Lý Diên Tư nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Ngụy Tự, hôm nay Quân sử thật sự rất khác thường! Giống như cố ý vậy, nhìn thấy mỗi nữ nhân đều phải nói mấy câu.
La Vân Anh sững sờ, đưa tay ôm quyền: "Không dám, dân phụ bái kiến Quân sử."
Tiêu Đạc biết Tiêu Thành Chương cả ngày vì nữ nhân La thị này mà đòi chết đòi sống, còn tưởng rằng La Vân Anh có chỗ gì hơn người. Lúc này nhìn thấy, chẳng qua chỉ là vẻ khí khái hào hùng hơn nữ tử bình thường chút thôi chứ cũng không đặc biệt.
Sau khi chào hỏi xong, Trịnh Ung mời đám người đi vào trong nhà chính nói chuyện. Trước khi vào phòng, Tiêu Đạc quay đầu nhìn Vi Nhiễm một cái. Bởi vì hắn vốn là tiêu điểm của mọi người, cho nên ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn theo hắn, lúc này mới phát hiện cùng đi chung với Tiêu Đạc thế mà còn có một tiểu lang quân cực kỳ tuấn tú. Mặc dù cây quạt che khuất nửa gương mặt nhưng dung mạo tinh xảo như tranh vẽ này giống như một cô gái xinh đẹp.
Tiêu Đạc nhìn thấy Vi Nhiễm đi ở phía sau giống như người không liên quan, tò mò nhìn Đông nhìn Tây, hoàn toàn không để ý đến chuyện hắn đang tức giận, càng không để ý hắn nói chuyện với những nữ nhân khác.
Trong lòng của hắn nén giận, vẫn nói chuyện với Trịnh Ung, sai Ngụy Tự dẫn Vi Nhiễm đi thăm thú xung quanh, không cần tiến vào cùng.
Ngụy Tự chính là người thô kệch, chuyện làm ăn một chữ cũng không biết, đương nhiên cam tâm tình nguyện, lập tức dẫn Vi Nhiễm rời đi.
Khó tránh khỏi có người lắm mồm suy đoán thân phận của Vi Nhiễm: "Lai lịch của tiểu tử kia là gì? Quân sử lại có thể để Ngụy đô đầu đi theo, mà Ngụy đô đầu còn trông có vẻ rất vui lòng?"
"Tám phần là thân thích của Quân sử chứ sao? Nũng nịu như một đại cô nương."
"Bất kể là nam hay nữ, sao có thể xinh đẹp như vậy chứ! Người ta nói da như mỡ đông chính là như vậy đó..."
"Xuỵt, ngươi cẩn thận bị Quân sử nghe thấy."
...
Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đều là lần đầu tiên đến chuồng ngựa, nhưng bọn người Ngụy Tự lại không phải lần đầu, cho nên rất quen thuộc nơi này. Ngụy Tự dẫn Vi Nhiễm đến trước chuồng ngựa, lập tức có luồng mùi thối của súc vật xộc vào mũi. Ngụy Tự nói: "Phu nhân, bên trong bẩn lắm, chi bằng chúng ta vẫn không đi thì hơn."
Vi Nhiễm lắc đầu: "Không sao, không phải ngươi nói có ngựa con mới sinh muốn cho ta nhìn sao?"
Ngụy Tự phất tay để gã chăm sóc ngựa đi ra, dẫn Vi Nhiễm vào. Bên trong rất lớn, được chia thành từng ô riêng biệt, ngựa có đủ loại màu sắc hình dạng, có con đứng có con nằm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Một con mã câu mới sinh được hai tháng bị nhốt riêng biệt ở ô cuối cùng, Ngụy Tự kéo cửa gỗ ra, ra hiệu Vi Nhiễm đi vào.
Tiểu Mã Câu mới đầu có chút sợ người lạ, nhưng Vi Nhiễm vốn thích động vật nhỏ, cũng biết làm quen với nó, rất nhanh đã cùng nó chơi đùa như đã quen từ trước.
