Chương 15: : Chủ Mẫu

Tiết thị vốn đang ở Bắc viện giúp Sài thị chép kinh phật, vừa rồi bà nghe thấy Hồi Hương truyền lời, nói Tiết Cẩm Nghi chạy đi tìm Vi Nhiễm gây phiền phức, cũng không chút để tâm. Dù sao cũng chỉ là đồ trang trí thôi, có gì mà phải sợ.

Vυ" già bước vào bẩm báo: "Phu nhân, Tam tiểu thư Quốc công phủ đến ạ."

Sài thị đang dựa trên đầu giường đọc sách, nghe vậy ngay cả lông mày cũng không động, thản nhiên nói: "Để cho nàng đi vào đi."

Vυ" già lui ra ngoài, một lát sau liền thấy Vi Nhiễm tiến đến. Vi Nhiễm quỳ gối trước mặt Sài thị, thi lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vi Nhiễm bởi vì bệnh không thể kịp thời tới bái kiến phu nhân, còn xin phu nhân thứ tội." Ánh mắt nàng rủ xuống nhìn dưới đất, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Nàng cẩn thận dè dặt như thế chỉ vì Tiêu phu nhân này có lai lịch lớn.

Tiêu phu nhân Sài thị vốn do Hoàng đế Tiền triều tấn ngự, còn chưa được sủng hạnh, Hoàng đế đã chết mất. Về sau, Tân Hoàng đăng cơ, thấy thần sắc bà bi thương, cho là không may mắn nên đuổi bà ra khỏi hoàng cung. Trên đường trở về nhà bà tình cờ gặp gỡ Tiêu Nghị đang cưỡi ngựa đi qua, vừa gặp đã yêu, hai người tâm đầu ý hợp. Nghe nói lúc ấy phụ mẫu Sài thị cực lực phản đối, Sài thị lại đem vàng bạc đồ trang sức của mình bán thành tiền, làm đồ cưới, khăng khăng gả cho Tiêu Nghị. Cũng không biết có phải bà có mệnh vượng phu hay không, sau khi Tiêu Nghị cưới bà, thói quen mê cờ bạc say rượu thu liễm không ít, chức quan cũng càng ngày càng lớn. Cuối cùng may mắn được Tiên Đế Đông Hán coi trọng, lên như diều gặp gió, cho đến địa vị như ngày nay.

Bà không có con cái, bèn nhận con trai của huynh trưởng làm con thừa tự để dưới gối, đó chính là Tiêu Đạc. Bởi vì có quan hệ với bà, Tiêu Nghị đối xử với Tiêu Đạc cũng rất coi trọng, còn tốt hơn con ruột.

Bởi vậy địa vị của Sài thị ở Tiêu phủ liền rõ ràng. Không qua được cửa này của Sài thị thì ở Tiêu phủ cũng sẽ không có chút tương lai nào.

Sài thị bất động, ánh mắt không chút dấu vết dừng trên thân Vi Nhiễm. Một nha đầu xinh đẹp tuyệt đỉnh như thế, đôi mắt quá linh hoạt. Lúc còn trẻ ở trong hoàng cung bà đã từng gặp mỹ nữ khắp cả thế gian này, nhưng cũng không có ai có được tư sắc như vậy, ngay cả bản thân bà cũng tự thẹn không bằng. Khó trách Dương Tín không tiếc liều mạng đắc tội Thiên Hùng Quân cũng muốn cướp nàng. Hơn nữa còn nhỏ tuổi đã biết tránh mũi nhọn, cố ý ăn mặc mộc mạc. . . Dù mộc mạc như thế nào cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.

Hai đứa con gái ruột nhà Ngụy quốc công kia đều không bằng nàng.

Sài thị không lên tiếng, Vi Nhiễm vẫn quỳ, trong lòng lo sợ bất an.

"Đứng lên đi. Thu Vân, đi chuyển cái ghế thêu tới." Sài thị rốt cục cũng ngồi dậy, phân phó nói.

Thị nữ tên là Thu Vân tiến lên hành lễ, đặt cái ghế thêu ở sau lưng Vi Nhiễm, Vi Nhiễm nói cảm ơn, sau đó cẩn thận ngồi xuống. Cùng lúc đó, Tiết thị ở phía sau án một mực nhìn trộm quan sát Vi Nhiễm.

