lúc biết hắn đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Thiên Hùng Quân - nha binh đứng đầu Đại Hán, trong nội tâm nàng ta kinh ngạc không lời nào có thể diễn tả được. Ai có thể nghĩ tới, người bán hàng rong lúc trước ăn nhờ ở đậu, trầm mặc ít nói vậy mà lại có thành tựu xuất sắc đến như vậy? Vì mong muốn chứng thực tâm ý của hắn không thay đổi nên nàng ta xuất hiện khắp nơi trên cả nước, chờ đợi hắn đến tìm kiếm.
Thực ra nàng ta đã nghĩ cứ để như thế xem thử hắn còn có thể leo lên vị trí cao hơn, có được nhiều vinh quang hơn hay không. Hắn có thể làm cho Tiêu Nghị đánh vỡ ràng buộc về mặt huyết thống, không đem y bát truyền cho con ruột mà là giao cho đứa con nuôi là hắn. Nên nàng ta muốn đợi đến khi hắn trở nên tốt hơn nữa. . .
Chỉ là nàng ta không nghĩ tới, khi mình đang chờ đợi và xem xét thì tâm ý Tiêu Đạc đã thay đổi.
Chu Gia Mẫn tâm phiền ý loạn lại uống chén rượu, chợt thấy trên đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Nàng ta lập tức đứng lên, cầm lấy mũ sa, nói với Hồ Minh Nhã: "Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi gặp người rồi trở lại ngay." Sau đó liền vội vàng đi ra.