Chương 50: : Nói Rõ Nỗi Lòng

Vi Nhiễm cảm thấy Cố Thận Chi nhất định là lầm rồi. Sao Tiêu Đạc có thể thích nàng. . . Chuyện này sao có thể sẽ là sự thật? Bọn họ là phu thê bị ép buộc chung một chỗ, cũng không có tình cảm làm cơ sở. Bởi vì bản thân hiến kế cứu được Tiêu phu nhân mà thái độ của hắn có chút thay đổi. Có lẽ coi mình như sủng vật mà đối đãi, chuyện này cách "thích" quá xa rồi.

Nàng cũng không có gửi cho hắn hạt đậu đỏ nào cả, nhất định là cái bẫy do những người phục kích hắn bày ra. Mà lấy thái độ đối nhân xử thế của Tiêu Đạc, thế mà không thèm chứng thực đã trúng kế, chỉ có thể nói rõ uy lực của hạt đậu đỏ kia quá lớn.

"Không tin?" Cố Thận Chi đứng lên: "Ngươi đi theo ta."

Vi Nhiễm đi theo Cố Thận Chi ra ngoài, đi thẳng đến trước cửa phòng đóng chặt của Tiêu Đạc. Y sĩ và thị nữ đều canh giữ ở trong viện, xếp thành hai dọc, câm như hến. Lý Diên Tư đang đi tới đi lui, mặt ủ mày chau, mặc hắn dùng hết ba mươi sáu kế nhưng vẫn không có cách nào hạ được Tiêu Đạc. Nhìn thấy Vi Nhiễm tới, lại một lần nữa có hy vọng.

Lý Diên Tư nói: "Phu nhân, vết thương của Quân sử nhất định phải xử lý. Nhưng hắn không cho bất kỳ kẻ nào trong chúng ta tiến vào, ta thật sự không có cách nào."

"Đừng nóng vội." Cố Thận Chi quay đầu nói: "Tiểu Nhiễm, ngươi thử xem."

Vi Nhiễm nhớ tới vừa nãy nam nhân kia nổi giận với nàng, không muốn nhổ răng cọp. Lời Cố Thận Chi nói có chút đánh sâu vào lòng nàng. Trước đó, nàng luôn cố gắng làm một thê tử tốt, dịu dàng ngoan ngoãn quan tâm chỉ vì muốn lấy lòng Tiêu Đạc, cuối cùng đã đạt được mục đích. Nàng yên tâm cho rằng Tiêu Đạc thích Chu Gia Mẫn, giữa bọn họ sẽ không xảy ra tình cảm bên trong mớ hỗn loạn này.

Nhưng bây giờ nàng không thể không nhìn thẳng vào một việc. Nếu như không có Chu Gia Mẫn, nếu như Tiêu Đạc thật thích nàng, nàng phải đối mặt với quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Tình cảm mười năm, hắn thật sự có thể dễ dàng buông xuống như vậy sao? Nếu như đổi lại là nàng, tự hỏi không dễ dàng buông xuống như vậy.

Vi Nhiễm bỗng nhiên có chút không biết làm sao. Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người vẫn giơ tay gõ cửa.

"Cút!" Tiêu Đạc lập tức quát.

Vi Nhiễm làm động tác ý chỉ nàng cũng không ngoại lệ với đám người, nhưng Lý Diên Tư lại chắp tay trước ngực, ra hiệu nàng nói một câu, một câu là tốt rồi. Vi Nhiễm đành phải quay người, hít thở sâu một hơi, nói: "Quân sử, khí trời nóng bức, vết thương nhất định phải được thay thuốc, vẫn nên để y sĩ đi vào nhé? Cho dù chàng không suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mẫu thân còn đang ở Nghiệp Đô chờ chàng."

Lúc này, Tiêu Đạc không nói gì.

Lý Diên Tư và Cố Thận Chi trao đổi một ánh mắt, hai bên đều rõ ràng ở trong lòng. Lý Diên Tư thuận thế đẩy cửa ra, mang theo y sĩ tiến vào. Vi Nhiễm vốn muốn rời đi nhưng bị Cố Thận Chi nắm cổ tay kéo lại, đành phải đi vào theo.

Tiêu Đạc ngồi ở trên giường đưa lưng về phía đám người. Y sĩ muốn cởϊ qυầи áo trong của hắn, phía trên đỏ lên một khối, gần như là dính lên vết thương, kéo một lúc mới mở ra. Vết thương phía sau lưng đúng là đã nứt ra, mặc dù không có trước đó Vi Nhiễm đã nhìn thấy cảnh thảm thiết như vậy ở núi Thái Hòa rồi, thế nhưng là thoạt nhìn vẫn thấy rất đau. Nhưng người này luôn nhịn rất giỏi.

