Một nụ hôn kế tiếp một nụ hôn, vừa da diết vừa sâu. Hắn ép buộc nàng hé miệng, duỗi đầu lưỡi ra sau đó hắn cắn lên một cái, điên cuồng liếʍ láp, chơi đùa mυ"ŧ lấy dường như đó là hương mật mê người nhất. Hơi thở như lửa nóng giao nhau, hai người đều có phần hỗn hển.
Tiêu Đạc đi ra khỏi thư phòng, vốn nên đến viện tử của Sài thị trước. Nhưng hắn nhớ tới chuyện Mạnh Linh Quân thị uy thì không chút do dự tới nơi của Vi Nhiễm. Hắn không có ý định nói cho nàng biết chuyện xảy ra ở Cửu Lê mà chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận được nữ nhân này thật sự hoàn toàn thuộc về mình.
Từ sau đêm ở khách điếm đó, hắn nếm được chỗ tốt của nàng, du͙© vọиɠ khắc chế giống như bị gió thổi lửa lớn, bùng cháy rực lớn.
Vi Nhiễm tức giận nghĩ, hắn nào muốn tắm rửa, rõ ràng là muốn ức hϊếp nàng. Nhưng hai tay của nàng bị hắn kéo mắc ở trên cổ hắn, cả người dán trên người hắn tiếp xúc với làn da nóng rực. Nàng bị hôn đến không có cách nào phản kháng, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể để mặc hắn hành động. Nàng cảm giác được dưới thân thay đổi, trên miệng nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng khẽ ngâm.
"Yêu yêu, nàng cắn ta." Tiêu Đạc thân mật hôn nhẹ mặt nàng một cái trêu đùa.
Nàng giật mình lắc đầu, đánh bờ vai của hắn mấy cái. Tiêu Đạc khẽ cười một tiếng, ngón tay dùng sức, rốt cục nàng chịu đựng không nổi, trong ngực hắn co rút mấy cái rồi nằm ở trên vai hắn há miệng thở dốc. Loại cảm giác này trước đó chưa bao giờ có, không biết tại sao lại có chút sung sướиɠ thoải mái, lại có một loại cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, trong mắt lộ ra hơi nước.
Về mặt tình cảm nàng không có chút kinh nghiệm nào, hoàn toàn như một tờ giấy trắng, gặp được người như hắn là một cao thủ đích thân trải qua trăm trận chiến, quả thật khác nhau một trời một vực, không chiến mà bại. Huống chi nam nhân này không giống nam nhân bình thường, chiều cao của hắn, sức mạnh của hắn, khí thế của hắn đều tuyệt đối là anh hùng hào kiệt, rất có du͙© vọиɠ chinh phục.
"Yêu yêu, dễ chịu à?" Tiêu Đạc ở bên tai nàng khàn giọng hỏi.
Bây giờ nàng còn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, làm sao có khả năng trả lời hắn.
Tiêu Đạc nâng eo của nàng lên, ôm nàng đến trên người. Vi Nhiễm còn chưa chuẩn bị xong, tự nhiên là có chút kháng cự, nhưng dù nàng có kháng cự thì cũng vô ích mà thôi.
Bọt nước rơi tung tóe khắp nơi, thùng gỗ rung lắc, tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân và âm thanh yêu kiều của nữ nhân hòa vào nhau, cảnh xuân vô hạn.
Tiêu Đạc kéo tay Vi Nhiễm đến bên miệng, từ mu bàn tay hôn tới cổ tay, sau đó ngậm từng ngón tay nàng cắи ʍút̼. Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn nam nhân đang hôn tay mình, trong mắt sóng nước mênh mông, có chút cầu khẩn: "Phu quân. . . Không, không muốn nữa, có được không?"
Bọn họ vẫn không thành công. Nàng đau đến toàn thân run lên, tứ chi bất lực.
"Được." Tiêu Đạc cúi đầu hôn hàng mi ướt bởi vì hơi nước mà trở nên ướŧ áŧ của nàng, giọng điệu của nàng như bông vải vừa mềm vừa mịn còn mang theo ý làm nũng làm trái tim hắn tan chảy thành mật ngọt. Đừng nói là yêu cầu như vậy, coi như muốn mặt trăng trên trời, hắn cũng có thể hái xuống cho nàng. Mặc dù vẫn không thể nào hoàn toàn thành công nhưng nhờ ở trong nước và phía dưới ẩm ướt vừa đủ nên đã tiến vào được hơn phân nửa. Ưʍ. . . Cọ xát thêm một hai lần nữa chắc chắn sẽ được.
