Chương 134: : Phương Pháp

Trong đêm, Tiêu Đạc giao quân đội cho bọn người Trương Vĩnh Đức chấn chỉnh, chỉ dẫn theo Ngụy Tự và một phần nhỏ kỵ binh hoả tốc chạy về Kinh Thành.

Ngụy Tự chưa từng nhìn thấy Hoàng đế có sắc mặt kém như vậy, vốn tưởng rằng còn có thể ở Thái Nguyên tiêu hao một thời gian, hắn cũng đa viết thư cho Lý Diên Tư bảo hắn(LDT) chuẩn bị thêm chút lương thảo, nào ngờ, một phong thư từ Kinh Thành đưa tới, Hoàng đế cư nhiên trực tiếp lui binh rồi?

Trong ngực Tiêu Đạc tích tụ một đám lửa, giơ roi giục ngựa, một khắc cũng không chịu nghỉ ngơi. Lý Diên Tư ở trong thư nói không kỹ, từ ngữ mập mờ, nhưng hắn có thể đoán ra đã xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu có thai, thân thể suy nhược, đám ngự y Thái y viện cũng không tra ra bệnh, còn có thể là cái gì?

Hắn nhớ rõ Cố Thận Chi và Dương Nguyệt đã từng nói, mẫu thân Vi Nhiễm cũng là bởi vì sinh ra nàng mà chết.

Nữ nhân đáng ghét, không nghe lời này! Là muốn hắn sốt ruột chết mà!

"Giá!" Tiêu Đạc dùng sức thúc ngựa, bỏ lại bọn người Ngụy Tự ở phía sau một khoảng thật xa. Ngựa của Hoàng đế vốn là ngàn dặm mới tìm được một con tốt, nhưng Tiêu Đạc lại ra sức phóng ngựa, Ngụy Tự mất hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng không bị bỏ rơi.

Đi vội hết mười ngày, chạy chết mấy con ngựa, ngay cả Ngụy Tự cũng suýt chút nữa miệng sùi bọt mép, một đoàn người rốt cục đã tới Kinh Thành.

Tiêu Đạc giá ngựa vọt thẳng vào cửa cung, cấm quân vốn muốn ngăn cản, thế nhưng là nhìn thấy Hoàng đế mặc khôi giáp màu vàng thì giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Tiêu Đạc cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi lướt qua. Các tướng sĩ cấm quân hai mặt nhìn nhau, Hoàng Thượng không phải đang ở Thái Nguyên sao? Làm sao, làm sao đột nhiên xuất hiện tại hoàng cung rồi?

Hoàng đế có thể giá ngựa xông thẳng vào cung, nhưng bọn người Ngụy Tự lại không dám.

Ngụy Tự dừng ở trước cửa cung, từ trên ngựa xoay người xuống tới, hai cái đùi đã không giống của mình. Hắn dựa vào một cây hoa biểu ngồi xuống, nuốt ngụm nước miếng, vẫy tay hỏi cấm quân: "Huynh đệ có nước không? Mau lấy cho chúng ta uống với."

Có người vội vàng chạy đi lấy. Các binh sĩ nhìn thấy Ngụy Tự đầu tóc rối bời, khuôn mặt bẩn thỉu, còn có bọn kỵ binh nằm đầy trên mặt đất phía sau hắn, tưởng rằng bọn họ bị quân địch truy sát chạy một mạch trở về.

Lý Diên Tư nghe thấy Hoàng đế và Ngụy Tự trở về, từ nha môn vội vàng chạy tới trước cửa cung xem xét: Sáng sớm, trên đường còn không có người nào. Ngựa và người đều nằm ở trên đường trống trải trước cửa cung, cả người lẫn vật đều nằm phơi bụng, cảnh tượng vô cùng buồn cười.

