Chương 32: : Tranh Chấp

Tiêu Đạc đi tới bên ngoài phòng Tiêu Thành Chương, nhìn thấy thị nữ và vυ" già đều đứng canh giữ ở bên ngoài, ai cũng cảm thấy lo lắng. Mấy tú nương thì đang nhặt vải vóc và thước đo rơi vãi trên mặt đất.

Tiêu Đạc bước đến, đám người liền vội vàng hành lễ, hắn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hồi Hương đáp: "Nhị công tử đang phát cáu, không chịu để cho nhóm tú nương đo kích cỡ làm hỉ phục."

Tiêu Đạc đã hiểu, đi tới, vừa đẩy cửa ra thì một cái bình sứ lập tức bay tới. Hắn lách mình né tránh, bình sứ kia liền "bang bang" một tiếng, rơi xuống vỡ nát ở cạnh cửa. Tiêu Đạc nhíu mày, Tiêu Thành Chương ngồi trên bệ cửa sổ, đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, quát: "Cút!"

Tiêu Đạc chắp tay đi qua, Tiêu Thành Chương tức giận quay đầu lại nói: "Ta không phải bảo các ngươi đều. . . Đại ca?"

Tiêu Đạc ngồi ở bên cạnh hắn, cốc đầu hắn một cái, thản nhiên nói: “Đừng hồ nháo."

Tiêu Thành Chương nắm lấy tay Tiêu Đạc nói: "Đại ca, đệ thậtsự không thích Vương Tuyết Chi kia, nàng ta quá đáng ghét! Đệ muốn A Anh, đệ chỉ cần A Anh!"

"Lần này ta đi chuồng ngựa đã nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy nói không có tình cảm với đệ." Tiêu Đạc thẳng thắn.

Tiêu Thành Chương mở to hai mắt ngẩn người, thân thể nghiêng về phía trước, nghiêm túc hỏi Tiêu Đạc: "Huynh. . . Huynh nói nàng ấy nhắc đến đệ hả? Nàng ấy nói không có ý gì với đệ?"

Tiêu Đạc gật đầu, Tiêu Thành Chương nhảy xuống, hưng phấn kêu lên: "Rốt cục A Anh đã nhớ kỹ đệ là ai rồi! Đại ca, huynh biết không, đệ cố gắng nửa năm, mỗi khi xuất hiện ở trước mặt nàng ấy, nàng ấy đều không nhớ rõ tên của đệ. Lúc này vậy mà nhắc đến đệ với huynh. . . Đệ, đệ rất là vui!"

Tiêu Đạc đưa tay ôm trán, có phải hắn nên tìm đại phu đến xem thử đầu óc của tiểu tử này hay không?

Tiêu Thành Chương lại sáp tới, trịnh trọng bái Tiêu Đạc một cái: "Đại ca, mặc kệ A Anh đối có tình ý với đệ hay không, nhưng đệ nhất định phải ở cùng với nàng ấy. Đệ có thể cưới Vương Tuyết Chi, nhưng đệ cũng muốn A Anh. Nếu Phụ thân không đồng ý, đệ lập tức bỏ nhà ra ngoài sống một mình!"

"Đệ đang nghiêm túc?" Tiêu Đạc hỏi.

"Huynh có biết, từ nhỏ đến lớn đệ làm rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc giữa chừng. Duy chỉ có A Anh là đệ kiên trì. Đệ hiểu rõ mình muốn gì." Tiêu Thành Chương vỗ ngực, giọng nói kiên định.

Tiêu Đạc nhíu mày: "La Vân Anh không thích đệ. Cho dù phụ thân có đồng ý, thì đệ cũng không nạp nàng vào cửa được."

"Chỉ cần phụ thân đồng ý, đệ nhất định sẽ nghĩ biện pháp để nàng ấy đồng ý! Ba năm không đủ, đệ sẽ chờ năm năm, một ngày nào đó A Anh sẽ biết tâm ý của đệ!" Tiêu Thành Chương tựa trán ở trên vai Tiêu Đạc, cọ cọ nói, " Đại ca, huynh giúp đệ một chút đi."