Ngụy Tự dựa lưng vào bức tường thấp, nhìn bộ dạng vui vẻ của Vi Nhiễm, bèn nói: "Nếu phu nhân thật sự thích nó, chờ nuôi con ngựa này lớn thêm chút nữa sẽ mua về làm thú cưỡi cho ngài."
"Nhưng ta không biết cưỡi ngựa."
"Quân sử biết mà! Để hắn dạy ngài, hắn rất lợi hại đó. Không phải ta khoác lác chứ lão Chương danh xưng Bạch Mã Ngân Thương, chính là công nhận thuật cưỡi ngựa tốt, thuật sử dụng giáo tốt. Nhưng ngay cả bản thân lão Chương cũng nói, thuật cưỡi ngựa của hắn so với Quân sử thì còn chưa đủ trình độ đâu."
Vi Nhiễm chưa từng thấy dáng vẻ cưỡi ngựa của Tiêu Đạc, chắc hẳn nhất định sẽ rất uy phong lẫm liệt, khí thế hơn trời cao. Hắn mười lăm tuổi tòng quân, chỉ mất mười năm đã đến vị trí hôm nay, thống lĩnh một quân, tướng sĩ tin phục. Ở trong đó tất nhiên có công lao khổ tâm đào tạo của Tiêu Nghị, nhưng nơi như quân đội, chỉ dựa vào bối cảnh mà không có thực lực thì trăm triệu lần không được. Cho nên không thể bảo Tiêu Đạc không lợi hại.
Ngụy Tự nói một đỗi thì có hơi mót, nói với Vi Nhiễm một tiếng, dặn nàng đừng đi lung tung, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng Ngụy Tự vừa đi không lâu, trong chuồng ngựa lập tức xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
Thị nữ nói với Lục Kiều: "Tiểu thư thật sự muốn làm như thế sao? Một khi... Bị Quân sử phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"
"Thuốc kia không màu không vị thì sao có thể bị phát hiện chứ? Hơn nữa chỉ cần ta hầu hạ Quân sử, để chàng nếm được ngon ngọt thì không sợ chàng không sủng ái ta. Như vậy, mới có thể cứu được chuồng ngựa nhà chúng ta."
"Tiểu thư thích hắn sao? Hôm qua lúc lão gia đề nghị làm như thế, tiểu thư còn cực kỳ không vui mà. Hôm nay vừa gặp mặt
Quân sử đã lập tức thay đổi chủ ý."
"Chỉ có ngươi là thông minh!" Lục Kiều điểm nhẹ đầu thị nữ kia.
Vi Nhiễm nghe hai người này nói chuyện, hình như có liên quan đến Tiêu Đạc? Trong lúc vô tình nghe được người khác nói chuyện, nàng cảm thấy rất không tự nhiên. Trong khi nàng đang xấu hổ thì cửa gỗ bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người. Tiểu mã câu vốn yên tĩnh nằm ở một bên chân Vi Nhiễm, lúc này đứng lên, cảnh giác quan sát bên ngoài.
Lục Kiều cũng đồng thời nhìn về cửa gỗ chỗ Vi Nhiễm.
Nàng ta không nghĩ tới cái chuồng ngựa đầu này thế mà lại có người, lập tức hơi có tật giật mình, hoảng sợ. Bốn mắt chạm nhau trong giây lát, sau đó nàng ta kéo cửa gỗ ra, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn: "Vừa rồi ngươi cũng nghe được hết đúng không?"
...
"Lộp độp" một tiếng, Vi Nhiễm tiến vào trong nước, vì nước vừa tới bụng của nàng, cho nên tạm thời chìm nhưng không chết. Nơi này giống như hố nước bị bỏ hoang, do hoạt động đào đất tạo thành, không sâu cũng không lớn, dùng đá tảng xây thành mặt tường. Đường ra chỉ có cửa đá chính giữa trên đỉnh kia, nàng đủ cao nhưng cửa đá phải được mở ra từ bên ngoài.