Bàn tay y sĩ run rẩy không ngừng vì sắc mặt Tiêu Đạc quá khó coi. Thật vất vả mới thoa thuốc xong, lúc quấn băng gạc tay lão lại không vững. Vi Nhiễm không nhìn được nữa, rất tự nhiên tiến lên cầm lấy băng gạt trong tay y sĩ, tay vòng qua vai Tiêu Đạc quấn lên eo.

Tiêu Đạc vốn đang nhắm mắt lại, nghe được một cỗ mùi hương hoa quế nhàn nhạt liền biết là nàng. Hắn cúi đầu, trông thấy bàn tay thon dài trắng nõn men theo hông hắn, trên cánh tay nhô lên một khối, hẳn là chỗ bị thương kia. Vật nhỏ này quả thật là muốn hành hạ chết hắn.

Hắn cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra: "Gọi y sĩ đến làm." Tay mình còn làm bị thương, sao có thể chăm sóc người khác được?

Băng gạc trong tay Vi Nhiễm bị hắn làm cho đột nhiên rơi xuống đất, nàng ảo não xoay người nhặt lên, cắn răng. Trong phòng này đâu còn có người nào khác, đám người thành tinh kia đã sớm rút lui hết rồi, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Đạc, chỉ muốn nhanh chóng giúp hắn băng bó xong rồi rời đi. Dù sao từ nhỏ đại ca đã dạy nàng, đối người bị bệnh bị thương phải có kiên nhẫn, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất của người học y.



Nàng lại cúi người làm ra thư thế ôm hắn, tiếp tục quấn băng gạc.

Nữ nhân này nhất định phải đối nghịch với hắn, cố ý muốn chọc tức hắn?

"Ta mới nói. . ." Tiêu Đạc tức giận xoay người, lại cách Vi Nhiễm đang cúi đầu không đến một tấc. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, câu nói kế tiếp cứ như vậy ngẹn ở trong miệng.

Mùi hương hoa quế càng nồng, giống như rượu ngon nguyên chất lâu năm làm say lòng người.

"Chàng có thể đàng hoàng đừng nhúc nhích, để cho ta băng bó cẩn thận được không? Nơi này không có y sĩ, chỉ có ta thôi. Cho nên cho dù Quân sử ngài không muốn nhìn thấy ta, cũng xin nhịn một chút!" Vi Nhiễm cau mày, thật sự có chút tức giận, người này đã bị thương lại rất không phối hợp. So với hài tử tinh nghịch, người già sợ đau ở Cửu Lê đều phiền phức như nhau!

Một tiếng "Quân sử" này hoàn toàn chọc giận Tiêu Đạc. Hắn nhìn cánh môi mềm mại phấn nộn, mở ra khép lại nói ra cách xưng hô xa cách, rốt cuộc không kiềm chế được duỗi tay ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi ấy.

Vi Nhiễm nhanh chóng ngã vào trong lòng ngực nóng hổi hữu lực của nam nhân, trong tay còn đang nắm băng gạc, "Ngô ngô" hai tiếng, liền bị hắn thuận lợi cạy mở hàm răng. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn dán lên đầu lưỡi của nàng, ép àng không có một chút chỗ trống để phản kháng. Kỹ xảo của hắn thật sự cao siêu, tay vuốt ve lưng nàng, để nàng xụi lơ thành bùn, giam hãm trong ngực của hắn.

Vi Nhiễm sống tới bây giờ, chỉ có tiếp xúc với một nam nhân như thế, lại còn là nam nhân rất biết chinh phục nữ nhân. Nàng quả thực bị đánh tới tơi bời, liên tục tháo chạy, giống như trận đánh vừa rồi của đại quân Khiết Đan. Những người trong doanh kỹ đứng xếp hàng muốn bò giường hắn cũng không phải không có nguyên do. Chí ít quá trình này vô cùng sung sướиɠ. Thật sự là hắn rất biết cách lấy lòng nữ nhân.

Tay Vi Nhiễm nắm lấy băng gạc đặt ở trước ngực, cho đến khi hắn buông nàng ra, khí tức cường thế kia vẫn còn quanh quẩn quanh thân nàng, l*иg ngực bởi vì thở gấp mà phập phồng.

Tiêu Đạc nhìn thấy hai cánh môi phấn nộn bị hắn hôn đến có chút sưng đỏ, lại nhìn tiểu nữ nhân đang ngồi trong ngực mình đỏ mặt, giống như dã thú ăn no thỏa mãn. Hắn ôm ấp lấy nàng, hôn lên dái tai của nàng, từng chút từng chút,cho đến khi nơi đó đỏ đến nhỏ máu, lóe ra ánh sáng trơn bóng.