Tiêu Đạc sửng sốt. Khi còn bé, Tiêu Nghị muốn Tiêu Thành Chương đọc sách nên mời tiên sinh tốt nhất, đến cuối cùng đều là Tiêu Đạc giúp đỡ tiên sinh hoàn thành thu xếp việc học. Tiêu Thành Chương học viết chữ, loay hoay không ít giấy bút quý báu, nào ngờ luyện Tiêu Đạc thành một tay thư pháp tốt. Có lần Tiêu Thành Chương đối với cưỡi ngựa bắn tên đặc biệt có hứng thú, Tiêu Đạc liền tay nắm tay dạy hắn, nhưng bởi vì quá khổ sở quá mệt mỏi, Tiêu Thành Chương lại từ bỏ.

Thành như lời Tiêu Thành Chương nói, đời này của hắn chưa bao giờ vì cái gì mà kiên trì cả, cho tới bây giờ chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng hắn lại cố chấp vì La Vân Anh như thế.

Có lẽ nữ nhân này là kiếp số đã định của hắn. Muốn trốn cũng không thoát, muốn tránh cũng không xong.

"Ừm. Biết rồi." Tiêu Đạc đáp.

Tiêu Thành Chương vui vẻ ôm lấy bả vai Tiêu Đạc, nhớ tới cái gì đó, buông lỏng tay hỏi: "Đại ca, huynh đối xử với vu nữ kia như thế nào? Đệ nghe nói lúc huynh ra ngoài mang theo nàng ấy hả? Có phải nàng ấy tốt hơn Chu Gia Mẫn hay không?"

Tiêu Đạc đẩy đầu hắn ra: "Nàng ấy là đại tẩu đệ, đừng không biết lớn nhỏ."

Tiêu Thành Chương có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc. Nhớ rõ mấy năm trước lúc Chu Gia Huệ gả vào, mỗi lần hắn nhắc đến nàng ta với Tiêu Đạc đều là gọi thẳng tên. Lúc ấy Tiêu Đạc cũng không nói gì, xem như ngầm cho phép. Xem ra người "Đại tẩu" này quả nhiên là rất không tầm thường.



Có lời hứa của Tiêu Đạc, Tiêu Thành Chương biết chuyện của mình và La Vân Anh đã thành công hơn một nữa, ngoan ngoãn phối hợp với tú nương. Tiêu Đạc đợi việc may hỉ phục của hắn làm xong mới rời khỏi, tiến về phòng Vi Nhiễm. Nhưng hắn vào phòng, tìm khắp nơi đều không thấy người, cảm thấy có chút sốt ruột. Vẫn may Tú Trí chạy tới nói cho hắn biết Vi Nhiễm đã ra ngoài.

"Đi đâu?" Tiêu Đạc nhẫn nại tính khí ngồi bên cạnh bàn vuông hỏi.

"Phu nhân không có nói, chẳng qua có vẻ rất gấp. Chỉ dẫn theo Nguyệt tỷ tỷ, nô tỳ cũng không hỏi nhiều. Quân sử muốn ở chỗ này chờ một chút không? Nô tỳ pha trà cho ngài."

"Ừm." Tiêu Đạc lên tiếng. Hắn nghĩ có lẽ nàng có việc gấp đi ra ngoài, không kịp nói với hắn, hắn chờ một chút là được.

Chờ lúc lại chờ từ chạng vạng đến lúc trời tối, Tiêu Đạc ngồi bất động, không cảm cái gì, cả người như ở trên mây. Cho đến khi bọn thị nữ chuyển thang đến, lấy đèn l*иg trước nhà xuống sau đó đốt đèn lên rồi lại treo lên. Tiếng nói chuyện nhỏ xíu bên ngoài kéo ý thức đã chết lặng của hắn trở về.

