Chương 135: : Nguy Hiểm Bên Trong Yêu Cầu

Cố Thận Chi gần như là vừa bước vào đất Đại Chu, đã bị người của Hoàng Quan phát hiện. Hoàng Quan vừa vội vàng đi gặp Cố Thận Chi, vừa kêu người cưỡi ngựa cấp tốc đi Kinh Thành báo tin.

Hoàng Quan đường đường là Tiết Độ Sứ một vùng, ở trước mặt Cố Thận Chi sống sờ sờ, hình ảnh thấp đi một nửa, muốn hỏi xem thử vị đại gia này rốt cuộc mấy ngày nay chạy đi đâu, làm hại mấy người bọn họ cũng sắp lật sạch đất Đại Chu rồi.

Cố Thận Chi lại mang khuôn mặt lạnh lẽo, mời Hoàng Quan đi Cửu Lê tìm Vi Mậu, nhắn giúp một câu: Có thể chuẩn bị rồi.

Hoàng Quan sợ hắn chạy mất, hận không thể dán mắt lên người hắn mọi lúc mọi nơi, bèn gọi Mục Lâm Tu đi Cửu Lê một chuyến.

Vi Mậu đã sớm nhận được tin tức của Kinh Thành, trong lòng nhớ mong muội muội, cả ngày bất an Hắn đang chuẩn bị không đợi được Cố Thận Chi, thì sẽ tự mình đi Kinh Thành nhìn thử. Nghe nói Cố Thận Chi rốt đã xuất hiện, vội vàng giao thuốc Cố Thận Chi đã luyện xong trước đó cho Mục Lâm Tu, muốn hắn mang đến cho Cố Thận Chi.

Sau khi Mục Lâm Tu rời khỏi Cửu Lê, Vi Mậu lo lắng. Chứng bệnh của Yêu Yêu bây giờ nghe thấy quả thật giống y như đúc bệnh của nương năm đó, biện pháp của Cố Thận Chi cũng không biết có tác dụng hay không.

Vi Khôn đi đứng bất tiện, chống quải trượng, chậm rãi đi đến bên người Vi Mậu: "Con và Cố Thận Chi tính làm như thế nào?"

"Chỉ còn biện pháp kia thôi. Bằng không thì hài tử còn chưa sinh ra, Yêu Yêu có thể sẽ. . ." Vi Mậu không nói được. Lúc Lâm Đào chết hắn đã không còn nhỏ, nữ tử trước kia mỹ lệ giống như nhánh hoa khô héo, cả người mang dáng vẻ tiều tụy. Hắn không muốn muội muội lại đi theo con đường của nương, cho nên vô luận như thế nào, nhất định phải thử một lần.

Vi Khôn thở dài. Khi ông biết chân tướng, mấy lần suy đoán tâm tình của Lâm Đào hẳn là như thế nào. Bản thân làm trượng phu mà cái gì cũng không biết, một nữ tử nhu nhược như bà gánh chịu tất cả. Nếu ông biết bà là huyết mạch của tiên tri, ông nhất định sẽ không mang bà từ trong núi sâu về, càng sẽ không yêu bà. Có lẽ như thế, bà mới có thể còn sống thật tốt trên đời này.

Huyết mạch tuần hoàn tàn khốc như vậy, là cái giá phải trả khi được ông trời ban cho thần lực.

"Thật sự là làm khó hoàng thượng." Vi Khôn đồng tình nhất vẫn là Tiêu Đạc, lúc này, đối mặt với thê tử mình yêu và hài tử chưa ra đời, lựa chọn như thế nào cũng đều đau khổ. Năm đó Lâm Đào không có nói ra, chắc hẳn chính là sợ trượng phu khó mà đối mặt.

Vi Mậu lắc đầu, nói với Vi Khôn: "Hoàng Thượng ít ra còn có tình yêu của Yêu Yêu, đáng thương thật sự là Tam thúc công. Hắn vì hái thuốc cho Yêu Yêu, ngã từ trên vách đá xuống, té gãy chân, còn ngàn dặm xa xôi chạy đến Thục quốc, chỉ vì có thể tìm ra biện pháp cứu Yêu Yêu. Tình cảm hắn dành cho Yêu Yêu, đã sớm không phải đơn giản như là người thân nữa."

"Đúng vậy, chúng ta thực sự thiếu hắn nhiều lắm. . ." Vi Khôn thở dài.

