Chương 13.2

Hiện nay tuy rằng đã hoà hoãn quan hệ với nhà ngoại, nhưng liên hệ nhiều với bạn cũ của mẹ cô cũng có lợi không ít, cho nên cô cũng không phản đối việc đến Phương gia ăn cơm, chỉ là Ngôn Khả Hân hoàn toàn không ngờ Quý Thần Vũ cũng có mặt ở đó.

Người kia khi nào thì trở nên rãnh rỗi như vậy, ngày hôm qua ở trong này suốt một ngày, hôm nay lại chạy tới dùng cơm, điểm này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cực kì bận rộn mà Quý tiên sinh nên có.

Giờ phút này Quý Thần Vũ an vị ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm với người nhà họ Phương, Phương phu nhân nhìn thấy cô m đến vội vàng hướng cô vẫy tay, Ngôn Khả Hân liền ngoan ngoãn đi qua.

Phương phu nhân cười nói: "Ngày hôm qua cháu và Quý tiên sinh cũng đã gặp mặt , mọi người không cần câu nệ."

Đại khái đã có chuẩn bị tâm lý từ hôm qua, nên lúc Ngôn Khả Hân gặp lại Quý Thần Vũ lđã không còn khẩn trương như trước nữa, hào phóng nhìn hắn chào một tiếng, Quý Thần Vũ cũng khách sáo gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

Lát sau, giúp việc đến mời mọi người dùng cơm, mọi người liền dời bước đến bàn ăn, người nhà họ Phương cố ý biểu đạt nhiệt tình đối với Quý Thần Vũ, không chỉ chuẩn bị món Tây mà còn chuẩn bị cả món Trung.

Phương phu nhân đem dĩa cá hấp cay đẩy đến trước mặt Ngôn Khả Hân nói: "Dì Vạn biết cháu thích ăn cá hấp cay, đây là dì bảo đầu bếp đặc biệt làm cho cháu ăn đó, cháu nếm thử xem."

Nguyên chủ đúng thật là rất thích ăn cá hấp cay, nhưng cô lại không thích, đơn giản là vì món ăn này thật sự quá cay, mà cô lại một chút cay cũng không thể dính, ăn nhiều thậm chí sẽ còn buồn nôn.

Từ sau khi cô trở thành Ngôn Khả Hân, cô cảm thấy đã điều chỉnh rất nhiều thói quen trong cuộc sống cho giống với nguyên chủ, những thứ khác thì không sao, nhưng ăn cay lại là chuyện cô làm thế nào cũng đều làm không được, thử qua mấy lần, mỗi lần chỉ vừa nếm thử thôi đã không chịu nổi.

Cô cũng cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng không phải cùng một thân xác, nhưng không biết vì sao, thói quen không thể ăn cay ở kiếp trước lại vẫn bị thân thể này thừa kế.

Cho nên, nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Phương phu nhân, cô có chút rối rắm.

Phương phu nhân thấy cô không nhúc nhích liền ân cần nói: "Cháu sao thế, Khả Hân?"

Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, vội cười nói : "Gần đây dạ dày của cháu không khoẻ, không l thể ăn cay."

Phương phu nhân lập tức o lắng nói: "Sao lại thế này? Có nghiêm trọng không, có đi khám bác sĩ chưa?"

Phương phu nhân lo lắng cho cô như thế, Ngôn Khả Hân cảm thấy rất băn khoăn, vội nói: "Vấn đề không lớn lắm, có thể là gần đây ăn uống không điều độ, nên dạ dày mới đau." Lại cảm thấy người ta đặc biệt làm món ăn này để chiêu đãi cô, nếu như không ăn thì hình như quá có l lỗi với tấm lòng của người ta, lại nói: "Cháu ăn ít một chút chắc có lẽ sẽ không sao đâu."

Nói xong cô liền dùng đũa gắp một miếng nhỏ lên nếm thử, dù sao chỉ cần có nếm qua.