Sau khi tắm rửa một lần nữa, Vi Nhiễm lại bị Tiêu Đạc làm cho mệt mỏi rã rời.
Tiêu Đạc trêu chọc nàng thêm một lát sau đó mới đứng dậy lau sạch sẽ thân mình rồi dùng vải bọc Vi Nhiễm lại, ôm nàng trở về giường. Vi Nhiễm kéo chăn mền qua trùm thân thể mình lại, tức giận trừng mắt với Tiêu Đạc. Làm sao có người có thể vô sỉ như vậy, vô lại như vậy! Rõ ràng đã nói bỏ qua nàng xong nhưng lại ăn nàng sạch sẽ từ đầu tới cuối.
Tiêu Đạc nằm ở bên cạnh nàng, duỗi tay ôm cả người nàng kể cả chăn mền vào trong ngực, trên mặt là ý cười thoả mãn.
"Yêu Yêu, còn sức không? Rời giường chuẩn bị một chút, cùng ta đi thăm mẫu thân."
"Được." Vi Nhiễm đáp. Từ khi bọn họ trở về còn chưa đến viện Sài thị thỉnh an. Tiêu Đạc muốn dẫn nàng đi cùng, chí ít tại chỗ Sài thị, giá trị tất nhiên sẽ không giống với lúc trước.
"Phu quân buông thϊếp ra trước đã." Nàng nhỏ giọng nói.
Lúc này Tiêu Đạc mới buông tay ra, lại hôn đỉnh đầu nàng một cái.
Vi Nhiễm ôm lấy chăn mền đứng dậy, ở trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Đạc, cấp tốc mặc xong quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc. Tiêu Đạc một tay gối đầu nhìn tiểu thê tử nhà hắn. Dáng người yểu điệu có điều hơi gầy, nhưng chỗ nên có thịt thì lại không ít một chút nào, hai bánh màn thầu bạch ngọc kia thực sự làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Làn da thì càng không cần phải nói, tay chạm vào trơn nhẵn lại rất mẫn cảm, hắn dùng sức xoa bóp mấy cái sẽ đỏ lên ngay. Thân thể trắng nõn ửng hồng giống như Hồng Mai mọc trong tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.
Lúc trước hắn cảm thấy vẻ đẹp của nữ nhân chẳng có tác dụng gì, chỉ là một cái bị thịt, trên giường thổi nến một cái liền giống nhau. Hiện tại hắn cảm thấy nữ nhân xinh đẹp, nhất là đẹp như Vi Nhiễm, dù là nàng không hề làm gì chỉ ngồi ở nơi đó để người ta nhìn thôi cũng là một loại lạc thú.
May mắn hắn nhanh tay hơn Mạnh Linh Quân, nếu không bây giờ bên cạnh nàng đã không phải là hắn.
"Chu Gia Mẫn tặng ta một con ngựa, ta đã thưởng cho Chương Đức Uy." Tiêu Đạc giống như không để ý nhắc tới.
Vi Nhiễm đang chải đầu, nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn tự mình thuần phục con ngựa kia sau đó lại thưởng cho thuộc hạ? Nếu Chu Gia Mẫn biết ngựa mình khổ tâm tìm kiếm bị đối xử tùy tiện như thế, còn không phải sẽ tức chết sao? Chẳng qua, có lẽ Tiêu Đạc giận nàng ta biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy nên muốn trả thù nàng ta một lần.
Vi Nhiễm không nói gì, chỉ đáp một tiếng. Chuyện của hai người bọn họ, nàng là người ngoài vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.
Tiêu Đạc thấy được dáng vẻ không quan tâm của nàng thì có chút không vui. Nàng không thể không biết quan hệ giữa hắn và Chu Gia Mẫn, hắn nói ra vốn là muốn cố gắng giải thích một chút, tránh cho đến lúc đó nàng lại nghe người khác nói năng lung tung, trong đầu sẽ không thoải mái. Nào biết được lại đấm trúng bông vải. Người ta căn bản cũng không quan tâm.
Nàng cũng không để ý thì hắn còn phải giải thích làm gì? Tiêu Đạc nằm ở trên giường, một mình bực bội.