Tú Trí thò người nhìn vào trong phòng thấy sắc mặt khó chịu của Tiêu Đạc bèn tiến đến cẩn thận hỏi thăm: "Quân sử muốn dùng bữa tối không ạ?"

"Không cần!" Tiêu Đạc đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Bước đi của hắn rất nặng, cả người như bị mây đen bao phủ, hù dọa vυ" già thị nữ ở hai bên không khỏi lùi về sau vài bước.

Lúc này vừa mới trở lại trong phủ, nàng lại không nói một tiếng gấp gáp chạy ra bên ngoài, hơn nửa ngày không thấy trở về. Hắn có phải đã quá dung túng nha đầu này rồi hay không? Nàng đi gặp ai mà nhét mình vào sau đầu?

Hắn áp chế lửa nóng trong lòng, đi một mạch trở lại thư phòng xử lý công vụ, cố gắng quên đi thời gian. Mãi đến khi bên ngoài điểm canh, Cao Dung mới ở ngoài phòng bẩm báo nói: "Quân sử, phu nhân đã trở về phủ rồi ạ."

Bây giờ mới trở về? Tiêu Đạc nhíu mày ném bút, cây bút lăn vài vòng trên bàn vẽ ra một đường mực dày đặc. Hắn cũng phải đi hỏi một chút, rốt cuộc nàng đã đi làm cái gì.

Hắn đi ra khỏi thư phòng, nhịp chân rất nhanh, bọn hạ nhân chỉ cảm thấy một trận gió ùa tới, còn chưa mượn ánh trăng để thấy rõ ràng người đến là ai thì trận kia gió đã đi qua. Mấy thị nữ nhát gan cho rằng đó là ma quỷ náo loạn, run rẩy cầm đèn l*иg rọi sáng nhiều chỗ xung quanh.

Tiêu Đạc đi đến trước chỗ ở của Vi Nhiễm thì hơi thở có chút hổn hển, lập tức dừng bước lại, đứng đấy bình phục hô hấp một chút sau đó mới làm bộ như không có việc gì đi vào. Trong phòng đèn đã thắp sáng, thấy trên cửa là thân ảnh màu da cam ấm áp, trái tim hắn không khỏi vì vậy mà yên tâm.

Dương Nguyệt vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiêu Đạc thì sửng sốt một chút, lập tức vội vàng hành lễ: "Quân sử." Lúc này các nàng mới vừa hồi phủ, một hơi cũng chưa kịp thở thì hắn lại tới?

"Ừm." Tiêu Đạc thuận miệng đáp, đi vào trong nhà thuận tay đóng cửa. Dù sao nô tỳ cũng hơi phiền, tối nay hắn không muốn có người quấy rầy.

Vi Nhiễm đứng lên, thi lễ như thường ngày nhưng không gọi hắn "Phu quân" .

Tiêu Đạc đi tới ngồi xuống bên cạnh cái bàn vuông, ra vẻ nghiêm nghị hỏi: "Đi đâu vậy? Biết hiện tại là giờ nào không?"

"Đến chỗ Cố Thận Chi." Vi Nhiễm cũng ngồi xuống theo, kéo tay áo rót cho hắn chén nước, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.

Giống như lại trở về thời gian lúc mới vừa thành thân, hai người nhìn nhau không nói gì, phân biệt rõ ràng.

Bầu không khí rất ngột ngạt, chỉ có tiếng giọt nước rơi ra hết sức rõ ràng.

Từ chiều không nhìn thấy nàng, trong lòng Tiêu Đạc giống như có mấy vạn con kiến đang bò, vừa ngứa vừa khó chịu. Bây giờ nhìn thấy nàng, cả trái tim lại giống như bị đặt trên chảo dầu. Hắn như thiếu niên lần đầu biết yêu, bị nữ nhân này làm cho bất ổn.

