Ban đêm, Sài thị đang thay y phục thì hỏi Thu Vân: "Trong bốn thị nữ kia, Vi Nhiễm giữ lại Tú Trí ở bên người?"
"Đúng vậy thưa phu nhân." Thu Vân cung kính trả lời.
Sài thị nở nụ cười, vịn Thu Vân đứng lên: "Đúng là nha đầu thông minh."
Thu Vân không hiểu nhìn Sài thị, Sài thị giải thích nói: "Tú Trí mới nhập phủ, không có chủ cũ, tự nhiên sẽ trung thành với nàng. Ở trong bốn thị nữ kia dáng dấp cũng tốt nhất. Trong quy củ của quý tộc, ngươi không biết?"
Thu Vân ngẩn người, mới hồi phục tinh thần lại. Chẳng lẽ là muốn giữ lại để sau này cho Quân sử... ? Vu nữ Cửu Lê này xem ra thật là rộng lượng. Nàng cũng không nghĩ một chút, lỡ như ngày sau Tú Trí được Quân sử sủng ái, không sợ nàng trở mặt với mình sao? Hoặc nói, đây chính là mong muốn của nàng?
Thu Vân âm thầm cân nhắc, Sài thị đã muốn lên giường nghỉ ngơi. Lúc này, thị nữ bên ngoài đồng thanh hô lên: "Sử tướng."
Bà quay đầu lại, trông thấy Tiêu Nghị tiến đến, cười nghênh đón: "Ta cho rằng tối nay ngài tới chỗ Tiết di nương nên cũng không chuẩn bị cái gì."
"Không cần chuẩn bị, ta chỉ là tới thăm nàng một chút, trò chuyện với nàng thôi." Tiêu Nghị ngồi ở trên giường nói.
Sài thị để cho tất cả thị lui ra hết, tự mình đi vắt khăn đưa cho Tiêu Nghị: "Xem ngài này, hình như không được vui vẻ cho lắm?"
Tiêu Nghị cầm khăn lau mặt không nói gì.
Sài thị tiến lên đấm nhẹ lên vai của ông: "Là bởi chuyện Dương Tín? Không phải ngài trấn an đám người quốc công phủ, đã thả Dương Tín rời đi rồi sao?"
"Hồng Xu, nàng có cảm thấy vi phu vô dụng hay không?" Tiêu Nghị cau mày, nắm chặt tay Sài thị hỏi.
Sài thị ngồi bên cạnh ông, cười nói: "Trong lòng thϊếp, ngài vẫn luôn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, chưa bao giờ thay đổi. Dương Tiết soái năm đó đối với ngài có ân, các người lại có tình nghĩa đồng bào. Con của hắn đúng là không thể nói chuyện được, nhưng bây giờ Lý Tịch kiêng kị ngài ngày càng sâu, dù là bọn Dương Tiết soái sớm có phản tâm nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày dùng bạo lực bạo lực với ngài, ngài cũng không nên trở mặt trước tiên, làm cho kinh thành bên kia thêu dệt nhiều chuyện. Ngài làm việc đều có suy tính. Bất kể tương lai chưa chắc Hán thất có dự tính khác thì thϊếp cũng sẽ đi theo ngài."
Tiêu Nghị đối mặt với Sài thị trán cọ trán: "Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng là người hiểu ta nhất. Hồng Xu, có thể cưới nàng làm thê tử chính là may mắn cả đời ta."
Sài thị đưa tay ôm lấy bờ vai của ông, cười nói: "Có thể gả cho phu quân chẳng phải là phúc khí của ta sao? Ngài coi Mậu Tiên như con đẻ, ta thật sự rất cảm kích."
Tiêu Nghị vỗ vỗ cánh tay của bà: "Mậu Tiên rất xuất sắc, ta gửi gắm kỳ vọng với nó không hoàn toàn là bởi vì nàng... Nghe nói vu nữ Cửu Lê kia đến bái kiến qua nàng rồi? Như thế nào?"
"Vẻ ngoài vô cùng tốt, tính tình cũng ổn, không giống Gia Huệ lắm. Chẳng qua, người Mậu Tiên thích cuối cùng..." Sài thị muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu.