"Lão Lý, Hoàng Thượng thật sự đã điên rồi." Ngụy Tự đã uống hai thùng nước, vừa nhìn thấy Lý Diên Tư, liền ghé vào đầu vai của hắn khóc lóc kể lể: "Từ Thái Nguyên gấp gáp trở về, trên đường ngoại trừ chạy cho tới ngựa chết thì cơ bản không dừng lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Thái hậu, hoàng tử, hay là. . . Hoàng hậu?"

Lý Diên Tư mang vẻ mặt nghiêm túc, nói với Ngụy Tự: "Hoàng hậu có tin vui."

Ngụy Tự sững sờ, lập tức càng thêm không hiểu: "Đây là chuyện vui mà, Hoàng Thượng cứ ngóng trông có một tiểu công chúa đó. Nhưng sao ngươi lại có vẻ mặt này? Hơn nữa ta thấy dáng vẻ của Hoàng thượng, tưởng rằng trời muốn sập xuống tới. . ."

Lý Diên Tư thở dài nói: "Nghe Thu Vân cô nương bên người Thái hậu nói, Hoàng hậu mang cái thai này vô cùng hung hiểm, mấy ngày nay cũng không thể xuống giường, thỉnh thoảng mắt không thể thấy vật. Mấy vị giỏi bậc nhất Thái y viện cũng bó tay, ngươi nói Hoàng Thượng có thể không nóng nảy sao?"

"Ai da, Hoàng hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. . ." Ngụy Tự há to miệng, tâm tình cũng lập tức trở nên nặng nề.

. . .

Tiêu Đạc cưỡi ngựa đến trước Từ Nguyên cung, rảo bước đi vào bên trong cửa cung.

Trời chưa sáng choang, nhóm cung nhân vừa mới thức dậy, còn ngáp một cái. Nhìn thấy Hoàng đế đột nhiên xuất hiện, sững sờ trong chốc lát, tất cả đều tỉnh táo, quỳ rạp trên mặt đất.

Tiêu Đạc trực tiếp tiến vào tẩm điện, chỗ này có không ít người. Màn trướng trước giường được thả xuống, Sài Thị ngồi ở trên giường, mấy vị lão ngự y của Thái y viện cũng có mặt, còn đang tranh cãi tới mặt đỏ tận mang tai. Sài Thị là người đầu tiên nhin thấy Tiêu Đạc, lập tức đứng lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Hoàng Thượng, người. . ."

Đám người trong điện liền vội vàng hành lễ. Mặt của Hoàng đế dính đầy cát bụi, râu ria lôi thôi, đang cởi khôi giáp, ném cho cung nhân. Hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, lập tức rót một chén nước.

"Chậm một chút, đừng để bị sặc." Sài Thị nhắc nhở.

"Mẫu hậu, Hoàng hậu rốt cuộc như thế nào rồi?" Tiêu Đạc lau miệng, vừa gấp gáp hỏi.

Sài Thị thấp giọng, nói ra: "Ra ngoài rồi nói."



Tiêu Đạc đi theo sau Sài Thị, đến ngoài điện, Sài Thị nắm lấy khăn tay nói ra: "Mậu Tiên, con phải chuẩn bị tâm lý. Ta nghe nhóm ngự y có ý tứ là, muốn bảo vệ Hoàng hậu thì không thể giữ đứa bé này. Con chắc chắn là muốn giữ Hoàng hậu, đúng không?"

Tiêu Đạc cảm thấy ngực bị người dùng chày đập một cái, giọng nói càng thêm khô khốc: "Cũng không có. . . cách khác?" Nàng muốn đứa bé này như vậy, thậm chí không tiếc đánh cược tính mạng của mình, làm sao chấp nhận kết quả này?

Sài Thị lắc đầu: "Trừ phi có thể tìm được Cố Thận Chi, có lẽ hắn sẽ có biện pháp. Nhưng hắn giống như biến mất khỏi cuộc đời này rồi.

Tiêu Đạc trầm mặc một lát, nắm tay nói ra: "Ta vào thăm nàng."