Nhưng cô thật sự đã đánh giá bản thân mình quá cao, chỉ nếm có chút xíu món cá hấp cay thôi, cô liền cảm thấy như có một ngọn lửa từ cổ họng cháy thẳng xuống dạ dày.

Ngôn Khả Hân cố nén khó chịu múc cho mình một muỗng canh, uống từng chút từng chút, tận lực không để người khác phát hiện ra cô đang khó chịu.

Phương phu nhân không phát hiện ra, tiếp tục dặn dò cô ăn thanh đạm hơn một ít, Ngôn Khả Hân đều gật đầu vâng dạ.

Chỉ là uống một chén canh dường như vẫn còn chưa đủ, cô liền múc thêm một chén nữa, lúc cúi đầu uống canh cô chú ý tới đối diện có một tầm mắt quét tới, Ngôn Khả Hân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ngồi Quý Thần Vũ đang ngồi ở đối diện chậm rãi ăn, đang nhìn về hướng cô.

Nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn lướt qua rồi lại giống như không có việc gì lập tức dời tầm mắt, nhưng Ngôn Khả Hân rất rõ ràng, ánh mắt của hắn cũng không phải vô tình mà liếc qua, tầm mắt của hắn xác thực dừng lại trên người cô trong chốc lát.

Chỉ là nhảy một điệu nhạc tối hôm qua mà thôi, Ngôn Khả Hân cũng không biết mình còn có mị lực nào làm cho Quý Thần Vũ cao cao tại thượng, như con cưng của trời đó lại liếc mắt nhìn mình.

Rốt cuộc, điểm nào của mình đã hấp dẫn ánh mắt của anh ta?

Ngôn Khả Hân cúi đầu nhìn chén canh trước mặt, cô đột nhiên nhớ tới, khi cô vẫn còn là Thành Nhạc Nhạc, mỗi lần ăn phải món gì cay cô sẽ luôn không ngừng uống canh để giảm bớt khó chịu.

Vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện uống canh để làm cho mình dễ chịu một chút, nhưng lại không phát hiện mình bất tri bất giác lại phạm vào thói quen ở kiếp trước. Có lẽ đây là nguyên nhân mà anh ta liếc về hướng mình, nhưng từ biểu hiện trên mặt của anh ta mà thấy tựa hồ anh ta cũng không quá để ý, có lẽ nhìn thấy cô có thói quen giống như tình nhân cũ của anh ta, nên mới liếc nhìn, nhưng cũng chỉ là liếc nhìn mà thôi, không thể nói lên bất cứ chuyện gì.

Ngôn Khả Hân thở phào nhẹ nhõm một hơi, m cẩn thận đem canh còn dư lại uống xong.

Sau khi ăn xong cơm tối ở Phương gia sau Ngôn Khả Hân liền lấy cớ có việc bận nên chào tạm biệt Phương phu nhân. Cô thật sự không muốn đứng cùng một mái hiên với Quý Thần Vũ, điều này làm cho cô rất không được tự nhiên.

Nhưng cô không ngờ rằng sau khi cô đưa ra lời cáo từ thì Quý Thần Vũ lại cũng lên tiếng muốn về.

Phương phu nhân liền cười nói: "Khả Hân vừa rồi không có lái xe đến, nếu Quý tiên sinh cũng về, không biết có tiện đưa cô ấy một đoạn đường hay không?"

Ngôn Khả Hân cứng đờ cả người, lập tức muốn cự tuyệt theo bản năng, không ngờ Quý Thần Vũ nhìn lướt qua người cô, cực kì rộng rãi tỏ vẻ, "Không có vấn đề, tôi rất vui lòng đưa Ngôn tiểu thư về nhà."

"..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta biết các người chắc chắn muốn nhìn Quý biếи ŧɦái trực tiếp đem nữ chính đưa đến trên giường phịch đến phịch đi đúng không, hừ, các cô bé xấu xa kia, đừng tưởng rằng ta không biết các người đang nghĩ cái gì!