Chương 6: Bị nhiều người thích như vậy, đối với nó mà nói cũng là một rắc rối to

Trên sô pha đã có bánh mật ong mới ra lò do người giúp việc bưng lên, tuy là món điểm tâm ngọt bình thường nhất nhưng phần bánh mật ong lại như thể có ma lực vậy, tỏa ra mùi hương mê người.

Ngay cả một người giữ dáng nhiều năm chưa từng ăn điểm tâm ngọt như Tống Phi cũng bất động thanh sắc nuốt ực nước miếng, cô ta nhìn chằm chằm chú chó trong lòng Kiều Triều Chu, thầm nghĩ chú chó này thật sự có phúc.

Từ lúc vừa gặp mặt đến tận bây giờ chú chó mập mạp này chưa từng xuống đất, đều được Kiều Triều Chu ôm.

E rằng chỉ có công chúa đến chỗ của anh thì mới có được đãi ngộ như vậy.

Đôi mắt Tiểu Chi Ma cũng sáng lên.

Khoảnh khắc mùi bánh mật ong truyền đến, chú chó với bộ lông trắng xõa tung như đám mây ấy đứng lên, phe phẩy cái đuôi của mình, mắt lóe sáng nhìn bánh mật ong đang đặt trước mắt, nhưng nó lại không ăn mà quay đầu nhìn Kiều Triều Chu.

Tống Phi ngồi đối diện khó hiểu nhìn một người một chó.

Ngay giây sau, cô ta thấy Kiều Triều Chu vẻ mặt tự nhiên cầm dĩa bánh mật ong lên, ưu nhã thổi nguội rồi mới thong thả đút vào miệng Tiểu Chi Ma.

Kiều Triều Chu thổi một miếng, Tiểu Chi Ma tự phụ ưu nhã ăn một miếng.

Khóe miệng Tống Phi giật giật, khó có thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cô ta rút lại lời vừa nói —

Dù là công chúa đến chỗ của Kiều Triều Chu cũng không có đãi ngộ như vậy.

Đối với chuyện này Tiểu Chi Ma cũng không chấp nhận.

Bánh mật ong nóng như thế, không có ai thổi nguội cho nó ăn thì làm sao nó ăn được?

Chú chó trắng ưu nhã dựa vào người Kiều Triều Chu ăn điểm tâm của mình.

Khuôn mặt Tống Phi vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng khó tránh hơi khϊếp sợ. Mà đúng lúc này, giọng nói của Kiều Triều Chu nhàn nhạt vang lên: “Nghe nói cô Tống Phi có quan hệ cá nhân rất tốt với Tiêu Dự của công ty giải trí Dự Chu, vừa hay tôi muốn làm bạn với tổng giám đốc Tiêu, không biết khi nào cô Tống có thể giới thiệu một chút?”

Sống lưng Tống Phi cứng đờ, đầu đổ đầy mồ hôi, lòng như cuộn chỉ rối.

Sao Kiều Triều Chu lại biết chuyện cô ta và Tiêu Dự gặp mặt?

Ở nước A, nếu nói Di Hòa đứng hàng hai, vậy Dự Chu của Tiêu Dự chính là hạng nhất. Di Hòa và Dự Chu có thể nói là đối thủ một mất một còn cũng không quá, nhưng Tiêu Dự không biết từ đâu điều tra ra được bản thân cô ta không phải chủ nhân của Di Hòa, khoảng thời gian gần đây liên tục tiếp xúc với cô ta.

Nếu cô ta là chủ nhân thật sự của Di Hòa thì không sao, nhưng cô ta không phải —

Cô ta cũng muốn chừa lại một đường lui cho mình.

Ma xui quỷ khiến cô ta đồng ý lời mời của Tiêu Dự.

Tống Phi nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, người đàn ông hào hoa phong nhã, thoáng đẩy cặp kính gọng vàng trên mũi, cười như không cười nhìn mình. Cô ta chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, đứng ngồi không yên, nhếch nhếch môi cười không được tự nhiên nói: “Chỉ qua lại một vài lần làm ăn mà thôi.”

Kiều Triều Chu vuốt ve sống lưng Tiểu Chi Ma, cười nói: “Mấy năm nay vất vả cho cô Tống rồi, sáng hôm nay cũng để cô chờ lâu, hiếm khi tôi mới ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, muốn bầu bạn với Tiểu Chi Ma nhiều một xíu, cô sẽ không trách tôi đâu đúng không?”

Lòng Tống Phi hiện lên muôn vàn suy nghĩ, trong lòng như cuộn chỉ rối, nhưng cô ta đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp trong mấy năm nay, khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, huống chi lời nói của Kiều Triều Chu cũng không ẩn ý sâu xa gì. Theo lời nói của Kiều Triều Chu, cô ta nhìn vào chú chó bình thường chẳng có gì đặc biệt kia, che miệng lại cười khẽ một tiếng, ánh mắt chân thành, giọng điệu thành khẩn, không nhìn ra chút dối trá nào: “Tổng giám đốc Tổng, làm sao thế được, Tiểu Chi Ma xinh đẹp đáng yêu như vậy, nếu chú là chó nhà tôi, tôi còn ước gì ngày nào cũng chơi cùng chú ta nữa kìa. Tiếc là mấy năm nay bận quá, không có thời gian nuôi một chú chó dễ thương như Tiểu Chi Ma.”

Kiều Triều Chu cũng đẩy cặp kính gọng vàng, nở nụ cười chứa ý xin lỗi: “Mấy năm nay thật là vất vả cho cô Tống.”

“Tổng giám đốc Kiều, anh nói gì thế không biết, khách sáo quá rồi.”

Hai người đối mặt nhau, nở nụ cười dối trá.

Rõ ràng là một cuộc nói chuyện hư tình giả ý, Kiều Triều Chu và Tống Phi đều nhìn thấu nhau, biết ai cũng không nói thật.

Nhưng cố tình có một tên ngốc tưởng thật.

Tiểu Chi Ma dựa vào người Kiều Triều Chu vùi đầu ăn bánh mật ong chỉ nghe được mấy câu cuối cùng của Tống Phi, không khỏi thở dài.

Bề ngoài đáng yêu xinh đẹp cũng là một loại phiền não, tất cả những người đến nhà Lân Khê và Triều Chu làm khách vừa nhìn thấy nó đều thích nó.

Ngày nào cũng khen nó xinh đẹp đáng yêu nhất thiên hạ.

Những lời như vậy nó đã nghe ngấy cả tai rồi.

Trong ánh mắt tròn xoe của Tiểu Chi Ma toát ra sự áy náy khôn cùng.

Nhưng nó sẽ không vì bọn họ mà dừng lại, tình yêu của bọn họ được định sẵn là không có kết quả.

Thành thật xin lỗi!

Haizzz.

Bị nhiều người thích như vậy, đối với nó mà nói cũng là một rắc rối to.

Tiểu Chi Ma buồn bã nghĩ.