Tiết thị xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, bởi vì lúc trẻ tướng mạo xinh đẹp, bị Tiêu Nghị nhìn trúng, đem vào trong phủ, sinh ra đứa con độc nhất của Tiêu Nghị là Tiêu Thành Chương. Từ trước đến nay bà cực kỳ tự tin về dung mạo xinh đẹp của mình, đến bây giờ, Tiêu Nghị cũng vô cùng sủng ái bà, một tháng vẫn phải đi tới nơi đó của bà ngủ lại mấy lần, cũng không có thϊếp thất khác.

Bà hiểu rõ, diện mạo xinh đẹp đối với một nữ nhân mà nói, là vũ khí cực kỳ lợi hại.

"Thân thể khá hơn nhiều chưa?" Sài thị hỏi Vi Nhiễm, quyển sách trên tay lật qua một trang.

"Đa tạ phu nhân quan tâm, đã tốt rồi ạ."

"Ừm, vậy là tốt rồi. Vốn là ta còn muốn kéo dài hôn sự một chút, nhưng ngươi đã tỉnh rồi thì mau chóng làm đi. Sự tình trong phủ ta căn bản không hỏi đến, ngươi cũng không cần đến thỉnh an mỗi ngày. Có cái gì không biết thì đi viện tử của Tiết di nương mà hỏi." Sài thị đưa tay chỉ Tiết thị bên kia. Tiết thị lập tức đứng lên, ôn hòa cười nói: "Tam tiểu thư cứ tới hỏi ta là được. Về sau chúng ta là người một nhà với nhau rồi."

Vi Nhiễm cười đáp lễ. Lại ngồi một hồi, lúc gần đi mới hỏi Sài thị: "Phu nhân, ngày mai ta muốn ra phủ đặt mua vài thứ, không biết có được hay không?"

Sài thị thản nhiên nói: "Không sao. Tiện đường thăm thú phong cảnh Nghiệp Đô cũng tốt."

"Đa tạ phu nhân. Vậy ta trước hết cáo lui."

Vi Nhiễm từ trong nhà lui ra ngoài, chân nhũn ra một chút, chờ Dương Nguyệt và Tú Trí ở trong viện chạy ra vội vàng tới dìu nàng. Dương Nguyệt hỏi: "Tiểu thư có sao không ạ?"

"Ta hơi khó thở, chân cứng một chút." Vi Nhiễm xoa đầu gối nói, "Chúng ta đi về trước đi."



Dương Nguyệt nghĩ thầm, vị Tiêu phu nhân này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay, đáng sợ như vậy? Nhưng Tú Trí ở bên, nàng cũng không nói thêm gì.

Tiêu Đạc đến trước viện tử Sài thị, vừa vặn thấy Vi Nhiễm khập khiễng rời đi. Trước đây không lâu, nàng còn có vẻ bệnh nằm ở trên giường, đã có thể xuống đất đi lại nhanh như vậy? Chỉ trong chốc lát, Tiêu Đạc liền thu hồi ánh mắt, chắp tay tiến vào viện tử.

Sài thị nhìn thấy Tiêu Đạc đi đến, vội vàng để quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nói: "Thu Vân, đi lấy trà mà Quân sử thích nhất bưng tới."

"Vâng." Thu Vân quay người, dùng tay đè ngực, nhanh chóng chạy đến phòng trà.

"Hôm nay mẫu thân cảm thấy thế nào?" Tiêu Đạc chỉnh đốn trang phục, thuận tiện ngồi trên ghế thêu Vi Nhiễm vừa ngồi qua.

"Ta rất khỏe. Con công vụ bề bộn, không cần lúc nào cũng nhớ tới ta." Sài thị nhìn về phía cánh tay trái hắn, "Thương thế của con đều tốt cả rồi? Đừng giấu bệnh."

"Hôm qua đại phu đến xem qua, đã không còn đáng ngại." Tiêu Đạc lắc cánh tay, quét mắt nhìnTiết thị bên kia một cái, "Tiết di nương cũng ở đây."

Tiết thị lập tức từ sau án thư đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Đạc hành lễ. Sau đó nói với Sài thị: "Phu nhân và Quân sử có lời muốn nói, thϊếp lui xuống trước, lát nữa quay lại."