"Còn dám gọi ta Quân sử nữa không hả?" Hắn quyết tâm nói.

"Ta, muốn nói với chàng vài câu." Vi Nhiễm nhỏ giọng nói, hơi thở còn hơi yếu. Ria mép của hắn quả thật quá làm đau người.

"Ừm, nàng nói đi." Tiêu Đạc hôn lên tóc của nàng, chợt nhớ tới cái gì đó kéo cánh tay nhỏ bé của nàng lên xem xét: "Vừa rồi đυ.ng trúng đúng không? Bị đau rồi hả?"

Vi Nhiễm lắc đầu, nhìn vào mắt hắn: "Ta và Mạnh Linh Quân thật sự không có gì. Ta muốn chàng tin ta."

Mấy chữ ngắn ngủi lại khiến nam nhân ghi nhớ trong lòng, cánh tay ôm nàng cũng không khỏi siết chặt.

Nàng đã nghĩ thông suốt. Nếu như Tiêu Đạc thật sự thích nàng, nếu như nàng có thể ở bên cạnh hầu hạ hắn, cùng hắn đi đến vị trí kia thì đó chính là việc làm tốt nhất để bảo vệ Cửu Lê. Nàng không cần lo lắng, sau khi rời đi hắn sẽ trở mặt không nhận người, cũng không cần lo lắng sau này hắn lại đối phó Cửu Lê. Chính nàng bây giờ là lợi thế lớn nhất của Cửu Lê.

Tiêu Đạc nhìn nàng, cả người nàng tựa như hoa phù dung dính sương sớm, sắc hoa óng ánh bóng nước, quyến rũ động lòng người. Nàng rất thông minh, nhưng không có tâm cơ, cũng chưa từng hùng hổ dọa người. Nàng và Chu Gia Mẫn mặc dù đều là nữ nhân rất xinh đẹp, rất xuất sắc, nhưng tính tình thì hoàn toàn khác nhau.

"Được, ta tin nàng." Tiêu Đạc ôm lấy Vi Nhiễm, khẽ chống lên trán nàng nói: "Quá khứ cũng đã qua. Nàng hãy nhớ kỹ thứ ta cho nàng, rốt cuộc không thể cho người khác. Cho nên đừng ngu ngốc nói đến chuyện nhường vị trí chính thê đi nữa. Thê tử của ta chỉ có thể là nàng, đã hiểu chưa?"

Vi Nhiễm kinh ngạc, khi nghe được lời nói này, không thể nghi ngờ là trong lòng rung động. Ý tứ của những lời này là, trong lòng của hắn, Chu Gia Mẫn đã bị loại rồi?



Nàng ngoan ngoãn gật đầu, quơ quơ băng gạc trong tay: "Vậy bây giờ, chàng để cho ta băng kỹ vết thương được không?"

***

Lý Diên Tư và Cố Thận Chi sóng vai đi dưới hiên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn căn phòng của Tiêu Đạc một chút. Hắn vẫn không quá yên tâm, dù sao dựa vào tính tình Tiêu Đạc, người bình thường rất khó trụ nổi.

Cố Thận Chi ở bên cạnh nói: "Yên tâm đi, giữa phu thê với nhau nói ra cũng sẽ không sao nữa."

Lý Diên Tư nhìn Cố Thận Chi, cảm thấy có mấy phần có lý: "Thận Chi, khi nào ngươi nhìn ra tâm tư của Quân sử vậy? Nói thật, trước đó ta chỉ là láng máng đoán được một chút, còn tưởng rằng do phu nhân tuổi trẻ xinh đẹp, dù sao Quân sử cũng là một nam nhân, khó mà may mắn thoát khỏi. Nhưng tình cảm này làm sao cũng không có cách nào so với Nhị tiểu thư."

"Ta nghe Ngụy đô đầu nói." Cố Thận Chi ra vẻ cao thâm nói.

Lý Diên Tư hiển nhiên không tin. Nghĩ tới Ngụy Tự, tên hán tử cao lớn thô kệch kia, có thể nhìn ra tâm tư của Tiêu Đạc thì có quỷ mới tin.

"Ngụy đô đầu đương nhiên không nhìn ra tâm tư Quân sử, nhưng hắn nói với ta chuyện xảy ra trên đường đi tới đây. Vì Chu nhị tiểu thư luôn rất thông minh, nếu nàng ta có thể xác định tâm ý Quân sử đối với nàng ta thì còn cần tốn công tốn sức cực khổ làm những chuyện này sao? Có thể thấy được Quân sử đã sớm không còn yêu nàng ta nữa rồi."