Vi Nhiễm sau khi sửa soạn bản thân xong, lại đến giúp Tiêu Đạc mặc quần áo. Thân thể hắn cường tráng, vai rộng, vóc người đủ cao, áo bào màu tối chiếm đa số, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Vi Nhiễm đưa tay sửa lại cổ áo Tiêu Đạc, ngón tay nhỏ nhắn như thông trắng đυ.ng phải da thịt trên cổ hắn, hắn liền cảm giác toàn thân tê dại một hồi, duỗi tay ôm lấy vòng eo nàng, cúi đầu nói: "Yêu Yêu hôn ta một cái."
"Phải đi thỉnh an mẫu thân. . ." Vi Nhiễm giãy dụa.
Tiêu Đạc kiên trì, Vi Nhiễm giãy không thoát, chỉ có thể hôn một cái như gà con mổ thóc trên khóe miệng của hắn.
Lúc này Tiêu Đạc mới vừa lòng thỏa ý, tâm trạng không vui vừa rồi cũng tạm thời thu hồi, nắm lấy tay nàng đi ra cửa.
Sau khi bọn họ đi, Tú Trí và Dương Nguyệt vào phòng thu dọn, Tú Trí hào hứng nói: "Đợi chuyện này lâu rồi, cuối cùng Quân sử không cần phải ngủ trên tháp nữa. Xem sau này ai còn dám nói phu nhân chúng ta ở trong phủ không quan trọng nữa đi, dù cho chính Nhị tiểu thư trở về cũng không thể tùy tiện cướp quân sử được."
Mặt Dương Nguyệt lộ ra thần sắc lo lắng: "Quân sử thật sự rất thích Nhị tiểu thư sao?"
"Ta nghe các nàng nói, lúc Quân sử còn nhỏ, Nhị tiểu thư từng cứu tính mạng của hắn. Cho nên Quân sử vẫn luôn đối xử với nàng ta rất tốt. Nhưng dù có tốt thế nào thì Nhị tiểu thư kia cũng không chịu chấp nhận tình cảm của Quân sử. Nhưng khi Quân sử cưới đại tiểu thư, nàng ta lại tức giận. Haizz, chẳng qua là ỷ Quân sử thích nàng ta cho nên tùy hứng làm bậy thôi. Nào giống phu nhân chúng ta, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn. Ta mà là Quân sử thì chắc chắn sẽ lấy phu nhân."
Tú Trí chăm sóc Vi Nhiễm thời gian không lâu, nhưng thật lòng rất thích vị chủ tử này. Nàng chưa bao giờ làm khó hạ nhân các nàng không nói, lại còn cực kỳ ôn hòa, hầu hạ nàng không mệt mỏi một chút nào.
. . .
Trên đường đi đến chỗ Sài thị, Vi Nhiễm suy đi nghĩ lại vẫn hỏi một câu: "Gần đây Phu quân có tin tức liên quan tới Cửu Lê hay không?" Sau lần đó, nàng luôn cảm thấy Dương Tín sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng bởi vì bản thân ở nội trạch, tin tức khép kín, chỉ có thể hỏi Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc thoáng chột dạ, thản nhiên nói: "Cũng không cái gì khác thường, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là trong lòng thϊếp có chút bất an. Phu quân, nếu. . . Tương lai Cửu Lê có phiền toái, chàng sẽ ra tay tương trợ sao?" Vi Nhiễm thăm dò hỏi hỏi.
Tiêu Đạc dừng lại, cúi đầu nhìn nàng. Ánh mắt sâu thẳm lướt qua rất nhiều cảm xúc, còn có chút ánh sáng chiếu qua chùm hoa đào tháng Ba. Hắn cong khóe miệng nói: "Nàng muốn nghe ta nói thật hay nói dối?"
Câu nói này nghe rất là quen tai. Vi Nhiễm cười đáp: "Đương nhiên là nói thật."
Tiêu Đạc nhìn về phía trước: "Nói thật chính là xem xét thời thế, nhập gia tuỳ tục. Ta sẽ không vì bảo vệ một bộ tộc mà đem thiên hạ ra đùa bỡn."