Sài thị gật đầu một cái, Tiết thị liền cung kính lui ra.

Chờ Tiết thị đi rồi, Sài thị mới thở dài nói: "Mậu Tiên, cho dù trong nội tâm nàng không phục, cũng không gây ra được sóng gió gì. Con không cần đề phòng nàng như thế."

"Chỉ là không thích thôi." Tiêu Đạc lạnh nhạt nói.

"Trước khi con đến, Tam tiểu thư Quốc công phủ vừa đi khỏi. Ta biết con bất mãn mối hôn sự này, nhưng phụ thân con luôn có đạo lý của hắn. Nếu không thích nàng, đến lúc đó mình lại có thể nạp thêm mấy thị thϊếp vừa ý về. Cái tuổi này của con, cũng nên có đứa bé. Đừng có chờ cái người chẳng biết lúc nào mới có thể trở về." Sài thị cố ý nói.

Ánh mắt của Tiêu Đạc buông xuống nhìn đất, trầm mặc không nói.

Bên kia, Tiết thị chờ rời xa nơi ở Sài thị một chút rồi mới chửi ầm lên: "Chẳng qua là một đứa con nuôi, tỏ vẻ cái gì? ! Hết thảy mọi thứ của Tiêu phủ này, sớm muộn gì cũng là của nhi tử ta, nửa xu cũng không liên quan đến hắn!"

Hồi Hương biết Tiết thị bị Sài thị đè đầu, Nhị công tử lại bị Quân sử đè đầu, khó tránh khỏi tích tụ một bụng oán khí, cũng nên qua loa vài câu cho hả giận.

"Cẩm Nghi đâu? Ở cái chỗ ấy của vu nữ kia còn lấy được cái chuyện tốt gì?"

Hồi Hương lắc đầu: "Biểu tiểu thư vừa mới trở về, dáng vẻ hình như không vui vẻ cho lắm, đang cáu kỉnh. Nô tỳ đang muốn đến bẩm báo ngài."

Tiết thị bĩu môi: "Cái đồ vô dụng này, ngay cả một nha đầu sơn dã cũng đấu không lại? Đi, trở về xem thử."

***

Ban đêm, Vi Nhiễm nằm trên giường từ sớm, nhắm mắt đã vào mộng.

Vẫn là bên trong trướng đỏ kia, nữ nhân nằm trên ngực nam nhân, sau khi hoan ái thì dây dưa ôm nhau, vô cùng tình tứ. Mười ngón đan chặt, nữ nhân kia chính là diện mạo của nàng, lần này nhìn rõ tướng mạo của nam nhân kia, trở thành bộ dạng của Tiêu Đạc.

Nàng chơi đùa với ngón tay của Tiêu Đạc hỏi: "Lần này phu quân phải rời nhà bao lâu?"

"Thế nào, không nỡ xa ta?" Tiêu Đạc ôm chặt nàng, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng một cái, "Ta nhất định trở về cùng nàng đón giao thừa."



"Nhưng chàng không ở trong nhà, thϊếp liền có chút cô đơn." Nàng nhẹ nhàng nói.

Tiêu Đạc nâng cằm của nàng, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, lại tiếp tục đặt nàng nàng ở dưới thân: "Yêu Yêu, sinh cho ta một nữ nhi giống như nàng. . ."

Nàng còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Tiêu Đạc hôn thật sâu.

Vi Nhiễm lại bừng tỉnh lần nữa, trên trán tất cả đều là mồ hôi. Nàng nhất định là điên rồi mới có thể mơ giấc mơ như thế. Người Tiêu Đạc thích là Chu Gia Mẫn, sao có thể có thể đối xử với nàng như vậy chứ? Quá buồn cười. Nhưng cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, cũng không phải thần kỹ. Chỗ ở bây giờ của nàng cũng không giống khung cảnh trong mộng.

Nói đến thần kỹ mơ mơ hồ hồ kia, từ khi nàng rời khỏi Cửu Lê liền biến mất hoàn toàn. Nếu như có thể phát huy ra nửa điểm tác dụng -- giống lần thứ nhất nhìn thấy Mạnh Linh Quân, nàng cũng không ở núi Thái Hòa nhận sai Tiêu Đạc coi hắn là người xấu.