Không trốn thoát khỏi mật thất được.
Nàng ôm lấy cánh tay đi tới đi lui trong nước, đầu xuân thời tiết cũng không thật sự ấm áp, nàng chỉ có thể mượn cách đi lại sinh ra nhiệt lượng để chống đỡ rét lạnh. Ngụy Tự trở về chắc sẽ phát hiện không thấy nàng? Nhưng vị trí hố nước này dường như cực kỳ khuất, cũng không biết hắn có thể tìm được hay không.
Nàng thử hô hai tiếng, âm thanh hồi lại rất lớn, bên ngoài chưa chắc đã có thể nghe thấy.
Nếu như Ngụy Tự không tìm thấy, ngâm nước lâu như vậy, nàng cũng sẽ mục nát sao? Haizz, ai bảo bản thân xui xẻo, nghe được kế hoạch của Trịnh Lục Kiều. Thật lòng mà nói, nàng không ngại Trịnh Lục Kiều đi leo lên giường Tiêu Đạc. Cho dù có biết, nàng cũng sẽ không đi ngăn cản, hoàn toàn có thể coi như không nghe thấy. Nhưng Trịnh Lục Kiều căn bản không nghe nàng giải thích, lần này thì tốt rồi, còn phải bị giam ở đây.
Lục Kiều sai thị nữ đóng chặt cửa đá, thị nữ lo lắng hỏi: "Tiểu thư, hình như hắn không phải gã sai vặt của Quân sử sao? Lỡ như Quân sử trách tội xuống..."
Lục Kiều cau mày nói: "Hắn nghe thấy được chúng ta nói chuyện, trở về nói lại, chẳng phải phiền toái hả? Chỉ cần ngươi và ta luôn mồm chắc chắn chưa gặp hắn thì ai cũng sẽ không tìm được nơi này. Lại nói, đến lúc đó xong chuyện, đương nhiên ta sẽ thả hắn ra. Chẳng lẽ Quân sử vì hắn mà trách tội ta sao? Tỷ tỷ của ta lại là người hầu hạ quốc cữu gia, bình thường quan viên đều phải cho Trịnh gia chúng ta mấy phần mặt mũi đấy. Đi, chúng ta trở về."
Thị nữ ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại lo lắng quay đầu nhìn qua, chỉ có thể theo Lục Kiều rời đi.
Ngày xuân khí hậu thay đổi thất thường, buổi trưa bầu trời vẫn trong trẻo nưng lúc này mây đen kéo tới, mắt thấy trời chuẩn bị sắp mưa rồi.
Tiêu Đạc nói chuyện cũng coi như xong rồi, chỉ đợi lúc chiều kiểm tra ngựa. Trịnh gia đều sắp xếp cho mỗi vị khách một phòng để nghỉ ngơi, Tiêu Đạc vừa vào phòng liền nằm lên giường, cánh tay vắt ngang trên trán. Hắn đưa tay nới lỏng cổ áo, cảm thấy có chút oi bức, bụng dưới nóng lên, cả người đều cảm thấy không đúng. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, trong đầu đã hiện lên dáng vẻ Vi Nhiễm nằm ở dưới người cầu hoan, hô hấp dần dần nặng nề.
Nhắc tới lại nhớ, nha đầu này cùng Ngụy Tự ra ngoài, làm sao bây giờ còn chưa trở lại? Trời cũng sắp mưa. Hắn có chút bực bội.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác cổ tay của mình bị người ta nắm lấy, giống như có người leo lên trên giường. Hắn mở to mắt, nhìn thấy người trong đầu đang bám trên người hắn, áo rách quần manh, gần như không mặc gì. Hắn huyết mạch phun trào, xoay người liền đặt nàng ta ở dưới thân, vừa muốn hôn lại lập tức phát hiện có chỗ không đúng.
Mùi hương của nàng thanh nhã làm cho người ta thoải mái. Nhưng mùi hương của người này lại cực kỳ nồng nặc.
