Chương 46: : Đánh Lén

Tháng bảy, Tiêu Đạc kết thúc chiến sự trước dự kiến, cùng Nghĩa Vũ Tiết Độ Sứ - Tôn Hữu Hành và Thích Sứ Đại Châu nâng ly ba ngày rượu, Tôn Hữu Hành cố ý đến kính Chu Gia Mẫn một chén: "Nhị tiểu thư không hổ là con nhà Tướng, cùng các tướng sĩ khác tiến lùi với nhau. Hôm đó người Khiết Đan công thành, Nhị tiểu thư ở trên thành lầu hỗ trợ quân y cứu giúp người bị thương, mặt không đổi sắc. Tôn mỗ ta hết sức bội phục!"

Chu Gia Mẫn đứng lên, sảng khoái uống cạn rượu trong chén rồi nói: "Sao Tiết soái lại nói như vậy? Đây đều là việc ta phải làm. Các tướng sĩ anh dũng gϊếŧ địch, không tiếc tính mệnh, ta chỉ làm một ít việc nhỏ không đáng nhắc tới."

"Thẳng thắn! Bậc cân quắc[1] không thua đấng mày râu!" Tôn Hữu Hành khen.

[1]Cân quắc: ý chỉ phụ nữ.

Đám tướng lĩnh có mặt cũng hết lời khen ngợi Chu Gia Mẫn, chỉ có Ngụy Tự là cúi đầu uống rượu giải sầu. Rõ ràng hôm đó hắn trông thấy ở trên cổng thành, Chu Gia Mẫn luôn ngồi xổm ở trong xó tránh mũi tên, nhìn thấy đám người Tôn Hữu Hành mới lao ra giả bộ như cứu người bị thương. Ngụy Tự vừa vặn đang ở trên cao quan sát tình hình Liêu binh công thành cho nên nhìn thấy tất cả. Trước kia, hắn cảm thấy tính tình Nhị tiểu thư này quá kêu ngạo, bây giờ hoàn toàn không biết nàng ta muốn làm gì.

Cũng may cuối cùng Lão Chương cũng bình thường hơn một chút, không còn ở phía sau làm ra chuyện mờ ám nào nữa.

Ba ngày sau, Tiêu Đạc lập tức dẫn Đại Quân khải hoàn hồi triều. Trước khi đi, hắn nhận được một phong thư đến từ Nghiệp Đô, bên trong một chữ cũng không có, chỉ có một hạt đậu đỏ. Đậu đỏ có ý nghĩa là tương tư. Trong lòng hắn chỉ muốn về ngay lập tức, quyết định chỉ dẫn theo Ngụy Tự cùng một tiểu đội kỵ binh đi trước, Chương Đức Uy dẫn Đại Quân đi phía sau.

Chu Gia Mẫn, Hoắc Nguyên và Hoắc Giáp nhận được tin Phùng thị đã ở Kinh Thành, cùng đồng hành với Tiêu Đạc hồi Kinh. Hồi nhỏ, Chu Gia Mẫn từng được Chu Tông Ngạn dạy kỹ thuật cưỡi ngựa, mấy năm nay du lịch ở bên ngoài cũng nhiều lần giả nam cưỡi ngựa, bởi vậy cũng không tính là mệt nhọc. Một đoàn người đi đường tắt qua Thái Nguyên phủ, Thái Nguyên Doãn - Lưu Mân đặc biệt phái thủ hạ mời Tiêu Đạc vào thành một lần, tiện thể chúc mừng hắn.

Tiêu Đạc không lớn muốn để ý tới Lưu Mân, kẻ này đối với triều đình luôn bằng mặt không bằng lòng, luôn nghĩ đến chuyện tự bảo vệ mình. Lấy lần này chống trả quân Khiết Đan mà nói, Tôn Hữu Hành hướng ông ta cầu viện binh trước, ông ta lại thờ ơ, Tôn Hữu Hành chỉ có thể chuyển hướng cầu triều đình viện trợ. Tiêu Đạc không ưa nhất là loại tiểu nhân vì tư lợi này, nhưng sau này Đại Quân phải đi qua Thái Nguyên, cũng nên được nghỉ ngơi chỉnh đốn, còn phải nhờ vị Thái Nguyên Doãn - Lưu Mân quan tâm nhiều mặt. Hơn nữa Lưu Mân là hoàng thúc, nếu giờ phút này Tiêu Đạc trực tiếp làm phật ý tốt của ông ta, ông ta xuống đài không được, sẽ lén lút ngáng chân Chương Đức Uy cùng Thiên Hùng Quân như vậy thì phiền phức rồi.