Tâm Vi Nhiễm loạn như ma, mặc quần áo vào, sau đó đứng dậy, muốn một mình tới sân nhỏ hít thở không khí nên không làm kinh động Dương Nguyệt.

Đêm khuya, bốn phía cũng không thấy bóng người. Vi Nhiễm vốn là chỉ tính toán đi xung quanh một chút, nhưng nhìn thấy đèn l*иg dưới hiên bị gió thổi lay động, không tự giác bị hấp dẫn. Tiêu phủ dùng đèn l*иg cũng không tinh xảo, ngược lại có chút đặc biệt, giống như là lúc Cửu Lê có lễ cúng sử dụng đèn l*иg đỏ, phía trên dùng mực vẽ các loại hoa văn.

Vi Nhiễm dọc theo dưới hiên mà đi, chỉ lo nhìn đèn l*иg, nhớ lại tình cảnh khi ở Cửu Lê cùng bọn đại ca tham gia cúng tế, khóe môi nhoẻn một nụ cười hạnh phúc. Đợi nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đang ở nơi xa lạ hoàn toàn, lập tức giật mình một thân mồ hôi lạnh.

Quả nhiên nàng không nên đi loạn nửa đêm!

Vi Nhiễm tuyệt vọng úp mặt vào tường, dùng cái trán một chút một chút va nhẹ vách tường, chợt nghe bên kia tường có người nói chuyện.

"Quân sử, Sử tướng thật sự không có ý định truy cứu?" Giọng nói này nghe có chút quen thuộc.

"Ngươi tưởng hắn không biết quỷ kế của chúng ta? Chẳng qua là nể mặt phụ thân ta, hơn nữa bây giờ tình cảnh của chính hắn cũng khó khăn nên cho chúng ta một ngựa thôi. Dù sao ta cũng đã thỉnh tội rồi, ngày mai chúng ta lập tức trở về."

Giọng nói này, rõ ràng là Dương Tín! Mặc dù Vi Nhiễm không biết Dương Tín làm sao lại ở bên trong Tiêu phủ, nhưng giọng của hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

"Ahh, đêm nay cũng không biết ăn phải thứ gì. . . Ngươi đưa đèn l*иg cho ta, về ngủ trước đi. Ta không biết phải đi bao lâu."

"Vâng."

Tiếng bước chân bên kia dần dần đi xa.

Vi Nhiễm nhớ tới đêm đó Dương Tín làm những chuyện như vậy với nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn tường rào. Nơi đây tường không cao, thấp hơn cây Thì Ba ở Cửu Lê nhiều, nàng có thể trèo qua, thừa dịp đêm tối gió lớn, cho Dương Tín một gậy.

"Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Sau lưng có một âm thanh đột ngột vang lên. Vi Nhiễm giật mình quay đầu, nhìn thấy Tiêu Đạc đứng ở nơi đó. Hắn đại khái cũng tỉnh giấc nửa đêm, bên trong mặc trung y, trên vai khoác lên cái áo choàng tối màu, tóc chỉ tùy ý xắn ở sau ót, phong thái tuấn lãng.

Vi Nhiễm vội vàng quỳ trên mặt đất: "Quân sử." Trong lòng âm thầm vui mừng, còn may nàng chưa đem suy nghĩ biến thành hành động, bằng không thì coi như mất hết thể diện.

Tiêu Đạc đi tới, từ trên nhìn xuống nàng. Tóc chưa chải, trên người quần áo lỏng lẻo, không ra thể thống gì. Vừa rồi nàng chăm chú nhìn tường là muốn làm cái gì? Thanh âm hắn trầm thấp: "Ngươi nhận ra ta?"

Vi Nhiễm thành thành thật thật nói: "Lúc ở Tề Châu ta nhận ra Ngụy Đô đầu, phỏng đoán khi đó. . . Một người khác chính là ngài. Vết thương của ngài đã khỏe hơn chưa?"

"Ừm. Ngươi lại lạc đường?" Tiêu Đạc ngữ khí khẳng định.

Vi Nhiễm cúi đầu ho khan hai tiếng, thực sự xấu hổ thừa nhận. Tiêu Đạc cũng không chấp nàng trả lời, xoay người nói: "Đi theo ta."