Lý Diên Tư không hiểu từ "yêu" này cho lắm. Hắn lý giải quan hệ giữa nam nữ chính là đi hoa lâu tìm việc vui, thỏa mãn nhu cầu. Nữ nhân rất cần tiền, nam nhân lại cần một thân thể để phát tiết. Sau một đêm trả tiền rồi rời đi. Giữa hai bên không có vướng bận tình cảm, lúc có nhu cầu lại ở bên nhau cùng vui vẻ.

Ngụy Tự từ đối diện chạy tới, nhìn thấy Lý Diên Tư và Cố Thận Chi thì vội vàng dừng bước, tay chỉ sau lưng: "Ta vừa mới nhìn thấy Nhị tiểu thư cùng Hoắc Nguyên Hoắc Giáp rời đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Diên Tư và Cố Thận Chi đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, Ngụy Tự cũng không muốn quản chuyện của nàng ta lắm, lại hỏi: "Quân sử đâu? Còn tự giam mình ở trong phòng à?"

"Phu nhân ở đó chăm sóc nên không sao. Đúng rồi, Ngụy Tự, trên đường các ngươi trở về có phải nhìn thấy Thái Nguyên doãn Lưu Mân rồi không? Ngươi xem thử có phải người này hay không?" Lý Diên Tư lấy một bức chân dung từ trong tay áo , mở ra trước mặt Ngụy Tự.

"Đúng rồi, chính là ông ta! Cái thằng cha này đừng thấy ông ta là thúc thúc của Hoàng thượng, so với Dương Tín cũng không khác mấy." Ngụy Tự khịt mũi coi thường.

Khi Mạnh Linh Quân rời khỏi Nghiệp Đô có nhắc tới Lý Diên Tư, muốn y cẩn thận với tên Lưu Mân này. Mạnh Linh Quân từng gặp thuộc hạ của Lưu Mân bắt cóc gia quyến quan phủ ở trên đường, còn ra tay ngăn cản. Lúc ấy, Lý Diên Tư đã cảm thấy kỳ lạ, Lưu Mân không ở Thái Nguyên mà chạy đến Nghiệp Đô để làm gì. Sau này mới thăm dò được, Lưu Mân muốn mua ngựa, được người giới thiệu cho Đồ Lặc, muốn mua số lượng lớn giống ngựa tốt từ Tây Vực. Hôm đó Đồ Lặc cũng có đến Tiêu phủ uống rượu mừng của Tiêu Thành Chương, bên cạnh dẫn theo một người sống. Lý Diên Tư chưa từng gặp Lưu Mân, nhưng còn nhớ rõ hình dạng người kia ra sao, bèn vẽ đem đến hỏi Ngụy Tự.

Lưu Mân háo sắc thích cờ bạc, ở Đại Hán không ai không biết. Nhớ năm đó, Chu Gia Huệ xảy ra chuyện, ông ta còn cố ý chạy đến đất Thục đi tìm mỹ nhân gì đó . . . Chờ một chút, vì sao Mạnh Linh Quân lại đặc biệt chú ý Lưu Mân này? Còn kêu bọn họ để ý, chẳng lẽ chuyện này có ẩn tình gì? Thục và Hán bây giờ quan hệ căng thẳng như vậy, ngay cả buôn bán qua biên cảnh cũng đóng cửa là bởi vì năm đó Chu Gia Huệ chết ở Thục quốc, Tiêu Đạc phát binh dẹp xong hai châu Diêm Linh, khiến cho Thục đế giận dữ.

Chẳng lẽ chuyện năm đó không có đơn giản như vậy?

"Đúng rồi lão Lý, ngươi bảo ta kiểm tra thân thể của những tên thích khách kia nhưng không hề phát hiện thứ gì. Chắc chỉ là nhận tiền cho nên tạm thời phối hợp với nhau, có lẽ trước kia đã từng tham gia quân doanh. Hay là chúng ta phái người đi chợ đen ở Kinh Thành xem có thể tra được đầu mối gì không, có khả năng xác nhận được người đứng sau đám tặc nhân này. Giở thủ đoạn sau lưng chính là đồ con rùa!" Ngụy Tự không khách khí mắng.

Lý Diên Tư dặn dò: "Nghỉ ngơi thêm một ngày rồi chúng ta sẽ về Nghiệp Đô, miệng ngươi kín một chút. Quân sử cố ý đã dặn dò không thể để cho lão phu nhân biết."