Tiêu Đạc nghĩ một chút, ra lệnh cho kỵ binh tạm thời đóng quân ở ngoài thành, chỉ dẫn theo Ngụy Tự, Chu Gia Mẫn và Hoắc Nguyên, Hoắc Giáp tiến vào trong thành.

Lưu Mân ở ngoài dinh thự đích thân đón tiếp, ông ta mặc áo giao lĩnh[2] phệ nệ, trán rộng, mắt sâu, râu quai nón được tỉa gọn gàng. Sau khi chào nhau với Tiêu Đạc xong thì trông thấy sau lưng Tiêu Đạc là Chu Gia Mẫn đang mặc nam trang, liếc mắt liền nhận ra nàng ta là nữ tử, trong lòng rung động.

[2] Áo giao lĩnh: áo cổ chéo, vạt được buộc ở bên phải.

"Vị này là. . ." Lưu Mân cố ý hỏi.

Tiêu Đạc giơ tay giới thiệu nói: "Đây là nữ nhi Ngụy quốc công, Chu Gia Mẫn."

"À, thì ra là Chu nhị tiểu thư. Mỹ danh của Tiểu thư Chu gia như sấm bên tai. Hôm nay nhìn thấy, quả thật danh bất hư truyền." Lưu Mân cười tán dương, ánh mắt trên tuần tra trên người Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn rất không thoải mái, kéo Hoắc Nguyên đến bên cạnh cản trở tầm mắt của ông ta.

Lưu phủ chuẩn bị yến hội long trọng, toàn bộ quan lại ở Thái Nguyên phủ đều có mặt. Lưu Mân mời Tiêu Đạc ngồi trên ghế cao, dặn dò đưa rượu và đồ ăn lên, bắt đầu ca múa. Trong bữa tiệc, quan lại Thái Nguyên phủ tới tấp đến chỗ Tiêu Đạc mời rượu, nói rằng đây lần này cùng Khiết Đan giao chiến, khó tránh khỏi nịnh nọt Tiêu Đạc vài câu. Thần sắc của Tiêu Đạc nhàn nhạt, cũng không kiêu ngạo kể công, lại cách người xa ngàn dặm.

Chu Gia Mẫn nhìn nam nhân bị chúng tinh củng nguyệt[3], trong lòng cảm khái không thôi. Rốt cuộc nàng ta đã bỏ lỡ một người như thế nào? Nam nhân này là lói mắt như vậy, lẫn trong đám người liếc mắt một cái là trông thấy, cường đại, năng lực và giàu có, dường như không gì không địch nổi. Cho dù vẻ mặt hết sức lạnh lùng, không để thứ gì trong mắt, thậm chí từ trong đáy mắt còn lộ ra mấy phần miệt thị nhưng quả thực hắn hoàn toàn có tư cách để cao cao tại thượng.



[3] Bị mọi người xem là trung tâm, bu quanh như sao vây quanh trăng.

Trận chiến ở sơn cốc kia, dù nàng ta không hề tận mắt chứng kiến, nhưng mà nghe tướng sĩ ở trong quân, người người nhiệt huyết sôi trào thuật lại dõng dạc, nàng ta giống như thân lâm kỳ cảnh[4]. Bọn họ đắc thắng trở về ném Tiêu Đạc lên giữa không trung thật cao, chúc mừng thắng lợi. Mà Tiêu Đạc chỉ bình tĩnh cởi huyết giáp, trùm đầu ngủ say ba ngày ba đêm.

[4] Người lạc vào cảnh giới kỳ diệu.