. . .

Cửu Lê là mẫu tộc của Hoàng hậu, lại vào thời Tiên đế có công dâng hiến ngọc tỉ truyền quốc, thế nên hai vị Tiết Độ Sứ Mục, Hoàng vẫn luôn tiếp đãi bọn họ hết sức long trọng.

Cộng thêm Vương Tiếp từ khi đi theo Chu Tông Ngạn đánh bại Bắc Hán trở về, Tiêu Đạc cố ý an bài hắn đi theo bên cạnh Hoàng Quan rèn luyện, cách quê hương gần chút cũng thuận tiện chăm sóc tộc nhân. Cửu Lê Tộc hiếm khi gió êm sóng lặng một thời gian.

Vương Tiếp phụng mệnh của Hoàng Quan, hộ tống Cố Thận Chi vào Kinh, trên đường đi cũng không dám hỏi nhiều.

Mỗi ngày bọn họ đều gấp rút lên đường, Vương Tiếp đã tận mắt nhìn thấy Cố Thận Chi sửa chữa chân của mình, ra tay ác độc, một đại nam nhân như hắn thậm chí còn không nhìn nổi.

Nghe nói cái chân này là sống sờ sờ ngã gãy, người bình thường không nằm ở trên giường mấy tháng, đau đến chết đi sống lại, gào khóc gọi bậy thì coi như tốt rồi, nào có người nào còn xách cái chân gãy chạy tới chạy lui? Người này quả nhiên là độc ác với bản thân mình.

Nhưng những lời này Vương Tiếp cũng chỉ dám để ở trong lòng. Hắn cũng không biết chân của Cố Thận Chi làm sao bị gãy, chỉ biết Cố Thận Chi là người duy nhất có thể cứu Yêu Yêu tỷ.

Lúc bọn họ đến Kinh Thành, Thu Vân và Lý Diên Tư đã sớm đứng ngay cửa cung nghênh đón.

Vương Tiếp đi đỡ Cố Thận Chi xuống xe ngựa, Lý Diên Tư nhìn thấy Cố Thận Chi khập khiễng đi đường, sửng sốt một chút: "Thận Chi, chân của ngươi. . ."



"Không cẩn thận té gãy." Cố Thận Chi lạnh nhạt nói, giống như đang nói chuyện của người khác.

Lý Diên Tư yên lặng tiến lên đỡ lấy hắn, trong lòng chua xót. Cố Thận Chi không nói hắn cũng biết, người ngày thường cẩn thận như vậy, làm sao lại tùy tiện làm chuyện nguy hiểm? Nhất định là vì người nào đó phấn bất cố thân[1], mới có thể như thế.

[1]Phấn bất cố thân: Bất chấp làm một việc gì đó, không quan tâm tới tính mạng của bản thân.

"Tiểu. . . Hoàng hậu sao rồi?" Cố Thận Chi vừa đi vừa hỏi, quay đầu nhìn thấy sắc mặt của Lý Diên Tư, đưa tay liền nắm lấy cổ tay hắn, im lặng một lát, "Ngươi biết thân thể của mình sa sút thành dạng gì rồi không hả? Còn muốn sống nữa hay không?"

Hôm nay, lúc Lý Diên Tư tới đón Cố Thận Chi, sợ hắn nhìn ra, cố ý tìm Thu Vân mượn son phấn, bôi lên mặt một chút xíu. Không nghĩ tới vẫn là không thể gạt được.

"Công việc bận rộn. . ." Lý Diên Tư tìm một cái cớ thích hợp.

Cố Thận Chi lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Bởi vì chân của Cố Thận Chi bị tật, một đoàn người cũng đi theo hắn đi cực chậm. Thu Vân cảm thấy thế này đi đến Từ Nguyên cung còn không biết đến giờ nào, bèn kêu một cung nữ đi xin phép Hoàng đế. Chỉ mất một lúc, tiểu thái giám chạy bước nhỏ tới, sau lưng còn có bộ liễn theo sau.

Bộ liễn của Hoàng đế, Cố Thận Chi như ngồi lên bàn chông, nhưng trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt. Lúc này rõ ràng vô cùng khẩn cấp, hắn đi chậm như vậy, quả thật chẳng biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Vi Nhiễm.

