Chương 2

Lần thứ hai, là hai năm trước trong núi gặp phải một công tử đang thoi thóp. Lúc đó y ngã trên mặt đất, cuộn thành một đống, y phục diện mạo bám đầy bụi. Vi Nhiễm vốn không muốn xen vào việc của người khác, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một nam tử, thân mặc cẩm bào, như chi lan ngọc thụ. Qủy thần xui khiến nàng liền cứu được tính mạng nam nhân kia, không nghĩ tới hắn đúng là tiểu nhi tử mà quốc chủ Hậu Thục sủng ái nhất - Mạnh Linh Quân. Bởi vì tài mạo song tuyệt, tâm hồn cao thượng, thế nhân hay xưng là Quân công tử.

Đến nay đã hai năm, chuyện như vậy không còn xuất hiện nữa. Vi Nhiễm chỉ coi những cái kia đều là trùng hợp. Cho đến chuyện tối nay xác nhận lần nữa, có lẽ nàng có thể đoán được tương lai.

Vi Nhiễm đau đầu nghĩ, có được loại năng lực này thực sự không thể coi là một chuyện tốt. Đây là thời đại chú trọng chuyện "người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái". Trong loạn thế, quân chủ các quốc gia đều cần đến Thần kỹ để nhất thống thiên hạ. Chỉ khi nào loạn thế kết thúc, Thần kỹ sẽ trở thành tai họa ngầm của tất cả ngay lập tức. Vị quốc sư tiền triều kia cũng xuất thân từ Cửu Lê cuối cùng chết oan chết uổng, chính là ví dụ tốt nhất. Huống hồ Vi Nhiễm chỉ là một người không hiểu về thần kỹ, cũng không phải nàng muốn thi triển thì có thể thi triển, tất cả đều phải do ý trời.

Vi Nhiễm thở dài lần nữa, trên mặt đất vẽ một cái gạch chéo lớn. Chuyện này, nàng vẫn nên giấu diếm không báo thì sẽ tốt hơn.

Cũng không biết Tường tỷ tỷ hiện giờ như thế nào? Buổi chiều nàng trông thấy Vương Tường yếu ớt nằm ở trên giường, Vi Hân lại ở bên cạnh xúi giục, đầu óc nàng nóng lên, bèn thay Vương Tường đi miếu Vu Thần. Vương Tường trời sinh tính tình nhát gan nhu nhược, ngày trước nghe đến tên Tiêu Đạc đã run lẩy bẩy, bây giờ muốn nàng đi rút thăm gả cho Tiêu Đạc, đương nhiên là bị dọa thành bệnh. Các nàng có tình cảm cùng nhau lớn lên, Vi Nhiễm không thể ngồi xem không quan tâm được.

Huống hồ lần này người Đông Hán tới vốn không có ý tốt, nói là cầu thân nhưng thật ra giống là bức bách hơn. Sứ thần Đông Hán - Vương Thần ngoài mặt chỉ thấy dẫn theo ba mươi binh sĩ lên núi, nhưng dưới chân núi Cửu Lê không biết còn đóng quân bao nhiêu binh mã nữa. Sơ sót một cái, Cửu Lê sẽ mang họa.

Đông Hán lập nước không lâu sau, mạnh mẽ chiếm đóng vùng đất gần trung tâm sông Hoàng Hà, thực lực quân sự cường đại, ngay cả Khiết Đan phương Bắc dũng mãnh hiếu chiến cũng không dám xem thường Nam hạ. Quyền thần Tiêu Nghị lại càng là nhân vật thiết huyết nói một không nói hai, thậm chí dân gian có ca dao truyền xướng: Hán có Tiêu làm tướng, không biết Lưu quân vương.

Mặc dù Tiêu Đạc chỉ là con nuôi của Tiêu Nghị nhưng Tiêu Nghị luôn xem hắn như con đẻ, cực kỳ coi trọng. Tiêu Đạc cưới vợ, đương nhiên sẽ không chọn một tân nương tử có vẻ bệnh tật.

Cho nên nếu như chọn trúng Vương Tường, chưa chắc Đông Hán sẽ chấp nhận.

Vi Nhiễm đang nghĩ ngợi, cửa đá trên đỉnh hầm rượu bỗng nhiên được mở ra, có một người từ trên thềm đá bước nhanh xuống, cái bóng trên tường rất cường tráng cao lớn.

