Chương 132: : Quyết Chiến

Trấn giữ Lộ Châu chính là Nghĩa Vũ Tiết Độ Sứ - Tôn Hữu Hành. Kinh nghiệm tác chiến của Tôn Hữu Hành phong phú nên Lộ Châu còn có thể chống đỡ một hồi, Tiêu Đạc đã phái một bộ viện quân qua đó tiếp viện, bản thân thì suất quân tiến về Trạch Châu. Vị trí địa lý của Trạch Châu rất quan trọng, ngộ nhỡ Lộ Châu có sơ xuất, Trạch Châu chính là bức bình phong sau cùng của Kinh Thành.

Tiêu Đạc lại hạ lệnh, Trương Vĩnh Đức suất quân, tấn công về hướng Tây cảnh Bắc Hán, Lý Trọng Tiến lãnh binh tiến công Đông cảnh Bắc Hán.

Hắn vốn chỉ muốn, cứ như vậy là đã có thể làm dịu áp lực của Lộ Châu, chí ít làm cho hậu viện của Lưu Mân rơi trong biển lửa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng Lưu Mân lại giở trò quỷ, mặt ngoài làm ra vẻ muốn đánh Lộ Châu, nhưng lại trực tiếp vòng qua Lộ Châu đã chuẩn bị chu đáo, một mạch xuôi nam. Hai bên gần như là đồng thời tới Trạch Châu. Mà khi trong thành trì Trạch Châu dựng lên cờ xí nền đen hoa văn rồng màu vàng, Lưu Mân mới biết được Tiêu Đạc cũng ngự giá thân chinh.

Lưu Mân không hề để tên hậu bối là Tiêu Đạc này vào mắt, giống như Hoàng đế, đều là ngự giá thân chinh, quân kỷ và sức chiến đấu của quân Hán cũng không tính là chênh lệch, nhân số lại gấp mấy lần số binh lực đã bị phân tán của Tiêu Đạc, ông ta tự nhận có cơ sở để đánh một trận với Tiêu Đạc.

Được làm vua thua làm giặc, tại đây làm luôn một lần.

Ngày thứ hai, liên quân Hán Liêu phát động tiến công trước tiên, Chu quân ra khỏi thành, hai bên tự mình triển khai quân bày trận.

Gió Đông Bắc thổi mãnh liệt trên vùng đất hoang dã, trong gió xen lẫn cát đá, đập vào mặt quân Chu. Rất nhiều binh sĩ đã đưa tay ngăn cản đất cát, mắt không thể nhìn xa. Trời đất bị bão cát bao phủ che chắn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tro bụi mờ mịt. Tiêu Đạc đứng ở trên tường thành dõi mắt trông về phía xa, khuôn mặt nghiêm trọng. Hắn đến Trạch Châu từ sớm, sắp xếp viện quân phải tới chậm một chút. Hắn vốn tưởng rằng sẽ không đối đầu với chủ lực của Lưu Mân như vậy, không nghĩ tới Lưu Mân vậy mà bỏ qua Lộ Châu, đi thẳng tới nơi này.

Đối phương có liên quân của Khiết Đan, nhân số lại hơn xa phe mình, một trận chiến này đối với Chu quân rất bất lợi. Ngụy Tự và Chương Đức Uy đều đã ra khỏi thành, chỉ có Triệu Cửu Trọng ở lại bên người Tiêu Đạc, bảo hộ bên người.

Triệu Cửu Trọng biết đây là thời điểm lấy được tín nhiệm của Hoàng đế một lần nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn lo lắng nói với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, nhân số của quân ta mặc dù không bằng quân địch, nhưng nếu như đơn độc tác chiến với quân Bắc Hán, chưa chắc không có phần thắng."

"Ý của ngươi là. . . ?" Tiêu Đạc mơ hồ đoán được ý tứ của Triệu Cửu Trọng.

"Lúc ấy Đại Chu vừa lập, mạt tướng đã theo Ngụy quốc công giao thủ với liên quân Bắc Hán một lần rồi. Lần này Đại tướng Khiết Đan phái ra vẫn là Gia Luật Lộc. Người này có một tật xấu, đặc biệt tham sống sợ chết, không chịu được một chút nguy hiểm. Mạt tướng suy đoán, hắn chắc sẽ để quân Hán đi đầu tiến công, nếu chúng ta có thể toàn lực chiến thắng quân Hán, Gia Luật Lộc có thể sẽ trực tiếp triệt binh, thì chúng ta đã có thể đắc thắng."

