Chương 12: : Thỉnh Tội

Vi Nhiễm bị Dương Tín đẩy ngã ở trên giường, chỉ cảm thấy ngực đột nhiên khó chịu. Bên cạnh, Dương Tín vừa cởi ngoại bào vừa nói: "Để ta nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nữ Cửu Lê ngươi, sau khi thưởng thức xong sẽ cho chúng tướng sĩ! Tối nay, cho

dù là tình lang Thiếu chủ Hậu Thục hay là phu quân Chỉ huy sứ Thiên Hùng quân của ngươi, cũng không thể cứu được ngươi đâu!"

Vi Nhiễm nhắm mắt lại, hai tay nắm chắc thành quyền, chợt nghe sau lưng có tiếng phá cửa mà vào.

Dương Tín còn chưa kịp quay người, chỉ cảm thấy một đạo hàn quang bức tới, không thể không lách mình tránh đi, cấp tốc đi lấy vũ khí của mình.

"Kham" một tiếng, kim loại nhanh chóng va chạm, cọ xát tóe ra tia lửa.

Vi Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy Dương Tín giơ kiếm cố gắng hết sức ngăn cản một thanh đại đao. Mà người dùng đao chính là Ngụy Tự.

Vi Nhiễm nhận ra hắn, giật nảy cả mình. Người này, tại sao lại ở chỗ này?

Bên kia, hai người đánh khó phân thắng bại, Hoắc Giáp thừa dịp tình thế hỗn loạn tiến đến, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi mau."

Vi Nhiễm sợ hãi không thôi, nhẹ gật đầu, đi theo Hoắc Giáp chạy ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy bước chân lơ lửng như trên mây, trái tim đập mạnh: "Các ngươi đều không sao chứ?"

Hoắc Giáp ôm quyền nói: "May mắn Ngụy đô đầu kịp thời đuổi tới, giải cứu chúng ta. Dương Nguyệt bị đánh bất tỉnh, chúng ta đã đưa nàng lên xe ngựa rồi. Tiểu thư, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này."

Vi Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua: "Người kia..."

"Ngụy đô đầu là mãnh tướng dưới trướng Tiêu quân sử, lấy một địch trăm cũng có thể, chắc chắn vẹn toàn đi ra. Chúng ta đi nhanh lên thôi! Chậm tí nữa sợ là đi không được!" Hoắc Giáp sốt ruột nói.

Vi Nhiễm không chần chừ nữa, đi theo Hoắc Giáp ra ngoài lên xe ngựa, đêm khuya xe ngựa vội vã rời khỏi Tề Châu.

Ngày thứ hai, Dương Nguyệt ở trên xe ngựa tỉnh lại, sốt ruột nhìn xung quanh, thấy Vi Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu thư, ngài không có sao chứ?"

Đêm qua, Vi Nhiễm chịu kinh hãi không nhỏ, nhưng để tránh Dương Nguyệt lo lắng, vẫn nở nụ cười: "May mắn Ngụy Tự dưới trướng Tiêu Đạc kịp thời đuổi tới, ta không sao."

"Bọn họ không phải nói tiếp ứng ở Bác Châu sao? Làm sao bỗng nhiên chạy đến Tề Châu rồi? Nhưng may mắn bọn họ tới kịp, bằng không mấy người chúng ta..." Dương Nguyệt nhớ tới, vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ, đưa tay vuốt ngực.

"Nguyệt Nương, Ngụy đô đầu kia là một trong những người ta gặp phải ở trong sơn động." Vi Nhiễm cố gắng trấn định nói.

"Ừm?" Dương Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, "Tiểu thư là nói... Nói là..."

"Người còn lại rất có thể là Tiêu Đạc."

Dương Nguyệt đưa tay che miệng, không thể tin được mà nhìn Vi Nhiễm. Vi Nhiễm khẽ gật đầu một cái.

Từ đêm qua nàng suy nghĩ mãi, người nào có thể để cho Chu Tông Ngạn phái ra hai tâm phúc gia thần đi cứu, người nào có thể làm cho Ngụy Tự kêu một tiếng chủ thượng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiêu Đạc.

Người kia chính là Tiêu Đạc. Chính là kẻ tàn nhẫn bạo ngược trong truyền thuyết, đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt. Woa, thật đúng là không thể hoàn toàn tin vào truyền thuyết. Mặc dù hắn lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức không có chút nhân tính nào. Khó trách Tiêu gia không có truy cứu việc nàng bị bắt đi vào đêm hôm đó.