Tiêu Nghị nét mặt nghiêm nghị nói: "Nàng không nói ta cũng biết, trong lòng của nó chỉ có Nhị nha đầu quốc công phủ. Nha đầu kia còn hơi có chút thủ đoạn, trước kia không để cho nó chiếm được, cuối cùng trở thành một thứ không thể vượt qua được cho nên mới nhớ mãi không quên. Nó là nam nhân cũng là quân nhân, sao có thể để một nữ nhân dắt mũi? Ta cắt đứt tưởng niệm của nó sớm một chút cũng là muốn tốt cho nó."
Sài thị thở dài, không nói gì thêm.
"Nếu thân thể Vi Nhiễm đã không sao, nàng hãy bảo Tiết thị bắt đầu chuẩn bị hôn sự của chúng nó, trong vòng nửa tháng thành hôn. Nhớ kỹ không cần phải làm quá long trọng, tân khách cũng chỉ mời những người quen biết. Trong lòng Ngụy quốc công khẳng định không vui vẻ gì, chúng ta bên này chỉ cần làm đúng lễ nghi là được rồi."
"Thϊếp hiểu rồi." Sài thị gật đầu đáp.
***
Vi Nhiễm ôm con thỏ nhỏ trở về, cuối cùng cũng có chuyện để làm. Làm cho nó một cái ổ nhỏ thoải mái, lại chữa thương cho nó.
Sài thị định sau nửa tháng làm hôn sự cho nàng và Tiêu Đạc. Hiện giờ nàng cũng không còn e ngại Tiêu Đạc như ban đầu, thành thân cũng chỉ là hình thức. Theo như Tú Trí nói, sau khi Tiêu Đạc cưới Chu Gia Huệ, chưa từng bước vào viện tử của nàng cho đến khi Chu Gia Huệ qua đời. Đoán chừng nàng cũng sẽ bị đối đãi như vậy nên không bận tâm chút nào.
Con thỏ nhỏ thích ứng hoàn cảnh mới rất nhanh, ăn cũng nhiều, thường xuyên chạy ra khỏi ổ, nhảy qua nhảy lại khắp phòng.
Vi Nhiễm đang khuấy thuốc trên bàn, thấy con thỏ nhỏ lại chạy đến bên chân nàng, liền dùng ngón tay chỉ một cái lên đầu nó: "Tiểu gia hỏa, có phải ngươi đói bụng rồi hay không? Chờ một chút, Nguyệt Nương đi tìm gì ăn cho ngươi."
"Tiểu thư!" Tú Trí từ ngoài cửa chạy vào, còn chưa kịp nói chuyện thì Tiết thị và Tiết Cẩm Nghi đã theo vào.
Vi Nhiễm vội vàng buông chày giã thuốc xuống, tùy tiện phủi tay, lập tức đứng lên.
Tiết thị nghe được trong phòng có mùi dược thảo thì không khỏi nhíu mày. Lại nhìn thấy Vi Nhiễm mặc trang phục Dược Nữ, muốn cười nhưng trên mặt lại cố nhịn: "Hôn kỳ gần tới, ta đến xem thử chỗ này còn thiếu cái gì để mua thêm?"
"Đa tạ Tiết di nương quan tâm, mọi thứ đã đủ, không cần hao tâm tổn trí mua thêm cái gì nữa."
Tiết thị ngồi xuống, Tú Trí dâng trà. Bà ta uống một ngụm hỏi: "Mấy ngày trước Tam tiểu thư xuất phủ đi dạo ở những nơi nào thế?"
Vi Nhiễm đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, đáp lại: "Ta ở lâu trong núi, chưa thấy qua thành trì phồn hoa Nghiệp Đô như vậy nên không khỏi ham chơi làm trễ nải thời gian."
Tiết thị cười khẽ một tiếng, nhìn Tiết Cẩm Nghi bên cạnh một cái. Tiết Cẩm Nghi đang nhìn chằm chằm con thỏ lông xù kia, cảm giác được ánh mắt Tiết thị, vội mở miệng nói: "Đây là cô cô đặc biệt vì ngươi mà chuẩn bị một bộ trang sức, thêm đồ cưới cho ngươi." Trong tay nàng bưng một cái khay, phía trên đặt mấy thứ trang sức chế tạo bằng hoàng kim, kim quang lấp lánh.
