Chương 1

Trong phòng tối tăm, chỉ có một ngọn đèn tường màu rượu đỏ ở đầu giường.

Trên giường lớn với ga giường màu đen, Thành Nhạc Nhạc đang lõa thể nằm đó.

Đôi tay cô bị trói trên đầu giường, người đàn ông cao lớn kia lại quỳ gối giữa hai chân cô.

Đôi mắt Thành Nhạc Nhạc đã sưng lên vì khóc, yếu ớt cầu xin người nọ: “Anh tha cho em đi, em chịu không nổi nữa.”

Anh cười gằn bá đạo nói với giọng điệu không cần thương lượng tìm đường sống gì cả “Nghe lời!”

Cô không dám cãi lời anh, chỉ căng da đầu mà thừa nhận.

Liền ngay lúc này, Thành Nhạc Nhạc chợt bừng tỉnh, cả người cô toàn là mồ hôi, nhìn quanh bốn phía, cô cuối cùng cũng thở phào một hơi, thì ra chi là một cơn ác mộng.

Có điều cô thấy rất là kỳ lạ, cô đã trở thành Ngôn Khả Hân mấy ngày rồi, vậy mà vẫn còn thường xuyên mơ thấy tên biếи ŧɦái kia.

Vừa nói đến người này, cô liền thấy tê dại đầu óc, cô từng làʍ t̠ìиɦ nhân của anh hai năm, cuộc sống hai năm này cô có thể dùng mấy chữ “Thảm không nỡ nhìn” để hình dung.

Người đàn ông này tàn nhẫn độc ác, cưỡng chế lại bá đạo, anh khống chế tự do, khống chế tất cả những gì của cô. Cô thật giống như con chim hoàng yến, ngoan ngoãn, dịu hiền, đối với anh chỉ có thể là phục tùng, nếu có cãi lời, chắc chắn sẽ bị “Trừng phạt” vô cùng đáng sợ.

Mà cái làm cô sợ hãi chính là người đàn ông này có du͙© vọиɠ mạnh mẽ đến biếи ŧɦái, anh ta thật giống như cái pháo hành tẩu, chỉ cần khi nào có anh thì phạm vi sinh hoạt của cô chỉ vỏn vẹn ở trên cái giường lớn kia.

Ở chung với anh ta hai năm, cô đã dùng bao nhiêu cách chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị anh bắt lại, sau đó nghênh đón cô chính là những trận trừng phạt hung ác của anh, chính lần chạy trốn cuối cùng, cô gặp tai nạn xe cộ, khi vừa mở mắt ra, cô liền biến thành Ngôn Khả Hân.

Ngay thời khắc cô tỉnh lại, cô biết cô đã không còn là Thành Nhạc Nhạc trước kia nữa, cô vui đến nỗi muốn lật cả nóc nhà.

Tuy Ngôn Khả Hân là đứa bé xui xẻo, bên người còn đống chuyện lớn cần lo lắng, nhưng so với việc hầu hạ tên biếи ŧɦái kia, trở thành Ngôn Khả Hân chính là quá nhẹ nhàng rồi.

Nói đến Ngôn Khả Hân, Thành Nhạc Nhạc không khỏi thở dài.

Ngôn Khả Hân là con gái của ông vua lẩu Ngôn Phi Hùng, nhà họ Ngôn kinh doanh nhà hàng lẩu cũng có tiếng trong nước, gần đây Ngôn Phi Hùng sát nhập chung nhà hàng lại thành một, bây giờ Ngôn thị kinh doanh đa nghành, ăn uống, giải trí, trở thành một tập đoàn lớn.

Ngôn Khả Hân là con gái lớn của Ngôn Phi Hùng, có thể nói là danh xứng với thật, tiểu thư hào môn.

Có điều cô đại tiểu thư này, từ nhỏ đến lớn, mệnh đã không tốt.