Nhưng mà, điều khiến Vi Nhiễm càng không thể hiểu đó là, đến tột cùng là ai đem sự tình Cửu Lê tiết lộ ra ngoài? Coi như ở bên trong Cửu Lê Tộc, người biết được việc này cũng chỉ có cha, đại ca và nàng là ba người mà thôi. Nếu như Dương Tín biết, còn có người khác biết rõ chuyện này nữa hay không?



Có lẽ đêm đó bị kinh sợ và suy nghĩ nhiều nên sau đó Vi Nhiễm lại ngã bệnh.

Lần ngã bệnh này, liền bệnh đến Nghiệp Đô, không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.

Vốn dĩ lúc nàng đến Nghiệp Đô, phải mặc hỉ phục trực tiếp bước vào Tiêu phủ cùng Tiêu Đạc bái đường thành thân. Nhưng cứ như vậy, hôn kỳ chỉ có thể trì hoãn.

Từ Cửu Lê đến Thanh Châu, lại từ Thanh Châu đến Nghiệp Đô, đi cả đoạn đường này, Dương Nguyệt cũng coi mở mang kiến thức về sự phồn thịnh của Hậu Hán. Nhưng tiến vào Nghiệp Đô, đứng ở trước cổng chính Tiêu phủ sơn son vòng đồng, nàng vẫn xuất phát từ nội tâm than thở, rốt cục cảm nhận được câu nói của Quân công tử "Nơi người dân ra sức xây dựng sẽ thành nhà cửa rộng lớn."

Cao Dung đã sớm phụng mệnh của Tiêu phu nhân - Sài thị, thu dọn xong chỗ ở tại nội viện, chuẩn bị đại phu, chỉ chờ Vi Nhiễm đến.

Dương Nguyệt lấy mũ trùm đầu trùm kín Vi Nhiễm xong, dìu nàng vào trong phủ, con mắt cũng không dám nhìn lung tung. Đến nơi ở, nàng để Vi Nhiễm nằm ở trên giường, lui sang một bên để đại phu tiến lên bắt mạch.

Một lát sau, đại phu đưa ra kết luận, ra ngoài bẩm báo cho Cao Dung và Hoắc Giáp.

Hoắc Giáp cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, Cao Dung an bài hắn đi nghỉ trước, sau đó bản thân đi viện tử Sài thị thưa lại. Như thường lệ, Sài thị ở tại Bắc viện, bởi vì trong người có bệnh nên không hay quản lý công việc, việc bếp núc giao cho Tiết thị chủ trì. Lần này liên quan tới Tiêu Đạc, bà mới phá lệ để tâm đến.

Bên trong Minh Đường, Tiết thị đang hầu hạ Sài thị uống thuốc. Sài thị đoan trang trầm ổn, sớm qua tuổi bốn mươi, nhưng dung mạo vẫn như hoa như tuyết. Bà mặc váy gấm thêu liên châu đoàn khoa bên ngoài, bên trong là váy màu vàng khói, trên đầu cài mấy cây trâm kim ly hổ. Giữa lông mày chứa khí thế không giận tự uy, thị nữ trong phòng cũng không dám phát ra tiếng động dư thừa nào.

Tiết thị mặc gấm Như Ý màu tím điểm thêm những ô vuông trắng kết hợp với tay áo hẹp váy dài, vật trang sức chỉ có hai cây bằng trâm bạc ma kiệt[1] ngậm hoa. Tuổi bà nhỏ hơn Sài thị, so với Sài thị còn mộc mạc hơn. Bà cung kính múc muỗng thuốc đưa đến bên miệng Sài thị, cúi đầu.

[1] Ma kiệt:là một sinh vật biển huyền thoại trong văn hóa Hindu. Nó thường được mô tả như là một nửa động vật trên cạn ở phần phía trước và một nửa động vật thủy sinh ở phần sau.

Cao Dung từ bên ngoài bước vào, sau khi quỳ trên mặt đất hành lễ, liền thuật lại lời đại phu vừa nói.

"Đại phu nói, cô nương là trong lòng không nghĩ thông, chứ cũng không phải chuyện gì lớn. Có thể tỉnh thì sẽ không có gì đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi." Sài thị khoát tay áo, ra hiệu cho Tiết thị không uống nữa. Tiết thị vội vàng buông chén thuốc xuống, lại ân cần bưng chén nước ấm qua, cho Sài thị súc miệng. Sài thị súc miệng xong hỏi Cao Dung: "Quân sử từ trong doanh trở về rồi sao?"

Cao Dung gật đầu nói: "Vừa trở về, nhưng bị Sử tướng gọi vào thư phòng rồi ạ."

