“Nhị tiểu thư Ngôn gia?” Quý Thần Vũ tươi cười thâm trầm, “À ra cô là người chen chân vào tình cảm của chị gái mình” Hắn liếc mặt đánh giá cô ta một cái, lại cười nói: “Thật là trăm nghe không bằng một thấy” hắn lại nhàn nhạt nhìn người đứng ở cách đó không xa - An Cảnh Diệp, nhìn lướt qua : “Hai vị thực là xứng đôi.”
Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm An, Lâm An hiểu ý, trực tiếp đem cửa xe đóng lại, xe liền chậm rãi rời đi.
Nụ cười Ngôn Nhã Mộng bị cứng đờ trên mặt, xe đã đi rất xa cô ta tựa hồ còn không có phản ứng .
Tuy rằng khi nói những lời này trên mặt Quý Thần Vũ mang nét cười, vẫn là bộ dạng đầy giáo dưỡng, nhưng là ai cũng đều nghe ra trong giọng nói hắn đầy khinh thường.
Đừơng đường là Ngôn gia nhị tiểu thư, trong giới giải trí là tân tiểu hoa đán, thế nhưng đem mặt nóng dán vào người ta, lại bị ném lại cái mông lạnh, chỉ sợ Ngôn Nhã Mộng cũng không dự đoán được mình sẽ bị đối xử như thế.
Vứt toàn bộ mặt mũi ở trước mặt Ngôn Khả Hân, Ngôn Nhã Mộng giờ phút này có bao nhiêu tức giận Ngôn Khả Hân không cần nghĩ cũng biết.
Bất quá cô chẳng có chút đồng tình nào với cô ta, dán ai không dán, lại ngu ngốc đâm đầu vào Quý Thần Vũ, con người này âm tình bất định, biếи ŧɦái, cũng không phải ai hắn cũng cho vài phần mặt mũi đâu.
Ngôn Khả Hân cũng lười thèm nhìn sắc mặt Ngôn Nhã Mộng, trực tiếp đi vào.
Khi vào nhà Ngôn Phi Hùng cùng Tưởng Thục Viện đều còn thức, thực rõ ràng, hai người này đều đang chờ Ngôn Nhã Mộng trở về, nhìn đến người vào là cô, hai người biểu tình rõ ràng mang theo mất mát.
Ngôn Phi Hùng sắc mặt trầm trầm, Tưởng Thục Viện lạ khách khí cười cười nói:
“Tiểu Hân hôm nay sao lại trở về bên này?”
Ngôn Khả Hân cười đến vẻ mặt ý vị thâm trường, “Con muốn về nên về thôi, dì Viện không chào đón con sao?.”
Tưởng Thục Viện lập tức nói: “Đương nhiên không phải , chúng ta làm trưởng bối đương nhiên là ước gì các con mỗi ngày đều trở về.”
Ngôn Khả Hân cảm thấy rất mệt, không có sức lực theo chân bọn họ diễn trò, chỉ đơn giản ứng một câu sau liền đi lên lầu.
Sau khi Ngôn Nhã Mộng vào cửa vẫn mang theo vài phần không cam lòng cùng lửa giận. Tưởng Thục Viện thấy cô ta về rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nghênh đón hỏi: “Mộng Mộng ăn cơm chưa con? Tâm trạng con có vẻ không vui?”
Ngôn Nhã Mộng không rảnh trả lời bà ta, chỉ hướng bà ta hỏi: “Mẹ, chị cùng Quý tiên sinh đang quen nhau sao?”