Trận chiến này có thể lưu danh sử sách, phấn chấn lòng người, với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng ta nhất định sẽ liều lĩnh bắt hắn lại. Nếu như lúc ấy nàng ta không kiêu ngạo như vậy, bây giờ bọn họ ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi đấy nhỉ? Tự trách mình có mắt không tròng, chỉ vì tiên đoán một nhà ba Hậu đã che đậy trái tim nàng ta. Bây giờ, nàng ta chỉ muốn hắn, thành công của hắn, vinh quang của hắn, nàng ta đều có thể chia sẻ với hắn. Bây giờ vẫn không muộn, nhất định vẫn không muộn!

Yến hội qua đi, Tiêu Đạc đi theo thị nữ trở về phòng nghỉ ngơi. Hắn uống rượu không nhiều, đầu óc còn rất thanh tỉnh, chỉ là ban ngày đi đường quả thật có chút mệt mỏi, ngã xuống giường liền muốn ngủ mất, quần áo vớ giày cũng không kịp cởi. Thị nữ nhìn thấy đại anh hùng trong tâm trí đang ở trước mắt, nhịp tim như trống vỗ, muốn lặng lẽ tiến lên giúp hắn cởi vớ giày. Nhưng nàng ta vừa mới ngồi xổm người xuống đã nghe Tiêu Đạc nói: "Không cần ngươi hầu hạ, ra ngoài đi."

Thị nữ vừa thất vọng vừa căng thẳng, vốn tưởng rằng Tiêu Đạc uống say, không nghĩ tới hắn lại tỉnh. Sau khi hành lễ thì vội vàng lui ra.

Tiêu Đạc mở mắt, nhìn cỏ kết trên cổ tay, nhớ tới tiểu mơ hồ trong nhà mình. Không phải không viết thư cho hắn và? Vậy mà gửi một hạt đậu đỏ tới. Làm cho hắn hận không thể chắp cánh, lập tức trở lại bên người nàng. Khi đó hắn bị thương rồi bị nàng ép đeo cái cỏ kết này lên, sau đó liền giống như ma chú, được nàng bảo vệ. Cũng không biết có phải nàng đã nhận được tin tức hắn sắp về nhà nên trong lòng chờ mong hay không? Hắn truyền thư về nhà cố ý không có nói tới chuyện mình đi trước đại quân, về nhà chắc chắn sẽ làm nàng bất ngờ.

Hắn cười một tiếng, đặt cái kết bằng cỏ ở trên ngực, đang chuẩn bị đi ngủ thì chợt nghe sát vách truyền đến tiếng khóc đè nén. Hắn nhớ hình như là Chu Gia Mẫn ở sát vách?

Tiêu Đạc cảnh giác ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng, tiếng khóc kia biến thành tiếng kêu to cuồng loạn: "Mậu Tiên, cứu ta!" Sau đó thanh âm im bặt đi.

Tiêu Đạc nhanh chóng xông ra khỏi phòng, một cước đá văng cửa phòng sát vách, nhìn thấy Lưu Mân đè Chu Gia Mẫn ở giường, một bàn tay còn bịt miệng của nàng ta, hai người đều y phục không ngay ngắn. Tiêu Đạc giận dữ, đi qua một cái kéo Lưu Mân ra, cởi ngoại bào ra bọc lấy Chu Gia Mẫn. Chu Gia Mẫn nhào vào trong ngực hắn khóc lớn, Tiêu Đạc nổi giận nói: "Lưu Mân, ngươi có ý gì! Nữ nhi của Ngụy quốc công mà ngươi cũng dám ra tay!"

Lưu Mân bị Tiêu Đạc vung tay một cái suýt nữa ngã sấp xuống, chỉ vào Chu Gia Mẫn nói: "Ta có ý gì? Là nàng ta mắt đi mày lại với ta, ta cho rằng nàng ta mời ta đến trong phòng nàng ta. Nào biết được nàng ta lại làm bộ rụt rè!"