Hắn nhớ tới lần đầu nhìn thấy Cố Thận Chi, dáng người y cao ráo, mi thanh mục tú, thì không khỏi nắm lấy cổ tay của nàng nói: "Bớt gặp y lại."

"Ta gặp Tam thúc công là có chuyện quan trọng muốn chứng thực." Vi Nhiễm nói rất bình tĩnh, giọng nói lại mang theo xa cách và lạnh lùng.



Tiêu Đạc nhận ra nàng không giống bình thường, đi đến bên cạnh Vi Nhiễm, duỗi tay ôm nàng vào lòng, sờ đầu của nàng nói: "Yêu Yêu, rốt cuộc là làm sao vậy, hả?"

Cuối cùng Vi Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp giống như lưu ly vỡ thành những vết nứt: "Dương Tín dẫn binh đến Cửu Lê, suýt chút nữa gϊếŧ sạch tộc nhân của ta. Chuyện này ngươi có biết hay không?"

Sắc mặt Tiêu Đạc cứng lại, tránh ánh mắt nàng, không trả lời.

"May mắn Mạnh Linh Quân xuất hiện ở Cửu Lê, cho nên Dương Tín không đắc thủ được. Nhưng lúc Dương Tín rời khỏi Cửu Lê thì gặp một nhánh quân phục kích, thẹn quá hoá giận mới nói ngọc tỉ truyền quốc đang ở Cửu Lê, làm cho Cửu Lê trở thành mục tiêu công kích. Mạnh Linh Quân điều binh bảo vệ Cửu Lê lại bị hai đường Tiết Độ Sứ của Đại Hán

vây kín. Tóm lại những việc này ngươi có biết hay không?" Nàng mở miệng nói ra hết những gì thắc mắc trong lòng, l*иg ngực chập trùng, biểu cảm vội vàng.

Tiêu Đạc có loại bối rối khi lời nói dối bị vạch trần. Hắn buông nàng ra, đứng lên nói: "Biết đó, rồi làm sao?"

"Vì sao muốn gạt ta?" Hai tay Vi Nhiễm nắm chặt thành quyền đè trên bàn vuông, ánh mắt rủ xuống nhìn mặt đất. Từ khi biết Cửu Lê xảy ra chuyện đến khi đến chỗ Cố Thận Chi nghe được đầu đuôi sự việc, nàng vẫn nói ra lời đặt ở trong lòng đó là: "Dù là trong mắt ngươi ta không có chút giá trị, chỉ là làm công cụ ấm giường, tộc nhân của ta cũng không đáng được ngươi hao tâm tổn trí đi cứu, nhưng ít ra ngươi nên nói cho ta biết chân tướng!"

Tiêu Đạc hít vào một hơi, từ trên cao nhìn nàng, đột nhiên lạnh lùng phun mấy chữ qua kẽ răng: "Ngươi nói mình là công cụ ấm giường? Là ngươi không nỡ bỏ tộc nhân của ngươi hay là không bỏ được Quân công tử hả?"

Vi Nhiễm cắn cánh môi trắng bệch, la lớn: "Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến y! Là ngươi lừa ta!"

Người này rõ ràng làm sai, mà lại dùng thái độ cao cao tại thượng đến chất vấn nàng. Đúng là nàng muốn cầu cạnh hắn nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là nàng không có tình cảm, không có suy nghĩ, cam tâm làm một người không nghe không thấy mà chịu đựng!

"Làm càn!" Tiêu Đạc quát, khom người dùng sức bóp lấy cằm của nàng: "Bởi vì ngươi đã hỗ trợ cứu được mẫu thân nên ta mới đối xử tốt với ngươi, ngươi liền đắc ý quên hình, quên thân phận của mình rồi hả? Ngươi chỉ là kẻ bị tộc nhân của ngươi thế chấp ở nơi này làm con tin, có tư cách gì hỏi ta làm thế nào? Ngươi nói bản thân là công cụ ấm giường của bản quân sử sao? Nói cho ngươi biết, ngươi không xứng!" Nói xong, hắn hất ra tay, một cước đá văng bàn vuông, cũng không quay đầu lại đi ra.