"Thứ quý giá như thế, ta không thể nhận được." Vi Nhiễm mở miệng cự tuyệt, Tiết di nương giơ tay lên nói: "Đây cũng là ý tứ của phu nhân, ngươi lấy chồng ở xa đến Tiêu gia chúng ta, lại đại diện cho Ngụy quốc công phủ, một chút tâm ý mà thôi, ngươi hãy nhận đi."
Tiết thị nhắc đến Tiêu phu nhân, lại nhắc đến Ngụy quốc công phủ, dù Vi Nhiễm không muốn cũng không thể cự tuyệt. Huống chi ở trước mặt Tiết thị, sợ đắc tội bà, thế là Vi Nhiễm chỉ có thể cúi người nói: "Vậy thì đa tạ di nương."
Tú Trí liền vội vàng tiến lên muốn tiếp nhận cái khay kia: "Làm sao dám làm phiền Tiết tiểu thư..."
Tiết Cẩm Nghi lại tránh ra: "Cái này rất quý giá, ngươi đừng chạm vào. Ngươi dẫn ta đi chỗ để hỉ phục, ta tự mình đặt nó lên."
Tú Trí quay đầu nhìn Vi Nhiễm một cái, Vi Nhiễm nhẹ gật đầu, nàng liền dẫn Tiết Cẩm Nghi đi.
Một lát sau, Tiết Cẩm Nghi cất kỹ đồ vật xong, Tiết thị đứng lên nói: "Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi bận gì cứ làm đi."
Vi Nhiễm tự mình đưa bọn họ tới cửa, chờ bọn họ đi xa mới trở về trong phòng.
***
Tiêu Đạc công sự bề bộn nhiều việc, cũng không để ý đến việc nội viện đang chuẩn bị hôn lễ của hắn.
Ngày mai, chính là hôn kỳ.
Trước đó trong quân dược liệu báo hết, quân y nhiều lần đi lấy, mà tiệm thuốc Tiết gia luôn hợp tác với bọn họ lại chậm chạp không giao nộp dược liệu bọn họ cần. Việc này làm cho hắn đau đầu không thôi, mấy đêm khó ngủ. May mắn Lý Diên Tư tìm được Cố Thận Chi, đồng thời giá cả dược liệu còn thấp hơn Tiết gia, lấp đầy kho dược.
Lý Diên Tư ôm sổ sách đến thư phòng Tiêu Đạc, vừa vào cửa liền nói: "Quân sử, vì việc này mà thuộc hạ chạy đến xém chút nữa là gãy chân."
Tiêu Đạc đang cúi đầu viết chữ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Vất vả cho ngươi rồi."
Lý Diên Tư đặt sổ sách xuống, khom người một cái mới nói: "Nhắc tới Cố Thận Chi quả thực là tên quái nhân. Hợp khẩu vị của y cho không cũng có thể. Không hợp khẩu vị của y thì ngàn vàng khó mua. Lúc trước thuộc hạ muốn gặp y, quả thực mất đi hơn một một phen công phu, may mắn có quý nhân tương trợ."
"Ngươi đường đường một Phó Lưu Thủ Nghiệp Đô, còn cần quý nhân tương trợ?"
Lý Diên Tư nói: "Thật sự có quý nhân. Mặc dù cô nương kia mang nón che mặt nhưng cử chỉ lời nói đều không tầm thường. Thuộc hạ đi liên tiếp ba ngày, Cố Thận Chi cũng không cho gặp. Nàng đi vào, dăm ba câu đã làm Cố Thận Chi thay đổi, ngài nói có thần kỳ hay không? Hơn nữa cuộc mua bán này nói chuyện rất thuận lợi, Cố Thận Chi không làm khó dễ chút nào, lúc này mới giải quyết được tình hình khẩn cấp của chúng ta."