Nhóm ngự y còn đang tranh chấp không ngừng, Tiêu Đạc đi qua xốc màn trướng lên, nhìn thấy một đoàn nho nhỏ trên giường. Mái tóc vốn đen như mực tàu, rơi tán loạn bên trên mền gấm, tựa hồ không còn óng ả lóa mắt như ngày xưa nữa. Cả khuôn mặt lại gầy đi một vòng, làn da càng trắng hơn, không có một chút huyết sắc.

Trái tim của hắn xoắn lại thật chặt, ngồi xuống bên giường, đưa thay vuốt ve gương mặt của nàng.

"Phu quân. . ." Nàng theo bản năng dựa vào, yếu ớt kêu một tiếng.

Tiêu Đạc cầm cổ tay của nàng, mảnh đến mức giống như chỉ cần vặn một cái thì sẽ gãy. Lúc ra đi còn là một người khỏe mạnh, khi trở về lại biến thành cái bộ dáng này, sao hắn có thể không tức giận!

Ban đầu hắn tính vừa thấy mặt sẽ hung hăng mắng nàng một trận. Bất chấp hậu quả khư khư cố chấp như này, thực sự thật đáng giận. Nhưng khi chân chính nhìn thấy nàng, tiểu nhân nhi gầy yếu như vậy, tái nhợt như vậy, rúc vào bên cạnh hắn, bỗng nhiên trong lòng hắn cái lửa giận gì cũng không còn nữa. Chỉ có đau lòng, vô cùng đau lòng.

"Yêu Yêu, là ta. Ta đã về rồi." Hắn cúi đầu nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.

Vi Nhiễm từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy một bóng đen to lớn che phủ ở trước mắt. Nàng hơi ngước mắt, thấy rõ nam nhân trước mắt râu ria xồm xoàm, có phần không dám tin. Nàng đang nằm mơ? Sao hắn trở nên khó coi như vậy.

Nàng không nhịn được cười, Tiêu Đạc cau mày nói: "Nàng còn cười? Nàng còn dám cười?"

Giọng nói của hắn khàn khàn khô khốc, bờ môi khô nứt bung da. Vi Nhiễm sửng sốt, vươn tay sờ lên môi của hắn, mới xác định người này là thật, ấm áp, nàng không phải đang nằm mơ. Nàng vui mừng lập tức nhào ôm lấy hắn: "Phu quân!"

Một quả cầu tuyết nho nhỏ vùi ở trong ngực của hắn, Tiêu Đạc giơ tay sờ lấy đầu của nàng, không biết nên bắt nàng làm thế nào mới tốt. Rõ ràng nên tức giận, đoạn đường này hắn đi ngựa không dừng vó, cả trái tim đều nóng như lửa, gần như cháy thành tro tàn. Thế nhưng giờ khắc này nàng ôm mình, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ ở trước ngực hắn, giống một con mèo con lấy lòng chủ nhân, hắn vừa yêu vừa thương, cúi đầu hôn nàng.

Râu mép của hắn đâm người, quét qua làn da của nàng, vừa ngứa vừa đau.

Nhưng nàng thích nụ hôn của hắn, bá đạo lại ôn nhu. Ngực của hắn có thể chứa đựng toàn bộ nàng, cánh tay ôm nàng cũng kiên cố hữu lực.

Vi Nhiễm đưa tay treo ở trên cổ Tiêu Đạc, đôi mắt lộ ra ánh nước trong trẻo: "Phu quân, ta muốn đứa bé này." Trong giấc mộng nàng nghe được các ngự y tranh chấp, mơ hồ nghe được một vài chữ. Bởi vì là long tự, các ngự y vẫn đang do dự, không quyết định chắc chắn được.

Tiêu Đạc ôm eo của nàng, cùng trán chạm trán: "Vì sao không nghe lời ta? Nếu vì đứa bé này, nàng không còn trên đời này nữa, nàng muốn ta phải làm sao đối mặt với nó? Yêu Yêu, sao có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng không suy nghĩ cho ta chút nào sao?"