Tiêu Đạc nhìn Triệu Cửu Trọng, trịnh trọng nói ra: "Trận chiến ngày hôm nay rất là quan trọng, sinh tử của trẫm, tồn vong của Đại Chu, tất cả đều ở đây. Ngươi, có chắc chắn hay không?"

Triệu Cửu Trọng quỳ xuống nói: "Mạt tướng biết, còn xin Hoàng Thượng tin tưởng mạt tướng!"

Nơi xa vang lên tiếng kèn phát binh, "Ô ô" âm dài vang vọng trên vùng đất hoang vu. Truyền tin binh chạy lên thành lâu, nói với Tiêu Đạc: "Hoàng Thượng, quân địch đã hành động, nhưng chỉ có một bộ phận hành động, quân đội Khiết Đan giống như không nhúc nhích. Hai vị tướng quân xin chỉ thị đánh như thế nào ạ?"

Tiêu Đạc suy nghĩ một lát, rút kiếm bên hông ra, nói với Triệu Cửu Trọng: "Tốt, trẫm liền tin ngươi một lần!"

Chu quân không nghĩ tới, Hoàng đế vậy mà tự xuống thành, gia nhập cùng với bọn họ, lập tức sĩ khí đại chấn. Cũng không biết vì sao, ông trời bỗng nhiên thay đổi hướng gió, lúc đầu Chu quân ở cuối chiều gió, thoáng cái đã ở đầu hướng gió.



Tiêu Đạc và Triệu Cửu Trọng dẫn theo trung quân, Ngụy Tự dẫn theo tả quân, Chương Đức Uy dẫn theo hữu quân, cùng nhau đánh về phía quân đội Bắc Hán.

Lưu Mân vốn cho rằng hôm nay ngay cả lão thiên cũng đang giúp ông ta, gió thổi hướng Đông Bắc, thế nhưng không nghĩ tới hướng gió lập tức đạo ngược, bọn họ bên này bị gió cát đất đá thổi đến ngay cả mắt cũng không mở ra được. Mắt thấy Chu quân đã đánh tới, Liêu quân đang nhìn ở đằng sau, không tiến không lùi. Nếu quân Hán rút quân, Liêu quân thật vất vả thuyết phục được tất nhiên giống như lần trước, bỏ của chạy lấy người.

Lưu Mân đã không có kiên nhẫn tái phát động chiến tranh xuôi Nam lần nữa. Ông ta đã già, biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, bởi vậy biết rõ không ổn, nhưng vẫn cố chấp hạ lệnh tiến quân.

. . .

Lần này, Gia Luật Lộc lại bị Hoàng đế Liêu quốc phái tới liên thủ cùng Bắc Hán, cả bụng bực tức. Hắn không muốn chia công với Lưu Mân, càng không muốn giúp Lưu Mân, chỉ lo ở trong trướng ngủ ngon.

Bỗng nhiên, một tên Liêu binh chạy vào trong lều vải, nói với Gia Luật Lộc: "Tướng quân, mau chóng xuất binh đi!"

Gia Luật Lộc trở mình, không kiên nhẫn nói ra: "Xuất cái gì binh? Lưu Mân không phải đang đánh a?"

"Hoàng đế Bắc Hán hình như đánh không lại, phái người đi cầu viện binh." Binh sĩ mang vẻ mặt đau khổ nói.

"Cái gì?" Gia Luật Lộc một chút ngồi dậy, lên tiếng mắng: "Binh của Lưu Mân không phải nhiều hơn Chu quân sao? Ta vừa sai thám tử nghe ngóng, viện binh Chu quân còn chưa tới!"

Binh sĩ cũng không biết nói thế nào, chỉ nói: "Tướng quân đi ra xem một chút là biết ngay."

Gia Luật Lộc xuống giường, một tay vén rèm lên đi ra ngoài. Hắn leo lên chỗ đài cao bằng gỗ của lính gác, nhìn về chiến trường xa xa. Hai bên giằng co, nhưng Chu binh rõ ràng chiếm ưu thế. Quân Hán bị khống chế ở trong vòng vây của Chu binh, đang thu nhỏ từng chút từng chút.