Hắn nói rất rõ ràng, Vi Nhiễm lại không có thất vọng như trong tưởng tượng. Bởi vì ở bên trong trái tim của người đàn ông này, quốc gia quan trọng hơn tất cả. Thứ hắn chứa trong ngực so với tưởng tượng của nàng thì khác xa rất nhiều và cũng nặng hơn rất nhiều. Nàng vọng tưởng muốn hắn che chở Cửu Lê vô điều kiện, quả thật là có chút ngây thơ.
Tiêu Đạc dùng khóe mắt liếc nhìn Vi Nhiễm, vẻ mặt nàng vẫn như bình thường, cũng không tỏ ra không vui. Ở tuổi này của nàng, lớn lên trong hoàn cảnh như thế có thể vẫn không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa, càng sẽ không hiểu được thế giới bên trong đầu nam nhân, cũng sẽ có rất nhiều thứ kiên quyết. Đáp án này hiển nhiên không phải nàng muốn, hắn có thể chấp nhận nàng tức giận không vui thậm chí cố tình gây sự nhưng biểu hiện nàng bình tĩnh hơn hẳn tuổi tác.
Tiêu Đạc không khỏi tiến tới một bước, chắn ở trước mặt Vi Nhiễm. Vi Nhiễm ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Đạc giơ tay lên, vuốt ve gương mặt của nàng: "Yêu Yêu, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ dốc sức bảo vệ tộc nhân nàng, tuyệt đối không nuốt lời."
Vi Nhiễm sững sờ. Câu nói này từ trong miệng hắn nói ra đã là khó có được.
"Được." Vi Nhiễm rũ mắt. Nàng không biết có thể ở bên cạnh hắn bao lâu, có lẽ đến khi Chu Gia Mẫn trở về thì chẳng mấy chốc hắn sẽ chán ghét mà vứt bỏ chính nàng thôi. Nhưng vì lời hứa hẹn này nàng cũng sẽ cố gắng hết sức.
Tiêu Đạc cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy eo của nàng. Nhiều khi nàng nghe lời càng giống như một loại nhẫn nhịn, khiến hắn sinh ra cảm giác dù nàng được hắn ôm vào trong ngực nhưng lại không tiến vào trong lòng nàng được. Loại ngăn cách như vậy làm hắn rất không thoải mái. Hắn muốn biết nguyên nhân, nhưng hắn sẽ không chủ động mở miệng hỏi đến. Hắn muốn có một ngày chính nàng mở lòng nói cho hắn biết. Vì thế hắn có thể đợi.
Tựa như chờ một bình rượu mùa xuân mới vừa chôn xuống, một gốc cổ thụ chưa từng nở hoa, một bàn tàn cuộc mà người xưa không giải thích được. Trên đời này còn có rất nhiều may mắn sẽ xảy ra, chỉ cần kiên nhẫn. Hắn có cả một đời chờ nữ nhân này yêu mình.
Ý nghĩ này chợt xuất hiện, ngay cả chính Tiêu Đạc cũng bị dọa.
Hắn bắt đầu hy vọng nàng sẽ yêu hắn.
. . .
Khí sắc Sài thị đã khôi phục như thường, trong thời gian này Cố Thận Chi lại qua phủ châm cứu cho bà một lần nên bệnh tình tương đối ổn định. Do đó bà cảm thấy thoải mái hơn lúc trước nhiều.
Vi Nhiễm yên lặng ngồi ở bên cạnh nghe hai mẹ con họ trò chuyện. Hai mẹ con bọn họ cũng không thân thiết giống như nàng, cha và đại ca, mà ở giữa cách vốn có khoảng cách cho nên bất kể là ánh mắt trao đổi với nhau hay là giọng điệu nói chuyện đều giữ lễ tiết vốn có.
Tiêu Đạc kể lại chuyện ra ngoài mua ngựa, thuận tiện nhắc đến La Vân Anh, Sài thị liền hỏi: "Cô nương kia rốt cuộc trông như thế nào?"
"Tính tình rất lạnh lùng, con người cũng không tệ. Không trách Trọng Hòe tay không đầu hàng." Tiêu Đạc nhớ tới lúc giao dịch, La Vân Anh với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giống như trên đời này không có gì có thể lọt vào mắt của nàng ấy. Đừng nói là vị đệ đệ này của hắn, cho dù có hoàng tử hoàng tôn đứng trước mặt nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không rung động.