Ngôn Phi Hùng trước đây cũng chỉ là thằng nhóc nghèo nàn, chưa đọc qua cuốn sách nào. Cũng may ông có tài nấu ăn thiên phú, khi còn trẻ đã là một đầu biếp trứ danh.

Mẹ của Ngôn Khả Hân, Dương Oánh sinh ra trong nhà họ Dương là quý tộc có tiếng lâu đời ở thủ đô, nghe nói bà nội Dương Oánh nếu ở triều đại cũ thì còn là một cách cách. Tuy rằng người ta nói “Giàu có không quá ba đời.” Nhưng mà đời sau nhà họ Dương luôn không ngừng nỗ lực, nhà họ Dương cũng không có xuống dốc mà ngược lại còn là nhà chính trị làm người kính sợ, ở thủ đô mà nhắc đến nhà họ Dương không ai là không biết, không ai là không hiểu.

Thời trẻ, Ngôn Phi Hùng có một khoảng thời gian làm bếp ở nhà họ, bởi vì tài nấu ăn thiên bẩm làm cho tiểu thư nhà họ yêu thích, thời gian dài làm hai người vừa mắt nhau. Tình yêu của hai người bị phát hiện, sau đó tất nhiên là chịu sự cản trở, có điều yêu quá hóa mụ mị đầu óc, Dương Oánh không nghe lời cha mẹ, bỏ trốn cùng ông ta, không chỉ như thế, khi trốn đi, bà còn mang theo không ít tài sản trợ giúp Ngôn Phi Hùng gây dựng sự nghiệp.

Ngôn Phi Hùng cũng coi như là biết phấn đấu, từ một tiệm lẩu nhỏ rồi lại một chuỗi nhà hàng lẩu, đến bây giờ là tập đoàn Ngôn thị, cũng coi như không có phụ sự kỳ vọng của Dương Oánh.

Nói, vợ chồng nghèo dìu dắt nhau đi đến ngày hôm nay cũng thật không dễ dàng gì, nếu là hai người vẫn luôn yêu nhau đến khi bạc đầu, thì cũng thật sự coi như là giai thoại.

Chỉ là Dương Oánh cũng không nghĩ đến, chính mình ruồng bỏ gia tộc, một mực nâng đỡ chồng, vậy mà chồng lại phản bội mình.

Chuyện trước cần phải nói đến một người, đó chính là mối tình đầu của Ngôn Phi Hùng. Ông sinh ra ở nông thôn, cha mẹ mất lúc ông còn nhỏ, ông được hàng xóm nuôi lớn, mà cô con gái nhỏ của nhà hàng xóm kia chính là mối tình đầu của ông.

Mối tình đầu này tên là Tưởng Thục Viện.

Tưởng Thục Viện là cô gái rất có chủ định, từ nhỏ liền đã nghĩ sẽ rời khỏi núi biến thành phượng hoàng, mà bà ta cũng thật sự vì chuyện đó mà nổ lực không ít, là người duy nhất trong thôn này đậu đại học.

Năm đó, có thể đậu đại học đã là không dễ, huống chi là nông thôn, khi đó Tưởng Thục Viện là niềm tự hào của cả thôn.

Bất quá, lúc ấy Ngôn Phi Hùng vẫn là kẻ nghèo hèn, với dã tâm bừng bừng, Tưởng Thục Viện sao nhìn ông cho được, khi học đại học, bà gần như không liên lạc với người nhà, mối tình đầu Ngôn Phi Hùng này, bà ta lại nhìn còn chưa thèm nhìn đến một cái.

Mấy năm sau, Ngôn Phi Hùng mở nhà hàng lẩu thứ bảy của mình ở thủ đô, mà Tưởng Thục Viện một lòng mong ước bay lên đầu cành làm phượng hoàng kia ở thành phố chịu đả kích lớn.

Cho nên khi bà ta biết được Ngôn Phi Hùng bây giờ phát đạt liền tự nhiên không cần suy nghĩ bò dính đến, căn bản là mặc kệ Ngôn Phi Hùng khi đó đã kết hôn.