Tay Vi Nhiễm gắt gao níu lấy quần áo trên vai Tiêu Đạc Tiêu, cố chấp nói ra: "Sống hay chết, ta đều muốn nó." Đây là ông trời ban cho nàng, nàng không muốn từ bỏ.

Tiêu Đạc kéo tay của nàng ra, lập tức đứng lên, giận tím mặt, gần như là quát: "Nàng có thể nói đạo lý hay không? Hài tử còn có thể có nữa nhưng ngươi cũng chỉ có một. Cho dù chúng ta không thể lại có thêm hài tử, nàng cũng phải sống thật tốt, hiểu chưa!"

Giọng nói của hắn rất lớn, ngay cả người ngoài trướng cũng nghe thấy được. Sài Thị không khỏi đến gần chút, mở miệng nhắc nhở: "Hoàng Thượng, có chuyện gì cứ từ từ nói. Hoàng hậu còn đang mang thai, người đừng dọa nàng."

Tiêu Đạc cúi đầu, nhìn thấy Vi Nhiễm cụp mắt, tay nắm lấy mền gấm, nước mắt từng giọt rơi ở trên mu bàn tay trắng nõn, bả vai co lại.

Tiêu Đạc chỉ cảm thấy có một tiểu nhân đang cầm kim đâm vào l*иg ngực của hắn, ngửa đầu nhắm mắt lại, sau đó ngồi xuống bên giường một lần nữa, ôm người mình yêu vào trong ngực, mềm giọng nói: "Ngoan, đừng khóc nữa, là lỗi của ta, ta không nên nổi nóng. Ta sẽ cố gắng hết sức giữ được hài tử, nhưng mọi thứ đều lấy nàng làm đầu. Nếu không thể khác được, chúng ta sẽ bỏ nó, được không?"

Vi Nhiễm dùng sức lắc đầu, ôm bả vai của Tiêu Đạc, nước mắt rót vào cổ áo của hắn. Tiêu Đạc vỗ nhẹ lưng của nàng dỗ dành, cả trái tim đều như muốn bị xé rách.



Nàng khóc một hồi lâu, rốt cục mệt mỏi, ở trong ngực của hắn nặng nề thϊếp đi.

Tiêu Đạc đưa tay lau khô lệ trên mặt nàng, ôm nàng thật chặt, nhìn về phía đông châu và túi thơm rur xuống trên đỉnh giường, lâm vào tình cảnh lưỡng nan.

***

Vào năm ngoái đến nay, Hoàng đế Thục quốc rất lâu rồi chưa giá hạnh Tuyên Hoa cung, mọi người đều biết là Tuyên Hoa phu nhân rời đi, khiến Hoàng đế đau lòng. Mắt thấy lại sắp đến mùa hạ, trong Thục cung nóng bức, Mạnh Linh Quân vẫn hạ lệnh dời đến Thủy Tinh Cung nghỉ mát.

Y phục của y phần lớn là màu nhạt, váy dài đai lưng ngọc, giống như tiên nhân phiêu dật xuất trần. Đến mức, nhóm cung nhân nhao nhao nhìn trộm, trong lòng thầm than: Gương mặt như ngọc, diện mạo tuấn tú, trên đời này còn có nam tử ôn nhu tuấn mỹ như Hoàng Thượng? Vị Tuyên Hoa phu nhân bị mất tích kia, quả nhiên là mắt đã bị mù.

Bạch ngự y đi theo bên cạnh Mạnh Linh Quân, khom người nói ra: "Vị công tử kia y thuật cao hơn lão thần nhiều, chắc hẳn cái chân kia. . . Sẽ lưu lại tàn tật suốt đời, không chữa lành được ạ."

Mạnh Linh Quân nhíu nhíu mày lại: "Thật sự hết cách rồi sao?"