Sài thị thở dài: "Trọng Hòe quyết tâm muốn nạp nàng ấy, còn nói với Tiết di nương rằng nếu không đồng ý nạp La Vân Anh vào cửa thì sẽ không cưới tiểu thư Vương gia. Ta còn chưa nói với phụ thân con việc này nữa, chắc hẳn nếu ông ấy biết lại muốn nổi giận nữa cho mà xem."
"Con đi khuyên Trọng Hòe." Tiêu Đạc đứng dậy, Vi Nhiễm vội vàng đứng lên đi theo. Sài thị đè tay Vi Nhiễm nói: "Vi Nhiễm, con ở lại chỗ ta ngồi một lát, ta có một số việc muốn nói với con."
"Vâng." Vi Nhiễm lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đợi Tiêu Đạc đi ra ngoài, Sài thị nhìn về phía Vi Nhiễm: "Con và Mậu Tiên đã viên phòng rồi?"
Vi Nhiễm không nghĩ tới Sài thị lại hỏi trực tiếp như vậy, khó tránh khỏi khẩn trương đứng lên. Nếu như nàng nói không có, thời gian bọn họ thành thân cũng không ngắn, nên Sài thị sẽ trách cứ nàng không làm tròn bổn phận thê tử. Nếu nói có thì lại quá trần trụi, lừa gạt trắng trợn. Nàng không biết Sài thị hỏi như vậy có dụng ý gì, thấp thỏm trong lòng, chậm chạp không mở miệng.
Sài thị hiểu rõ nói: "Chưa có, đúng không?"
"Mẫu thân, con. . ."
Sài thị giơ tay lên nói: "Con đừng căng thẳng, ta cũng không có ý trách con. Ta chỉ muốn nói cho con, tuổi của Mậu Tiên cũng không nhỏ, khi còn bé nó chăm sóc Trọng Hòe lại hết sức ổn thỏa. Các con đang trong thời gian tân hôn, nó cũng đang vui vẻ, chính là thời điểm tốt nhất. Nếu con có thể vừa vặn sinh cho nó một đứa con thì địa vị trong nhà này cũng sẽ vững vàng. Bất kể sau này ai muốn cướp Mậu Tiên thì đều không lay động được vị trí của con, hiểu không?"
Vi Nhiễm kinh ngạc nhìn Sài thị. Nàng cho rằng lời chỉ bảo lần trước là Sài thị vì muốn báo đáp nàng đã giới thiệu Cố Thận Chi. Vậy lần này lại là vì cái gì? Trong lời nói của Sài thị dường như cũng không hi vọng Chu Gia Mẫn trở về tái hợp với Tiêu Đạc. Thì ra Chu Gia Mẫn này cũng không phải mọi việc đều thuận lợi, ít ra Sài thị cũng không đồng ý thu nhận nàng ta.
Sinh con dưỡng cái cho Tiêu Đạc, Vi Nhiễm chưa từng nghĩ tới việc này. Nhưng trong lúc vô tình Sài thị nhắc nhở nàng. Hôm nay Tiêu Đạc suýt chút nữa đã thực hiện được. Cứ theo đà này chỉ sợ muốn nàng là chuyện sớm muộn mà thôi. . . Nếu bọn họ có đứa bé thì nàng càng không biện pháp rời khỏi Tiêu Đạc. Làm sao Chu Gia Mẫn có thể đối xử tử tế với cốt nhục của nàng? Tiêu Đạc vì Chu Gia Mẫn, tất nhiên cũng sẽ không coi trọng đứa bé này. Tiêu gia càng sẽ không để nàng mang đứa bé về Cửu Lê nữa. . .
Không được, cho dù nàng không thể tránh khỏi việc viên phòng với Tiêu Đạc thì cũng phải nghĩ cách tránh thai mới được.
Từ nơi ở của Sài thị ra, Vi Nhiễm mang tâm sự nặng nề trở về phòng. Dương Nguyệt thở hồng hộc chạy tới, cầm trong tay một phong thư nói với Vi Nhiễm: "Mới vừa rồi Cố tiên sinh phái người đưa tới nói là cấp tốc, muốn nô tỳ phải lập tức giao cho tiểu thư."
Vi Nhiễm vội vàng mở thư, đọc nhanh như gió, đọc xong bàn tay dần dần siết chặt. Sắc mặt nàng nghiêm trọng dặn dò: "Nguyệt Nương, đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta xuất phủ một chuyến."
"Vâng." Dương Nguyệt không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi hành động.