Đợi người kia giơ bó đuốc hiện ra, Vi Nhiễm nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đại ca?"

Trong bóng tối khuôn mặt nam nhân anh tuấn dần dần rõ ràng, hắn đem bó đuốc cắm vào trên vách, cúi người ôm lấy Vi Nhiễm: "Yêu yêu, khiến muội chịu khổ rồi."

"Đại ca, muội không sao." Vi Nhiễm vỗ vỗ lưng của hắn, "Trái lại khiến ca lo lắng."



Hai tay Vi Mậu nâng khuôn mặt Vi Nhiễm lên, cả người nàng xinh đẹp như là một nhánh hoa đào ngày xuân, thậm chí ngay cả hoa hoa đào sáng rực kia cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng.

Người như vậy, sao có thể đưa đi cho Tiêu Đạc chà đạp? Bỗng nhiên Vi Mậu nắm lấy tay Vi Nhiễm nói: "Đi, đại ca mang muội ra ngoài!"

"Không, đại ca! Ca không thể làm như vậy!" Vi Nhiễm khom người cố gắng ngăn cản Vi Mậu kéo nàng, không nghĩ tới Vi Mậu trực tiếp đem nàng vác trên vai. Vì phòng ngừa nàng giãy dụa kêu loạn, Vi Mậu còn cố ý làm nàng ngất xỉu.

"Yêu yêu, tạm thời để muội chịu tủi thân." Vi Mậu khiêng Vi Nhiễm nhanh chân đi về phía trước.

Lúc này, trên thềm đá truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, mấy đại hán Cửu Lê lao xuống, thanh niên dẫn đầu đưa tay ngăn lại nói: "Mậu... Đại Tế Ti, ngài không thể mang Yêu Yêu tỷ đi!"

"Vương Tiếp, ngươi muốn cản ta? Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Yêu Yêu gả đến Nghiệp Đô, gả cho tên ma đầu họ Tiêu?" Vi Mậu cau mày nói.

Hai tay Vương Tiếp nắm chặt thành quyền, nhất thời không nói gì. Hắn là đệ đệ ruột của Vương Tường, cùng tuổi với Vi Nhiễm, chỉ nhỏ hơn nàng mấy tháng, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm. Hắn biết Tiêu Đạc tuyệt đối không phải người lương thiện.

Lúc Tiêu Đạc hai mươi bốn tuổi, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ Thiên Hùng quân, nhận chức vụ đóng giữ ở Nghiệp Đô. Thiên Hùng quân là nha binh cường đại nhất Đông Hán, trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Tiêu Đạc tuổi còn trẻ đã làm tướng là điều hiển nhiên.

Nhưng năm ngoái, thê tử đầu tiên của hắn bị người Thục bắt cóc, bất hạnh bỏ mình. Hắn vì báo thù cho thê tử, chiếm lĩnh hai châu Diêm Linh của Hậu Thục, còn hạ lệnh đem mấy ngàn tù binh là binh sĩ người Thục ở bên ngoài thành Thiên Thủy chôn gϊếŧ toàn bộ, quá trình nghe rợn cả người. Về sau, Tiêu Đạc còn thưởng gia quyến của các tù binh kia gồm mười mấy thiếu nữ người Thục cho thuộc hạ đùa bỡn, đêm đó trong quân doanh tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tựa như là địa ngục. Ngày thứ hai những thiếu nữ kia không chịu nhục nổi, lần lượt tự vẫn hết, thi thể ở trước doanh trại chồng chất thành cái núi nhỏ.

Vương Tiếp không cách nào tưởng tượng nếu như Vi Nhiễm gả đi, Tiêu Đạc sẽ đối đãi nàng như thế nào. Hậu Thục và Đông Hán đã phát sinh mối quan hệ không đội trời chung, Quân công tử Hậu Thục lại thích Vi Nhiễm như thế...

Nghĩ đến đây, hắn nghiêng người tránh ra: "Đại Tế Ti mang Yêu Yêu tỷ đi đi. Các ngươi ai cũng không cho phép ngăn cản!"

Vi Mậu vỗ lên bả vai Vương Tiếp: "Cám ơn, huynh đệ." Sau đó lập tức khiêng Vi Nhiễm đi lên thềm đá.