Có lẽ là ông ta đối với Tưởng Thục Viện tình cũ chưa dứt, bà ta đưa tay vẫy một cái, ông liền tung tăng chạy đến, Tưởng Thục Viện lại còn sinh con gái cùng lúc với người vợ kết tóc của ông, mà ông ta càng quá đáng hơn là khi Dương Oánh mất hai năm, liền cưới Tưởng Thục Viện về, để bà ta trở thành bà chủ Ngôn thị.

Ngôn Khả Hân và mẹ tình cảm vô cùng tốt, đối với hai mẹ con tiểu tam kia, tự nhiên có thể nói là nhìn không thuận mắt, bất quá Ngôn Khả Hân từ nhỏ đã được nuông chiều đến hỏng rồi, tính cách xúc động dễ nổi giận, thích giở thói tiểu thư, chơi tâm kế căn bản là không lại hai mẹ con tiểu tam kia, thường thì bị hai người họ đả kích đến mặt mũi xám như tro.

Đã nói có mẹ ghẻ thì ắt liền có cha kế, Ngôn Phi Hùng dưới tác động của hai mẹ con tiểu tam, cũng càng lúc càng nhìn Ngôn Khả Hân không thuận mắt.

Mà hai mẹ con người này, thật là không biết xấu hổ mà tâm lại tàn nhẫn.

Ngôn Khả Hân từ nhỏ đã học múa, mà cái cô em khác mẹ kia có lẽ là ghen tỵ, bày kế làm cô té từ cầu thang xuống gãy một chân, từ đấy cô cũng không còn nhảy múa được nữa.

Ngôn Khả Hân có nhà ngoại cường đại chống lưng, hai người họ liền bày trò làm cô và ông ngoại trở mặt thành thù, làm cô không còn chỗ dựa để đối nghịch với họ nữa.

Ngôn Khả Hân là con vợ cả, danh xứng với thật là thiên kim tiểu thư, bọn họ liền bày mưu hủy hoại thanh danh của cô, mà cùng lúc đó, người em kế của cô lại dẫm lên cô từng bước đi về phía trước, trở thành danh viện một cách xứng đáng.

Ngôn Khả Hân chịu khổ, liên tục bị đả kích, không thể nhảy múa, lại không có ông ngoại chống lưng, cô liền đem hết tâm tư vào việc học, thi vào một trường không tệ, chính là gần tốt nghiệp, lại truyền ra lời đồn đãi không tốt giữa cô và thầy hướng dẫn, nói cô vì điểm thi mà đi câu dẫn thầy giáo đó.

Dưới áp lực dư luận, cô không thể không chọn thôi học, tuy rằng sau đó lại chứng mình được phẩm hạnh bất lương của thầy giáo kia, nghĩ lợi dụng cô không được liền cố ý bịa đặt, nhưng khi đó cô đã thôi học, chịu đủ loại dư luận đả kích, liền cho là đã chứng minh được cô vô tội, nhưng cô đã chịu tổn thương không nhỏ.

Đương nhiên những điều này không phải là điều chí mạng nhất.

Ngôn khả Hân có một trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hơn nữa, dưới sự tác động của người lớn, hai người lúc nhỏ liền có hôn ước. Nhưng mà không lâu trước đây, cô đã phát hiện trúc mã từ nhỏ cô thích đã bên nhau với em gái kế của mình.

Mà đáng giận hơn, cái tên trúc mã kia bị cô phát hiện thế mà lại không hề có áy náy, không hoảng không loạn, ngã bài với cô.

Từ sau khi mẹ mất, cô không hề có một ngày dễ chịu, bây giờ ngay cả người mà mình thích cũng phản bội mình, các loại đả kích làm tinh thần cô nát vụn, khoảng nửa tháng trước cô liền cắt cổ tay tự tử.

Mà mở mắt ra, Thành Nhạc Nhạc liền biến thành Ngôn Khả Hân, mà Ngôn Khả Hân thật sự cũng không biết có phải đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này hay không, hoặc là đã sống lại trên cơ thể người khác.