Hắn nhắm chặt mắt lại, tập trung tinh thần, sau đó mở mắt nhìn sang thì phát hiện là Trịnh Lục Kiều.
"Làm càn! Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Tiêu Đạc giận dữ, xoay người xuống giường. Lục Kiều không cam lòng ôm lấy eo hắn từ phía sau, dùng bộ ngực cọ cọ sau lưng hắn: "Quân sử, ngài không muốn thϊếp ư? Thϊếp sẽ hầu hạ ngài thật tốt..."
Hai tay Tiêu Đạc nắm chặt lại, cực kỳ gồng sức kiềm chế, sau đó bắt lấy cánh tay của nàng ta, một tay kéo nàng ta ngã trên mặt đất: "Ai cho ngươi lá gan hả! Rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn cái gì!"
Lục Kiều bị sắc mặt dữ tợn của hắn dọa sợ. Cô nương bên trong hoa lâu nói, thứ này chỉ cần một chút xíu là đã có thể làm người ta say mê quên cả tâm trí, rất nhiều cô nương vì muốn ân khách thường đến để có tiền, bèn dùng loại hương này bỏ trong không khí hay bỏ trong đồ ăn một chút. Nàng ta cảm thấy thể lực Tiêu Đạc khác hẳn người bình thường, cho nên còn cố ý gia tăng thêm liều lượng, không nghĩ tới lực tự chủ của hắn lại kinh người như vậy!
...
Lý Diên Tư và Chương Đức Uy bị Trịnh Ung kéo đi xem ngựa, Lý Diên Tư mơ hồ cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng đoán rằng Trịnh Ung cũng không có lá gan lớn mà làm ra chuyện gì, cho nên cũng vui vẻ ăn nhờ ở đậu. Cho đến khi hậu viện trở nên rối loạn, có người làm đến bẩm báo rằng Tiêu Đạc gọi Trịnh Ung lăn tới.
Lý Diên Tư và Chương Đức Uy biết xảy ra chuyện, không có thời gian thăm thú với Trịnh Ung, co giò chạy về hướng hậu viện. Trịnh Ung run một cái, trên trán đều là mồ hôi. Chẳng lẽ sự việc bị bại lộ rồi?
Tiếng sấm nổ "Ầm ầm", mưa to nhanh chóng kéo đến, nện trên mái ngói phát ra tiếng ‘lốp bốp’, tạo thành màn nước ở trước phòng.
Tiêu Đạc ngồi ngay ngắn ở công đường, sắc mặt lạnh lùng, hai bên trái phải đều không dám nói chuyện. Lục Kiều ôm lấy quần áo quỳ trên nền đất, bản thân vẫn đang khóc.
Trịnh Ung vội vàng chạy vào, nhìn thấy tình cảnh này lập tức quỳ gối bên người Lục Kiều, lạy nói: "Quân sử bớt giận!"
"Ta hỏi ngươi, nàng ta làm những chuyện như vậy, ngươi có biết không?" Ánh mắt Tiêu Đạc như gió quét tới, khí thế ép người.
Thịt mỡ trên người Trịnh Ung rung một cái: "Quân... Quân sử... Xin, xin hãy nhìn tấm chân tình tiểu nữ đối với ngài mà suy xét..."
"Nói như vậy chính là biết hả?" Tiêu Đạc bỗng nhiên vỗ bàn con một cái, quát: "Hai cha con các ngươi thật to gan, dám bỏ thuốc ta! Đúng là chán sống rồi!"
Trịnh Ung vội vàng nói: "Xin Quân sử không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, tốt xấu gì quốc cữu gia là..." Nào ngờ lời ông ta còn chưa nói hết, Tiêu Đạc dùng súc ném chén trà trong tay một cái, vỡ nát trước mặt Trịnh Ung.
"Bớt lôi Lý Tịch ra dọa ta. Ngươi cho rằng ta sẽ sợ hắn hả?" Tiêu Đạc lạnh lùng, mang theo mấy phần chán ghét nói.