Trong Từ Nguyên cung, Hoàng đế phân phó tiểu thái giám xong, liền bưng thuốc trở về bên giường. Vật nhỏ sợ đắng kia vừa nhìn thấy hắn đi tới, bị dọa nhanh như chớp đã leo đến giữa giường. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt có vẻ uy nghiêm của đế vương: "Tới đây."

Hắn đã đích thân hỏi thái y có thể thêm một vị cam thảo hay không, thái y nói không thể.

Vi Nhiễm lắc đầu. Nàng ngày ngày uống những thứ thuốc đắng này, hiện giờ cảm thấy khí mình thở ra cũng đắng.Thế nhưng rõ ràng vô dụng, nàng vẫn thấy không rõ xa xa, vẫn sẽ ho ra máu. Nhưng nàng không dám nói cho Hoàng đế biết những việc này, sợ hắn thương tâm. Hắn mỗi ngày xử lý quốc sự đã rất mệt nhọc rồi, còn phải phân tâm chăm sóc nàng. Loại Hoàng hậu như nàng, thực sự quá không xứng đáng với chức vụ rồi.

"Yêu Yêu, nghe lời." Hoàng đế duỗi ra một cánh tay, ánh mắt yên lặng nhìn nàng.

Dương Nguyệt nhìn thấy đôi phu thê này rất giống phụ thân và nữ nhi, bất đắc dĩ nói ra: "Hoàng hậu nương nương, bát thuốc này rất nóng."

Vi Nhiễm nhìn thấy lòng bàn tay đang bưng chén thuốc của Tiêu Đạc quả nhiên hơi đỏ lên, vội vàng bò tới: "Chàng mau thả xuống. . ."

Tiêu Đạc bắt lấy thời cơ ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu mớm thuốc từng chút từng chút. Nàng giãy dụa, hắn liền hôn nàng, mùi thuốc trong miệng nàng cũng đi vào trong miệng hắn. Trước mắt bao người, nàng da mặt mỏng, rốt cục ngoan ngoãn một chút.

Chờ uống được non nửa bát, cung nữ ở bên ngoài kêu lên: "Hoàng Thượng, Cố tiên sinh đến!"

Vi Nhiễm cả kinh mở to hai mắt, Tiêu Đạc cũng không quay đầu lại nói ra: "Mời đi vào."

Lý Diên Tư đỡ Cố Thận Chi đi vào, Thu Vân theo ở phía sau, một đám người liền trông thấy Hoàng đế ôm Hoàng hậu vào trong ngực, không hề tị húy người ngoài. Thấy bọn họ muốn quỳ xuống hành lễ, Tiêu Đạc nói ra: "Miễn đi."

Vi Nhiễm rốt cục thấy rõ Lý Diên Tư đỡ Cố Thận Chi, lại nhìn thấy Cố Thận Chi kéo lấy một cái chân cất bước, buột miệng hỏi: "Tam thúc công, chân của người làm sao vậy?"

"Không ngại." Cố Thận Chi lấy một cái bình sứ từ trong tay áo đưa cho Dương Nguyệt, "Nhanh cho Hoàng hậu ăn vào. Lại đi lấy ngân châm tới."

Tiêu Đạc nghe nói Cố Thận Chi muốn lấy châm, lập tức sai cung nữ buông màn xuống, hỏi: "Trẫm có thể ở cùng không?"

Cố Thận Chi gật đầu.



Những người còn lại ở bên ngoài màn, sau khi Cố Thận Chi bắt mạch cho Vi Nhiễm xong, nhíu mày: "Nói chi tiết triệu chứng cho ta."

Vi Nhiễm liền chọn lấy một số ít trong đó nói, vừa nói vừa cẩn thận nhìn thần sắc của Tiêu Đạc. Cố Thận Chi có hơi tức giận, nói: "Đã đến lúc này, còn muốn giấu diếm cái gì? Ngươi không nhìn thấy, mất ngủ, ho ra máu, đau đầu, còn sợ Hoàng Thượng biết sao?"

Trái tim của Tiêu Đạc co rút lại, cánh tay nằm ngang ở bên hông Vi Nhiễm bỗng nhiên nắm chặt: "Cố tiên sinh nói thế là thật sao?"

"Không nghiêm trọng như vậy. . ." Vi Nhiễm nhỏ giọng nói.