Cuối cùng Tiêu Đạc cũng để bút xuống nói: "Nếu như thế, ngươi coi tìm hiểu danh tính của cô nương kia, ta sớm chuẩn bị lễ phái người tiến đến nói lời cảm tạ."
Lý Diên Tư thở dài nói: "Lúc ấy biết Cố Thận Chi muốn gặp, thuộc hạ vui quá nên quên mất, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận. Cô nương kia nhất định là mỹ nhân tuyệt đỉnh... Đúng, còn chưa chúc mừng Quân sử sắp đại hôn."
Thấy trên mặt Tiêu Đạc cũng không có chút tâm tình vui sướиɠ nào, Lý Diên Tư biết mình nịnh nọt không thành lại vỗ nhầm mông ngựa, hậm hực mở quạt ra phẩy phẩy.
"Sổ sách cứ để ở đây, ta xem sau, ngươi đi về trước đi." Tiêu Đạc nói.
Lý Diên Tư chắp tay cáo lui.
Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế ngồi xuống, nhắm mắt vuốt vuốt tình minh huyệt. Hắn ngửi được một mùi hương cỏ mộc thoang thoảng, mở to mắt liền nhìn thấy thảo kết trên cổ tay. Những ngày gần đây, hắn không có đi nội viện, cũng không nghe được chút tin tức nào có liên quan đến nàng, bèn hỏi nhũ mẫu Chu ma ma một câu, mới biết được vài ngày trước nàng ra ngoài một chuyến rồi, Tiết thị và Tiết Cẩm Nghi đi tìm nàng, đưa một bộ trang sức đội đầu.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Nàng sinh sống ở trong nội viện Tiêu phủ này, im hơi lặng tiếng giống như hoàn toàn không tồn tại. Nàng cũng không giống bất kỳ một nữ nhân nào từng xuất hiện bên cạnh hắn, cầu cạnh hắn hay đòi hỏi hắn cái gì. Lạnh lùng như vậy làm cho hắn nhẹ nhõm nhưng lại có chút thất vọng.
Tiêu Đạc đứng lên, đẩy cửa sổ nằm ngang lên, hồ nước bên ngoài chỉ có vài lá sen khô nổi lơ lửng trên mặt hồ. Bởi vì người kia chỉ thích hoa sen, thế là vì nàng trồng hoa sen đầy hồ, nhưng nàng lại không nhìn qua một lần nào. Trằn trọc trải qua nhiều năm, hoa nở hoa tàn đều chỉ là chuyện của một mình hắn.
Dưới bệ cửa sổ đặt một cái hộp xinh xắn thêu mây màu hồng, Tiêu Đạc thuận tay mở ra, bên trong là miếng ngọc vỡ vụn. Cái này vốn là con ve bạch ngọc, do mẹ đẻ của hắn truyền cho hắn. Thời niên thiếu cõi lòng hắn tràn đầy tâm ý tặng cho người kia nhưng người kia ở ngay trước mặt hắn lập tức đập nát nó.
Thực ra nàng chưa từng thích hắn chút nào sao? Chỉ là muốn thấy mình quan tâm nàng, làm mọi thứ vì nàng. Bởi vì lúc trước hắn không biết bơi, được nàng cứu giúp nên mới đem lòng yêu thương nàng, dù có trông chờ thì cho đến ngày hôm nay, cũng đã thông suốt hoàn toàn. Hắn cũng không muốn tiếp tục làm người hèn mọn vô tri, nàng cũng không phải là con gái cành vàng lá ngọc của ông trời nụ cười xán lạn kia nữa.
Nguyên nhân bây giờ vẫn còn tìm tung tích của nàng chẳng qua là vì còn nhớ đến đoạn tình cảm năm xưa. Bất kể người bên ngoài hiểu lầm như thế nào, hắn đều không muốn nhiều lời. Chính hắn rõ ràng, liên quan tới chuyện kia đã không bệnh mà chết, tương tư đơn phương đã như hoa lá mà rơi theo gió, vùi vào trong đất bùn.
Nghĩ như vậy, Tiêu Đạc đóng sơn nắp hộp lại, khóa vào cái hộp trên Bát Bảo rồi quay người rời khỏi thư phòng.