Gia Luật Lộc quá sợ hãi. Hắn đã từng nghe nói Tiêu Đạc rất biết đánh trận, nhưng quân Hán nhân số nhiều hơn Chu quân không ít, hắn vốn tưởng rằng quân Hán nắm chắc thắng lợi, không nghĩ tới thế mà bị Chu quân đánh tới tình trạng như vậy. Cái tên vô dụng Lưu Mân này! Chu quân thu thập quân Hán, quay đầu sẽ muốn đến đánh bọn họ đi? Trước khi hắn ra đây, thế nhưng là đã hứa với Hoàng đế sẽ lập được quân trạng. Nhiều nhân mã như vậy, phải cố hết sức mang hết toàn bộ về, không thể sai sót.

Suy nghĩ sơ qua một chút, Gia Luật Lộc đã quên ước định với Lưu Mân, vội vàng hạ lệnh rút quân.

Bên kia Lưu Mân bị Chu quân vây đánh, một lòng chờ đợi Gia Luật Lộc tới cứu, thế nhưng hậu phương chậm chạp không có động tĩnh. Ông ta thật vất vả mang theo tàn binh bại dũng phá vòng vây trở về, lại nghe thủ hạ nói, Gia Luật Lộc đã sớm dẫn theo Liêu quân chạy trốn. Lưu Mân tức giận, ngửa mặt lên trời hét to ba tiếng, không cam tâm cứ trở về như vậy, quyết định liều chết chiến đấu đến cùng với Tiêu Đạc.

Vừa rồi mặc dù là Chu quân chiếm cứ ưu thế, nhưng Chu quân thương vong cũng không nhỏ, quân Hán vẫn có thể đánh một trận.

. . .

Địa thế Tấn Dương thành vốn là dễ thủ khó công, trấn giữ Tấn Dương chính là Đại tướng Dương Tín.

Dương Tín thủ Tấn Dương thành kiên cố như thành đồng, Trương Vĩnh Đức và Lý Trọng Tiến cũng không dùng thủ đoạn cứng rắn. Bọn họ phụng mệnh của Tiêu Đạc, lấy phô trương thanh thế làm chủ, cũng không phải là muốn đánh xuống Tấn Dương thành thật. Chu quân ở ngoài thành dựng trại đóng quân, Bắc Hán giờ phút này trong nước trống rỗng, cuối cùng một nhánh quân đội có thực lực ở trong Tấn Dương chống cự, còn lại thì đi theo Lưu Mân xuất chinh, không viện binh nào có thể đến trợ giúp Tấn Dương.

Trong Tấn Dương cung, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Chu Gia Mẫn sinh một nam hài nhi, vừa mới ra tháng cử, nghe nói Chu quân đã hãm thành thì chau mày.

Nàng ta nhiều lần khuyên can Lưu Mân, giờ phút này còn không phải thời cơ tốt để tiến công Đại Chu, thế nhưng Lưu Mân thích việc lớn hám công to, nhất định nói Tiêu Nghị vừa mới chết, Tiêu Đạc còn chưa ngồi vững vàng trên long ỷ, chính là cơ hội tốt xuôi nam. Nếu như Tiêu Đạc dễ dàng bị đánh bại như vậy thì nàng ta làm sao phải đến nỗi bỏ bao công sức, ngăn cản hắn đăng cơ?



Nàng ta tựa ở đầu giường, ngẫm lại người bán hàng rong năm đó mình chẳng thèm ngó tới, vậy mà giờ đã trở thành Hoàng đế Đại Chu, trong lòng vô cùng hối hận. Hoàng hậu Đại Chu vốn dĩ phải là nàng ta! Lời tiên đoán của tên phương sĩ kia quả nhiên không có sai!

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào đây? Sai là nàng ta Vi Nhiễm nửa đường nhảy ra hay là sai ở chỗ Tiêu Đạc đã thay lòng!

Nàng ta nhìn hài tử trong nôi, hận ý lan tràn ở trong đáy mắt.

Lưu Mân chỉ lo cho bản thân, căn bản không quan tâm Thái Nguyên bây giờ bị Chu quân vây quanh, tràn ngập nguy hiểm. Một nam nhân ngay cả mình thê nhi cũng không bảo vệ được, cho dù là Hoàng đế thì có thể như thế nào? Quả thật hèn nhát mà!

Một cung nữ vội vàng hấp tấp chạy vào, nói với Chu Gia Mẫn: "Hoàng hậu, không xong rồi! Phía trước truyền đến tin tức, quân ta bị Hoàng đế Đại Chu đánh bại, quân lính tan rã, Hoàng Thượng sống chết không rõ."

Đồ vật trong tay Chu Gia Mẫn lập tức rớt xuống đất, đứng lên: "Tại sao có thể như vậy? Không phải mười vạn binh lực sao?"