"Hắn là ngã từ trên cao xuống, xương cốt cũng đã gãy, trừ phi xương cốt tái sinh, nếu không tuyệt đối không thể." Bạch ngự y kiên quyết lắc đầu.

Mạnh Linh Quân thở dài, trong lòng tiếc hận, đi thẳng vào Tàng Thư Lâu bên trong Tuyên Hoa uyển.

Trong Thục cung không chỉ có có giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo, mà còn có bản độc nhất hoặc tuyệt bản của sách cổ đã trải qua rất nhiều đời, đặt ở bên trong Tàng Thư Lâu của Tuyên Hoa cung, không được Hoàng đế cho phép, người bình thường không được đi vào. Mạnh Linh Quân khi còn bé thường hay trốn ở trong Tàng Thư Lâu lén lút đọc sách, cũng may tiên đế sủng ái y, chưa từng trách cứ, còn làm lơ như không biết.

Mạnh Linh Quân đến trước Tàng Thư Lâu, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng: "Tìm được rồi!"

Y dừng một chút, ra lệnh cho chúng nhân ở nguyên tại chỗ, bản thân bước nhanh đi vào: "Cố tiên sinh tìm được biện pháp cứu Nhiễm Nhiễm rồi?"

Cố Thận Chi từ giữa hai giá sách đi tới, khập khễnh, gậy chống gấp gáp chống trên mặt đất: "Đúng vậy, tìm được rồi! Hoàng Thượng, ta phải lập tức chạy về Cửu Lê, thương lượng với Đại tù trưởng một chút." Hắn lật hết sách cổ Cửu Lê, nhưng một quyển quan trọng nhất lại là tàn quyển[1]. Hắn nghe ngóng bốn phía, rốt cuộc biết có một bản ở Thục quốc, không để ý chân bị tật tự mình chạy tới Thục quốc cầu gặp Mạnh Linh Quân.

[1]Tàn quyển: đề cập đến quyển sách đã bị phá hủy, bị hủy hoại hoặc là bị thiếu. Nguồn: baidu

Mạnh Linh Quân nghe nói việc liên quan đến Vi Nhiễm, đương nhiên không còn hai lời.

Tàng Thư Lâu trong Tuyên Hoa cung là môt nơi vô cùng tuyệt vời, cất giữ vạn quyển sách, Cố Thận Chi ngẩn ngơ cũng đã mấy tháng.

"Trẫm lập tức sai người chuẩn bị xe, chân của ngươi. . ." Mạnh Linh Quân nhìn chân của Cố Thận Chi một chút, mặt lộ vẻ tiếc hận.

Cố Thận Chi lơ đễnh: "Không sao."

Lúc này, Cao Sĩ Do ở bên ngoài sốt ruột kêu lên: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!"

Mạnh Linh Quân đi ra ngoài, Cao Sĩ Do lập tức nói nhỏ bên tai y một hồi. Mạnh Linh Quân biến sắc, hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"

"Đại Chu bên kia tìm Cố tiên sinh đến muốn điên rồi, Ninh đại nhân truyền tin về, chắc hẳn tình huống thật sự không tốt." Cao Sĩ Do cẩn thận nói.

Lúc này, Cố Thận Chi từ bên trong đi tới, nhìn thấy thần sắc của Mạnh Linh Quân, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

"Nhiễm Nhiễm mang thai rồi." Mạnh Linh Quân quay đầu nhìn về phía hắn: "Chu triều liên tục phái người tìm ngươi."

Cố Thận Chi hít một hơi khí lạnh, thốt ra: "Hồ nháo! Quả thực là điên rồi!" Sau đó dùng sức ném gậy chống đi, liều mạng kéo lấy chân què đi về phía trước.

Mạnh Linh Quân vội vàng phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó nói với Cao Sĩ Do: "Trẫm không yên lòng, mang theo Bạch ngự y cũng đi qua Đại Chu một chuyến. Ban đêm ngươi gọi Đại Tư Không tới gặp trẫm."