Cố Thận Chi trầm mặt nói: "Ta đã tìm được phương pháp, đại khái có thể trừ khử thần lực trên người Hoàng hậu. Chỉ cần thần lực được giải trừ thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ. Phương pháp kia vốn là có chút nguy hiểm, hiện giờ Hoàng hậu có thai, nguy hiểm liền tăng lên rất lớn."

"Phương pháp gì, tiên sinh không ngại nói nghe một chút." Tiêu Đạc vội vàng nói.

"Cửu Lê có một loại bí thuật thất truyền, tên là huyết tế. Nghe nói thời Thượng Cổ có Vu Chúc bởi vì sợ thần lực của mình không cách nào khống chế, nên thông qua phương pháp này loại bỏ thần lực. Nhưng phương pháp này có nguy hiểm cực lớn, làm không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng. Nhưng nếu không dùng phương pháp này, dựa vào tình hình trước mắt của Hoàng hậu, chỉ sợ không có cách nào đợi đến lúc hài tử bình an sinh ra."

"Nếu không muốn hài tử này thì sao?" Tiêu Đạc khó khăn mở miệng, cảm giác được người trong ngực run lên một cái.

Cố Thận Chi nhìn Vi Nhiễm một chút, nói tiếp: "Tha thứ ta nói thẳng, hiện giờ có đứa bé này hay không, đều không thể làm Hoàng hậu khôi phục sức khỏe được. Huyết mạch của tiên tri, chỉ cần kế thừa thần lực thì tuổi thọ sẽ rất ngắn. Cho dù không có đứa bé này, có lẽ Hoàng hậu cũng không sống nổi mấy năm nữa."

Tiêu Đạc cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cho dù Cố Thận Chi y thuật cao siêu đến đâu, hình hình của Vi Nhiễm như vậy, cũng không có khả năng dễ dàng chữa khỏi. Khi hắn nghe thấy có thể chữa được, ôm một tia hi vọng, nhưng nghe được lời lúc này, lại cảm thấy ông trời đang trêu đùa hắn.

Rõ là vắt ngang cũng là chết, sổ cũng là chết. Không mạo hiểm, chính là chờ chết. Mạo hiểm, rất có thể sẽ chết ngay lập tức.

Hắn đứng lên, yên lặng vén màn đi ra ngoài. Vi Nhiễm vốn muốn gọi hắn ở lại, nhưng nàng cũng không biết phải nói gì, hắn mới có thể dễ chịu chút.

Hoàng đế vừa đi, màn trong trướng chỉ còn lại hai người là Vi Nhiễm và Cố Thận Chi.

Cửa sổ bên giường khẽ mở, gió thổi vào, màn trướng nhẹ nhàng lay động, mang theo một cỗ hương hoa thanh nhã. Cố Thận Chi lập tức đứng lên, hành lễ lui ra ngoài. Hắn biết phải tránh nghi ngờ.

Vi Nhiễm mở miệng nói: "Tam thúc công, không phải người phải thi châm. . ."

"Chờ Hoàng Thượng trở về." Cố Thận Chi không quay đầu nói.

"Chân của người. . . Rốt cuộc là làm sao bị thương vậy? Có thể trị hết không?"

Cố Thận Chi dừng lại, hưi ngửa đầu: Có thể là không thể nào."

Hai người cũng một thời gian rất dài không gặp nhau, Vi Nhiễm không biết trong khoảng thời gian này rốt cuộc Cố Thận Chi đã trải qua chuyện gì, cái chân đang tốt trở thành thế này, người cũng gầy đi rất nhiều. Nàng biết nếu như ngay cả chính Cố Thận Chi cũng đã nói không có cách nào trị hết thì cái chân này chỉ sợ sẽ là phế bỏ.

"Có liên quan. . . đến ta, phải không?" Vi Nhiễm không chắc chắn mà dò hỏi, bàn tay nhỏ bé, trắng nõn khẩn trương nắm chặt lấy lưng. Nếu như hắn bị gãy chân có liên quan đến nàng, chuyện này phải làm thế nào để đáp lại?

Cố Thận Chi hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẽ, giống như đang cười nhạo nàng tự mình đa tình: "Người quá lo lắng rồi. Là chuyện riêng của ta."

Vi Nhiễm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại trách cứ mình như vậy là không đúng, nói thế nào hắn cũng đã gãy mất một chân. Bên kia Cố Thận Chi đã ra ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với Lý Diên Tư, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì phát sinh.