***

Trong thư phòng tiền viện Tiêu Nghị, tấm bình phong được chạm trổ cành sen quấn lấy đang đóng chặt, mấy binh sĩ mặc giáp trụ đứng ở trước cửa canh giữ.

Bầu không khí trong phòng có chút ngưng trệ.

Tiêu Nghị ngồi đó, tay chậm rãi sờ lấy đầu cá trơn nhẵn trên ghế tựa, trầm mặc nhìn hai người trước bàn đọc sách. Dáng người ông khôi ngô, cằm yến cổ hổ[2], hỉ nộ không lộ.

[2]Dùng để miêu tả vẻ ngoài hùng mạnh của các quý tộc, vị tướng tài ngày xưa

Ngụy Tự quỳ trên mặt đất, vội vàng nói ra: "Sử tướng, Dương Tín dám công nhiên ngăn cản đội ngũ đưa dâu ở Thanh Châu, còn xém chút đem người... Thuộc hạ thực sự nuốt không trôi cục tức này! Thuộc hạ và Quân sử đi tìm tên kia đòi một lời giải thích, có gì không đúng?"

Tiêu Nghị đưa tay bưng chén trà trên bàn lên chậm rãi uống hai ngụm: "Mậu Tiên, con cũng nghĩ như vậy?"

"Dương Tín quả thực quá phận. Không dạy dỗ một phen thì khó mà dẹp yên phẫn nộ của nhiều người." Tiêu Đạc trả lời. Hắn mới từ trong quân doanh trở về, thoạt đầu cũng không biết Tề Châu xảy ra chuyện. Nghe Ngụy Tự bẩm báo, cảm thấy Dương Tín khinh người quá đáng, cần cho hắn ta chút giáo huấn. Không ngờ người còn chưa xuất phủ đã bị Tiêu Nghị ngăn lại.



"Hai quân giao chiến, há có thể là trò đùa? Con lãnh binh nhiều năm mà không giữ được bình tĩnh như vậy sao?" Tiêu Nghị bưng chén trà, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tiêu Đạc, "Con quan tâm chuyện của cô nương kia như thế, chẳng lẽ có nội tình gì mà vi phụ không biết? Đừng quên, vì sao ta bắt con cưới nàng."

Tiêu Đạc trầm mặc, sau đó quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: "Phụ thân minh giám. Dương Tín giam giữ người của chúng ta, chính là làm mất thể diện của Thiên Hùng quân. Không liên quan gì đến Vi Nhiễm."

Ngụy Tự ở bên gãi đầu một cái, lòng nóng như lửa đốt. Hắn một mạch chạy về, chỉ đợi Quân sử dẫn binh đánh tới Tề Châu, tóm lấy tên Dương Tín kia, nhưng Sử tướng vẫn không mặn không nhạt, thật sự làm hắn sốt ruột.

Lúc này, tôi tớ ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Sử tướng, cái kia..." Hắn cân nhắc câu chữ một chút, "Có người quỳ gối ở cửa phủ thỉnh tội, nhìn, giống như... Hình như là Hoành Trùng Đô - Dương Quân sử."

Ngụy Tự líu lưỡi, sửng sốt giây lát, giật giật tay áo Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bất động.

Rốt cục Tiêu Nghị cũng đặt chén trà xuống nói: "Mậu Tiên, đi ra xem thử đã xảy ra chuyện gì."

Tiêu Đạc đồng ý, lúc này mới đứng dậy mang theo Ngụy Tự, cùng nhau đi về phía cửa phủ.

Ngụy Tự là người thẳng tính, có gì nói nấy, hắn nhắm mắt đuổi theo Tiêu Đạc: "Quân sử, thuộc hạ có chút không hiểu. Cái tên Dương Tín này có thể xướng lên cái gì chứ?"

"Đi xem là biết liền." Tiêu Đạc thản nhiên nói.

...

Dương Tín để trần nửa người trên quỳ gối trước cổng Tiêu phủ, lưng cõng kinh trượng, trên người còn có vết thương khác. Bách tính qua lại nghị luận ầm ĩ, có người còn dừng chân quan sát.

Dương Tín cảm thấy vô cùng khó xử, cuối cùng cũng thấy có người ra, vội vàng ngẩng đầu. Cho đến khi trông thấy Tiêu Đạc, trong lòng của hắn ta lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn ôm quyền nói: "Hiền đệ, vi huynh đặc biệt tới để thỉnh tội."