"Mậu Tiên, ta không có! Là ông ta đột nhiên chạy vào trong phòng có ý đồ bất chính với ta. Ta sẽ không lấy chính trong sạch của mình đem ra đùa giỡn. Chàng hãy tin tưởng ta!" Chu Gia Mẫn vừa khóc vừa lắc đầu, gắt gao nắm lấy vạt áo Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc lười nói nhảm với Lưu Mân, ôm ngang nàng ta lên, lúc ra đến cửa còn lạnh lùng nói với Lưu Mân: "Tất cả chuyện tối nay xem như Lưu đại nhân say rượu, làm chuyện hồ đồ. Lưu đại nhân, chúng ta cũng uống rượu rồi, không ở phủ thượng quấy rầy thêm nữa, cáo từ!"

Tiêu Đạc ôm Chu Gia Mẫn đi gõ cửa phòng Ngụy Tự và Hoắc Nguyên Hoắc Giáp, bọn bọn còn đang ngủ, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Đạc rồi lại nhìn Chu Gia Mẫn đang thút tha thút thít ở trong ngực hắn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe Tiêu Đạc nói muốn rời phủ, mấy người vội vàng thu dọn đồ đạc, đi chuồng ngựa dắt ngựa tới.

Tiêu Đạc đỡ Chu Gia Mẫn lên ngựa, hỏi: "Có thể tự mình không?"

Chu Gia Mẫn chưa tỉnh hồn, nắm lấy tay của hắn không chịu thả. Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, xoay người ngồi ở sau lưng nàng ta, giá ngựa rời đi.

. . .



Có bài học kinh nghiệm tại Thái Nguyên phủ, đồng thời cũng vì muốn nhanh chóng chạy về Nghiệp Đô, sau đó ở trên đường có người mời, Tiêu Đạc từ chối tất cả.

Ngụy Tự biết tên khốn Lưu Mân và Dương Tín là cá mè một lứa, háo sắc thành tính, nhưng không nghĩ tới, Lưu Mân dám ở ngay dưới mắt bọn họ làm ra chuyện đó với Chu Gia Mẫn. Hắn đồng tình với cảnh ngộ của Chu Gia Mẫn, hai ngày sau đó, Tiêu Đạc quan tâm chăm sóc nàng ta. Vì bảo vệ thanh danh của Chu Gia Mẫn nên Tiêu Đạc cấm bọn họ truyền ra ngoài chuyện đêm đó. Nhưng kỵ binh đi theo không biết nguyên do, có thậm chí lén lút đến hỏi hắn, có phải Quân sử muốn ở chung một chỗ với Nhị tiểu thư hay không? Vậy phu nhân ở Nghiệp Đô phải làm sao bây giờ?

Ngụy Tự có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện những chuyện này vĩnh viễn không truyền đến tai Vi Nhiễm.

Ra khỏi Lạc Châu, lộ trình cách Nghiệp Đô đã không đến một ngày. Tiêu Đạc vì muốn nhanh chóng về nhà nên không đi đường chính mà đi theo đường nhỏ, phải đi qua một rừng cây. Hắn nhớ lại lúc mình rời nhà, Vi Nhiễm có căn dặn, mặc dù cảm thấy sẽ không phát sinh cái gì nhưng vẫn lưu tâm cảnh giác.

Cánh rừng cây này trước kia từng đi qua rồi, không cảm thấy khác thường gì, nhưng hôm nay lại có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập của đoàn người bọn họ. Ánh nắng loang lổ nhiều màu, bóng cây lắc lư, từng luồng từng luồng gió nhẹ quất vào mặt. Trong không khí phảng phất bắt đầu khởi động không khí không giống bình thường.

Tiêu Đạc đột nhiên ghì chặt cương ngựa, "Sưu" một tiếng, một mũi tên phá không bay thẳng tới. Hắn rút kiếm trên lưng ra ngăn cản, dặn dò đội hình không được rối loạn, sau đó thúc ngựa để Chu Gia Mẫn nằm ngang trước ngựa. Loại tư thế bảo vệ như thế này, chẳng qua xuất phát từ bản năng bảo vệ kẻ yếu của hắn, nhưng lại làm cho Chu Gia Mẫn mở cờ trong bụng.