"Đánh được một nửa, người Khiết Đan đã bỏ chạy!" Cung nữ dậm chân nói.

Chu Gia Mẫn lảo đảo hai bước, suýt nữa không có đứng vững. Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng ta, nói ra: "Dương tướng quân muốn chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo ngài và tiểu Hoàng tử rút lui khỏi Tấn Dương trước, hắn sẽ đến cùng ngài tụ hợp."

Chu Gia Mẫn mờ mịt bị cung nữ lôi kéo, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Không, ta không đi." Rút lui khỏi Tấn Dương rồi có thể đi nơi nào? Nàng ta đường đường là Hoàng hậu một nước, chẳng lẽ phải bị Chu quân đuổi đến chạy trốn bốn phía? Hơn nữa Tấn Dương thành có Dương Tín bảo vệ, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Nếu như Lưu Mân ở phía trước xảy ra chuyện, nàng ta có thể lập tức mang theo con thơ đăng cơ. . . Đúng, ngay tại lúc này.

Chu Gia Mẫn còn mơ mộng đẹp làm Thái hậu, thế nhưng trong Tấn Dương cung đã loạn tung tùng phèo, nhiều loại đồ vật rơi vương vãi trên gạch màu tinh xảo. Nàng ta ôm hài tử đi một vòng Tấn Dương cung, tìm khắp bốn phía cũng không có một đại thần và thái giám có thể chủ sự.

Cung nữ vẫn luôn khuyên nàng ta rời đi, nhưng nàng ta không nghe, nàng ta không cam tâm cứ rời đi như vậy.

Nhóm cung nhân nhận được tin tức của tiền tuyến, biết Hoàng đế bại trận, quân Hán gần như là toàn quân bị diệt hết, lập tức vội vàng bắt đầu cướp đoạt thứ đáng giá trong cung, chuẩn bị chạy trốn. Lúc này bốn phía Tấn Dương cung đều có người vì giật đồ mà ra tay đánh nhau.

Chu Gia Mẫn ôm chặt hài tử trong tay, nhìn Tấn Dương cung bừa bộn khắp nơi, bỗng nhiên minh bạch nàng cái gì đều không làm được. Cho dù ôm đứa bé này, cho dù có thân phận Hoàng hậu, điều này xác giống như Tấn Dương cung chỉ là cái xác không, còn có thể mang cho nàng ta cái gì?

Nàng ta cảm thấy thê lương, dường như chỉ một nháy mắt, không còn có ý nghĩa gì nữa. Hài tử trong ngực bỗng nhiên khóc một tiếng, nàng ta vội vàng đưa tay vỗ vỗ. Cũng may còn có đứa bé này và Dương Tín. Dương Tín chịu giữ Tấn Dương, chịu sắp xếp cho nàng đi, hơn phân nửa cũng là vì bảo vệ đứa bé này. Huyết mạch duy nhất của hắn ta.

Lúc này, bỗng nhiên có một đám phụ nhân và tiểu hài chạy tới, đều là nữ nhân và hài tử của Lưu Mân. Bọn họ vừa vây tới, đã bắt đầu đoạt lấy đồ trang sức trên người Chu Gia Mẫn, trực tiếp đè nàng ta xuống đất.

Một cung nữ làm sao địch nổi nhiều người như vậy, lập tức bị đẩy đi ra thật xa.

Chu Gia Mẫn liều chết bảo vệ hài tử ở dưới thân, trong miệng muốn mắng cái gì đó, nhưng một câu cũng mắng không ra.

Không có người nào nghe nàng ta nói cái gì. Ngày thường nàng ta cao ngạo, không ai bì nổi, đối với những người này khịt mũi coi thường, chưa từng cho ai sắc mặt tốt. Đến lúc tai vạ đến nơi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào bọn họ có lòng thông cảm?

Cũng không biết rốt cuộc bọn họ cướp mất bao lâu, quần áo trên người Chu Gia Mẫn đều bị bọn họ kéo rách. Cũng may váy có mấy tầng, ngược lại không đến nỗi áo rách quần manh. Chờ bọn họ rời đi, nàng ta miễn cưỡng ngồi xuống, vội vàng kiểm tra hài tử trong ngực, lại phát hiện mặt nó trướng đến tím xanh, miệng sùi bọt mép.

Nàng ta hốt hoảng đi dò xét hơi thở của hài tử. Đã không còn thở nữa.