Hai cha con Trịnh Ung bị dọa đến ôm chặt nhau. Bọn họ vốn là nghĩ như vậy, ỷ vào nhà mình có quan hệ với Lý Tịch, cho dù Tiêu Đạc không thích Lục Kiều thì cũng sẽ nể mặt mấy phần, sẽ không thật sự truy cứu. Nào biết được một chút thể diện Tiêu Đạc cũng không cho, lần này bọn họ coi như xong...
Không đúng, còn có một lá bùa hộ mệnh nữa!
Trịnh Ung nơm nớp lo sợ, vừa muốn mở miệng, toàn thân Ngụy Tự ướt đẫm chạy vào, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ quỳ trên mặt đất. Hắn là người ra vào chiến trường, thiên quân vạn mã tiếp cận cũng không thấy hắn có thần sắc như vậy.
Lý Diên Tư thầm cảm thấy không tốt, vội hỏi: "Thế nào?"
Ngụy Tự vội nói: "Quân sử, phu nhân... Không thấy phu nhân đâu cả! Lúc thuộc hạ rời đi, người còn đang chơi ở trong chuồng ngựa, đến khi trở về đã không thấy tăm hơi! Thuộc hạ đã tìm hết bốn phía rồi nhưng cũng không tìm được!"
Tiêu Đạc lập tức đứng lên, sắc mặt còn đen hơn bầu trời bên ngoài, không nói hai lời, sải bước đi ra ngoài. Trong phòng, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, phu nhân Ngụy Tự nói chẳng lẽ... Chính là cái tiểu lang quân tuấn tú kia?
Lục Kiều che miệng, người kia... Đúng là phu nhân của Tiêu Đạc? Nàng là nữ? Hỏng! Lần này thật sự là gặp phải đại họa! Lý Diên Tư vốn muốn đi theo Tiêu Đạc ra ngoài, cúi đầu trông thấy sắc mặt của nàng ta, liền sốt ruột hỏi: "Ngươi biết cái gì sao?"
Lục Kiều liền vội vàng lắc đầu.
Phía trước Tiêu Đạc đã dừng bước lại, bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp rút bội kiếm bên hông Ngụy Tự, chỉa mặt nàng ta, giọng nói to như sấm rền: "Tốt nhân ngươi hãy nói cho ta biết! Nếu không ta lập tức gϊếŧ chết ngươi!"
Lục Kiều hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất. Trịnh Ung vội vàng chắn ở trước người nàng ta cầu xin: "Chắc chắn không liên quan đến tiểu nữ, Quân sử tha mạng a!"
"Quân sử bớt giận, người ở đây." Phía sau Tiêu Đạc vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngoài cửa, La Vân Anh ôm Vi Nhiễm, trên thân hai người đều ướt đẫm, nước còn đang nhỏ xuống từng giọt, nhanh chóng tạo thành vũng nước trên mặt đất.
Tiêu Đạc ném kiếm đi, ôm lấy Vi Nhiễm từ chỗ La Vân Anh, dùng tay vén mái tóc ẩm ướt đang dán trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến tái nhợt. La Vân Anh nói: "Dân phụ phát hiện nàng bị giam ở trong hố nước phía sau chuồng ngựa, mưa to đổ xuống chảy vào trong, uống mấy ngụm nước, nhưng không sao cả." Nàng ấy chỉ kể sự thật, cũng không có ý tranh công phụng nghênh gì, thậm chí có mấy phần hời hợt.
Dưới cái nhìn của nàng ấy, chẳng qua là tiện tay cứu được một người, vốn dĩ không đáng nhắc đến.
Tiêu Đạc không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lục Kiều một cái, lập tức ôm Vi Nhiễm đi ra ngoài. Lục Kiều tuyệt vọng ngã xuống đất, ánh mắt vừa rồi của hắn giống như muốn gϊếŧ chết nàng ta.