Dương Nguyệt và Tú Trí nghe được thanh âm tranh chấp trong phòng, đã sớm đợi ở ngoài cửa, nhưng ai cũng không dám tiến vào quấy rầy, lo lắng nhìn nhau.

Cho đến khi Tiêu Đạc bất thình lình mở cửa ra, cả người giống như bão tố, nổi giận đùng đùng rời đi.

Dương Nguyệt và Tú Trí vội vàng vào phòng, chỉ thấy bàn vuông ngã ở bên cạnh, trà cụ rơi vãi đầy đất, Vi Nhiễm ngồi xổm, cả người khẽ phát run.

Tú Trí không dám nói lời nào, chỉ biết cúi người thu dọn những mảnh vỡ.

"Tiểu thư. . ." Dương Nguyệt tiến lên ôm lấy Vi Nhiễm: "Rốt cuộc sao vậy? Vì sao Quân sử nổi giận như thế? Trước đó không phải đã nói trở về sẽ cố gắng nói chuyện với hắn sao. . ."

"Nguyệt Nương, ta nên làm như thế nào. . ." Tay Vi Nhiễm bám víu sau lưng Dương Nguyệt, giọng nói như tơ mỏng: “Rốt cuộc ta phải làm thế nào. . . Mới có thể cứu bọn họ. . ."

Tiêu Đạc một cước đá văng cửa thư phòng, đột ngột đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào thì hắn mới tỉnh táo vài phần. Đã rất lâu rồi hắn không nổi giận vì một người hay là một việc nào đó. Thuở thiếu thời bởi vì người khác ác ý hãm hại mà đi đánh nhau, đánh cho tiểu tử kia bể đầu chảy máu, năm tháng sau này công thành danh toại, nội tâm đã bị hắn giấu ở tận sâu bên trong, lâu rồi không có người khuấy động.

Những việc hắn làm lại bị nữ nhân đáng giận kia hiểu thành làm công cụ ấm giường!

Đúng, hắn không có nói cho nàng chuyện Cửu Lê, là bởi vì không muốn Mạnh Linh Quân lại quấy nhiễu tình cảm giữa hắn và nàng, không muốn nàng vì chuyện của Cửu Lê mà lo lắng. Hắn đã sai Ngụy Tự đi truyền tin rồi, nàng còn muốn thế nào! Người nào làm công cụ ấm giường lại có thể làm cho hắn hết lần này tới lần khác bảo vệ nhượng bộ đến bước này! Quả thực không có chút lương tâm nào!

"Quân Quân. .. Sử, trà. . . Trà. . ." Tôi tớ dâng trà quỳ trên mặt đất, giơ khay lên cao hơn đỉnh đầu,nhưng vì hắn ta đang run rẩy cho nên chén trà và nắp trà va chạm vào nhau phát ra tiếng "Lịch kịch" khẽ khàng. Hắn ta mới vào phủ, bị mấy tên tôi tớ lớn tuổi đẩy tới đưa trà. Ai cũng nhìn ra lúc này Quân sử đang nổi giận, người nào dám đứng trước mặt hắn chứ?

Tiêu Đạc cầm chén trà lên, "Loảng xoảng" một tiếng ném cái nắp trà đi, suýt chút nữa dọa tên tôi tớ đái ra quần. Tiêu Đạc đổ hết chén trà vào trong miệng, cổ họng đang bốc hỏa kia mới coi như đỡ hơn một chút. Dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa gì đó đều là giả dối! Rõ ràng nàng chính là một con mèo cất giấu móng vuốt, thình lình cào hắn một cái thật đau.

Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào! Hắn đã hạ quyết tâm sẽ không quan tâm đến nàng, nếu không nữ nhân này muốn lên trời.