Nơi đây đúng là rất thích hợp bố binh mai phục, nhưng người nào to gan lớn mật như thế, dám ở bên ngoài Nghiệp Đô phục kích hắn?

Tiêu Đạc còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị mưa tên liên tiếp bay tới. Mũi tên đến từ bốn phương tám hướng, người bắn tên hiển nhiên mai phục ở trong bụi cây, số người còn không ít. Tiêu Đạc ra lệnh cho tất cả mọi người xuống ngựa, dùng tay ra hiệu cho Ngụy Tự. Rốt cuộc là sự ăn ý nhờ đồng hành với nhau nhiều năm nên Ngụy Tự lập tức hiểu ý, lấy cơ thể ngựa làm yểm hộ, thả người nhào vào trong bụi cây, sau đó liền truyền đến thanh âm đánh nhau. Mấy binh sĩ đi theo thấy thế cũng bắt chước làm theo,, lăn qua lăn lại trên mặt đất để tránh né mũi tên, lăn vào bốn phía trong bụi cây.

Tiêu Đạc kéo Chu Gia Mẫn ra phía sau mình, phất tay ngăn đỡ mũi tên. Vóc người của hắn cao lớn giống như tấm chắn kiên cố nhất trên thế gian này, vô cùng có cảm giác an toàn. Chu Gia Mẫn vô thức nắm lấy cánh tay của hắn, gắt gao dựa sát vào. Hoắc Nguyên Hoắc Giáp cũng ở hai bên ngăn cản bảo vệ.

Ngụy Tự và binh sĩ đi theo bắt từng tên đạo chích bắn tên lại, ấn chúng quỳ trên mặt đất. Ngụy Tự đè một người mang vẻ mặt hung hăng trong đám xuống đất, mắng: "Con rùa rút đầu ông nội ngươi, dám đánh lén ông đây! Có dám khai đại danh của mình hay không hả?"

Cả khuôn mặt người kia bị Ngụy Tự ép tới vặn vẹo biến dạng, một chữ cũng không nhả ra.

Bỗng nhiên, khóe miệng của những cung thủ đang quỳ trên mặt đất kia đều chảy máu, ngã trên mặt đất. Hoắc Nguyên Hoắc Giáp vội vàng đi tới xem xét, nhìn Tiêu Đạc lắc đầu.

Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, muốn kéo vạt áo những người này ra, kiểm tra trên người họ xem có gì có thể nhận ra danh tính. Lúc này, một người ở sau lưng Tiêu Đạc bỗng nhiên rút chủy thủ từ trong áo ra, nhảy tới.

"Cẩn thận!" Chu Gia Mẫn ở gần nhất, vô thức bổ nhào qua, muốn ngăn cản thanh chủy thủ kia giúp Tiêu Đạc. Tiêu Đạc vốn có thể tránh đi, nhưng cánh tay đột ngột bị nàng ta ôm lấy, chỉ có thể nắm cả eo nàng ta, đảo ngược thân thể qua, cứ thế mà chịu thanh chủy thủ kia.

Ngụy Tự một kiếm đâm thủng l*иg ngực người kia, nhìn thấy sau lưng Tiêu Đạc bị cắm chủy thủ, một chân quỳ xuống: "Quân sử, ngài không sao chứ!" Lúc này, hắn cũng không quá lo lắng. Bởi vì Tiêu Đạc ở trên chiến trường thường hay bị thương, cái thanh chủy thủ nho nhỏ này cũng không đả thương trúng chỗ hiểm, hẳn không quá nghiêm trọng.

"Mậu Tiên, Mậu Tiên chàng sao rồi?" Chu Gia Mẫn đỡ lấy Tiêu Đạc, lo lắng hỏi thăm.

Tiêu Đạc khoát tay áo, lại nhịn không được, cổ họng dâng lên mùi ngai ngái. Tay Ngụy Tự mò đến sau lưng Tiêu Đạc phát hiện máu kia lại là màu đen, lòng trầm xuống.