Tiêu Đạc không đáp, một tay đặt ở sau lưng, ở trên cao nhìn Dương Tín. Đến bây giờ, vết thương trên lưng hắn vẫn còn đau âm ỉ, lần này Dương Tín lại cướp đoạt Vi Nhiễm, vẻ mặt hắn tự nhiên cũng không hề dễ chịu.

Dương Tín lớn hơn Tiêu Đạc mấy tuổi, ở trong đám công tử chư đường Tiết Độ Sứ cũng coi là tài năng xuất chúng. Nhưng bỗng dưng xuất hiện một tên Tiêu Đạc, hai mươi bốn tuổi đã làm làm Chỉ huy sứ quân. Lại có tài lãnh binh đánh trận thiên phú dị bẩm, dưới trướng nhân tài đông đúc. Bây giờ nói tới tướng lĩnh quân Hán, người người cũng chỉ biết mỗi Tiêu Đạc, khen hắn là người trong Kỳ Ký, nào có người nhắc đến Dương Tín?

Trong lòng Dương Tín đương nhiên trăm điều không phục, tiếc rằng lần này thất sách, chỉ có thể hạ mình: "Ta biết bản thâb nhất thời xem xét không chu đáo, tạo nên sai lầm lớn. Nhưng không phải là ta sai, là lão già hồ đồ Thứ sử Tề Châu kia làm việc sai sót! Cũng vì vậy mà ta bị phụ thân phạt đòn. Còn xin hiền đệ xem xét tình cảm hai nhà chúng ta nhiều năm tương giao, chớ so đo với ta."

"Ồ?" Tiêu Đạc không mặn không nhạt nói một tiếng.

Dương Tín lập tức cứng đờ, ngón tay ở trong tay áo bóp kêu lên "lạch cạch".

Đứng sau lưng hắn, Bùi Khiêm thấy vậy thì vội vàng tiến lên bái nói: "Tiêu quân sử, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Vốn dĩ lúc quân sử nhà ta đi Tề Châu, mang theo một người thϊếp thất. Nào nghĩ tới kia thϊếp thất thừa dịp hắn đi ra ngoài uống rượu, ở trong dinh thự tư thông với người khác. Đêm đó, quân sử nhà ta uống rượu, bùng phát cơn giận, Thứ sử đại nhân hiểu lầm dẫn hắn tới nơi ở của Tam tiểu thư, tối như bưng không có thấy rõ, lúc này mới... May mà cũng không gây ra sai lầm gì lớn."

Ngụy Tự mỉa mai nói: "Lời này của ngươi lừa trẻ con ba tuổi còn được, dùng để gạt chúng ta ư? Quân sử nhà ngươi háo sắc thành tính, toàn bộ Đại Hán đều biết chuyện này. Chỉ là không nghĩ tới hắn thế mà háo sắc đến liều mạng, dám đánh chủ ý lên người phu nhân tương lai chúng ta! Làm sao, chẳng lẽ Thiên Hùng quân chúng ta ăn chay sao!"

"Ngụy đô đầu bớt giận..." Bùi Khiêm muốn tiếp tục giải thích nhưng bị Dương Tín ngăn lại.

Dương Tín đứng lên, cố nén giận, nói với Tiêu Đạc: "Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nhưng thật sự ta không cố ý. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi vị phu nhân tương lai kia một chút, người ta gọi là tên thϊếp thất của ta, đâu có nhắc đến Cửu Lê Tộc và Tiêu phủ của ngươi nửa câu!"

Dương Tín cố ý nhắc tới Cửu Lê, chính là muốn nhắc nhở Vi Nhiễm rằng hắn ta biết bí mật kia. Việc này một khi lan truyền ra ngoài, bất luận là thật hay giả, tiểu tộc kia của nàng và nhóm người thân trong núi sâu coi như không được yên ổn. Vi Nhiễm vì bảo vệ Cửu Lê, ắt phải nghe theo lời hắn ta, không truy cứu nữa.

Dương Tín vốn tính toán rất tốt. Hắn nghĩ khống chế được Vi Nhiễm, hỏi khéo chuyện vật kia ra thì sẽ có lý do để khởi binh, sau đó lại cất giấu mỹ nhân. Nào ngờ Vi Nhiễm mạnh miệng, Ngụy Tự kịp thời đuổi tới, hắn ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sau khi trở về bị Dương Thủ Trinh mắng như máu chó xối đầu.

Tiêu Đạc quét mắt nhìn Dương Tín một cái rồi quay người vào phủ. Thật sự là hắn có chút chuyện muốn hỏi Vi Nhiễm.