Mà bây giờ cô là Ngôn Khả Hân, chính là không có học lực, thanh danh không tốt, hôn phu thì phản bội, chịu nhiều lời mắng chửi cười nhạo không ít từ người ngoài, là đứa nhỏ xui xẻo. Càng đáng sợ hơn là trong nhà có mẹ kế cùng em kế như hổ cái rình mồi, một lòng muốn đuổi cô ra khỏi nhà để chiếm hết tất cả tài sản của cô.

Tuy rằng cô sống không tệ, nhưng mấy năm gần đây, thật sự mà nói chữ “Thảm” cũng không thể nào hình dung được.

Thành Nhạc Nhạc luôn luôn là người lạc quan, năm đó cô bị chiếm hết gia sản, cũng gặp không ít đả kích, nhưng cô vẫn dày mặt mà sống tiếp, chỉ là sau đó gặp người không tốt, rơi vào tay tên biếи ŧɦái kia. Tuy là thế, nhưng cô vẫn chưa bao giờ từ bỏ bản thân mình.

Tình cảnh Ngôn Khả Hân bây giờ có thể nói so với chuyện đối phó với tên biếи ŧɦái kia thật dễ thở hơn nhiều, cho nên chuyện trước mắt này căn bản không phải là chuyện lớn.

Ngày cô mở mắt tỉnh lại cũng là ngày cô hoàn toàn từ biệt quá khứ, cô không còn là Thành Nhạc Nhạc nữa, mà cô là Ngôn Khả Hân.

Cô sẽ tiếp nhận nguyên chủ mà sống thật tốt, sống càng xinh đẹp lại càng xuất sắc hơn.

Mà chuyện cần thiết nhất bây giờ chính là đoạt lại gia sản đã bị hai mẹ con tiểu tam kia chiếm lấy.

Khi còn sống mẹ cô có sáng lập một cơ sở làm đẹp, khi mẹ mất cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, sau khi mẹ kế vào cửa, sản nghiệp của mẹ ruột tạm thời giao cho bà ta xử lý. Bất quá mấy năm nay, nhìn biểu hiện của hai người họ, Tưởng Thục Viện này không có chút ý tứ gì là muốn trả lại, nhìn như là muốn đem cơ sở thẩm mỹ đó làm của riêng của mình.

Nói, người này cũng thật là không biết xấu hổ vô cùng, gian díu cùng chồng người ta, chiếm đoạt sản nghiệp người ta vất vả làm ra, như vậy thì thôi đi, vậy mà còn ngược đãi con cái người ta để lại.

Nguyên chủ Ngôn Khả Hân, xúc động, dễ nổi giận, dễ dàng bị người lời dụng, hơn nữa tâm tư cô đơn giản, đơn thuần, cản bản không phải là đối thủ của hai người họ, nhưng cô thì không giống như vậy.

Cô cũng đã từng, ngây thơ đơn thuần không rành chuyện đời như vậy, nhưng mà trải qua nhiều đả kích mà trưởng thành, hơn nữa mấy năm nay đi theo bên người tên biếи ŧɦái kia cô học cũng không ít.

Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tên biếи ŧɦái kia cũng không phải là người tốt, tâm tư thâm trầm, phúc hắc lại độc ác, cho dù cô học không hết mười phần của anh, thì một nữa cũng đủ đối phó những người từng mang tổn thường đến cho cô.

Nếu cô đã tiếp nhận nguyên chủ, như vậy kẻ thù của nguyên chủ cũng là kẻ thù của mình, mà những thương tổn nguyên chủ đã chịu cô nhất nhất nhớ kỹ, không bỏ qua một cái nào.

Bọn họ đã đoạt tất cả của nguyên chủ, cô sẽ khiến cho họ trắng tay, bọn họ làm nguyên chủ cùng đường, cô sẽ làm cho họ phải xuống địa ngục.