Cố Tinh Hải?!
Đôi mắt Bùi Chân tối sầm, cô Hồ không biết nguyên thân theo đuổi nam chính có bao nhiêu mãnh liệt sao? Còn dám để cô ngồi cùng bàn với Cố Tinh Hải?
Nếu là nguyên thân, đoán rằng lúc này đã vui đến mức ngất xỉu rồi.
Nhưng Bùi Chân chỉ cảm thấy xấu hổ.
Ngồi cùng bàn với ai vẫn tốt hơn so với ngồi cùng bàn với Cố Tinh Hải đúng không?
Nghĩ đến việc một lúc nữa có chuyện muốn nhờ vả, Bùi Chân chỉ có thể đồng ý.
Cô hỏi Hồ Lệ: “Cô Hồ, cô có thể giúp em một chuyện không ạ?”
Thiếu nữ tiến đến gần chủ nhiệm lớp, nhỏ giọng nói vài câu.
“Được.” Hồ Lệ rất sảng khoái mà đồng ý.
…
Hồ Lệ vào lớp thông báo đổi chỗ ngồi, để Bùi Chân ngồi cùng bàn với Cố Tinh Hải, Lê Khí lại lần nữa ngồi một mình.
Thiếu niên nghe thấy tin tức này, đôi mắt như hồ sâu ngàn thước không gợn sóng cuối cùng cũng có một tia biến hóa, giống như tầng băng vỡ vụn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một dòng sông băng càng thêm kiên cố.
Mí mắt cậu run lên, ngước mắt nhìn thiếu nữ đang đi đến.
Diêu Băng ngồi phía trước hét la om sòm: “Hu Hu hu cậu thực sự muốn rời khỏi tớ à.”
Bùi Chân chậm rãi bước đến bên cạnh thiếu niên, để lại cho cậu một ánh mắt bất lực, chậm chạp thu dọn hộc bàn cùng cặp sách: “Sau giờ học tớ sẽ giải thích với cậu.”
Nhịp tim của Lê Khí lỡ một nhịp, cô thực sự muốn rời đi. Cô muốn đi đến bên cạnh Cố Tinh Hải.
Mặc dù chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, lại giống như cách xa ngàn núi vạn sông.
Cậu ngồi yên tại chỗ, ánh mắt nhìn xuống trang sách, tay gắt gao nắm chặt, khớp xương thon dài lộ ra hết sức rõ ràng.
Bùi Chân cảm thấy thiếu niên rất tức giận, nhưng cô có thể làm gì bây giờ, việc đổi chỗ cô không thể quyết định, huống hồ cô còn có một việc quan trọng cần chủ nhiệm lớp giúp đỡ.
Chuyện này có liên quan đến sự phát triển sau này của Lê Khí, so với việc cô ngồi ở đâu quan trọng hơn nhiều.
Vì vậy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi đến chỗ của Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải kéo ghế ra: “Hoan nghênh.”
Kể từ khi thiếu nữ không còn điên cuồng theo đuổi cậu ta nữa, ngược lại cậu ta càng chú ý đến thiếu nữ nhiều hơn.
Bùi Chân ngũ quan tinh xảo, đôi mắt vừa đen vừa sáng, nụ cười ngọt ngào, còn có hai lúm đồng tiền bên má. Cô làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, là người dịu dàng hòa đồng, Cố Tinh Hải rất chờ mong được ngồi cùng bàn với cô.
Vừa khéo sau khi kết thúc quay phim, người quản lý không sắp xếp quá nhiều công việc cho cậu ta, chỉ cần thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động, quay quảng cáo là tốt rồi, thời gian cậu ta ở trường cũng nhiều hơn.
“Cảm ơn.” Bùi Chân ngồi xuống, sắp xếp từng cuốn sách một.
Cố Tinh Hải: “Tớ giúp cậu nhé?”
Bùi Chân cũng không chán ghét cậu ta, rất lễ phép nhã nhặn từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu, tớ tự mình làm được rồi.”
Nơi góc phòng học hẻo lánh, ánh mắt thiếu niên nặng nề, nghe bọn họ nói chuyện trong lòng nhói đau.
Chỉ nghe bọn họ trò chuyện vài câu, cậu đã ghen ghét không thôi.
Mặc dù thiếu nữ trước mặt không phải là Bùi Chân ban đầu, nhưng khó đảm bảo cô sẽ không thích Cố Tinh Hải.
Dù sao người ta diện mạo không tệ, gia cảnh ưu việt, còn có một nền tảng tốt, sự nghiệp tương lai với đầy hứa hẹn, hoàn toàn không giống như cậu.
Nếu cô thích Cố Tinh Hải, có phải cô sẽ thường xuyên nấu món ngon cho cậu ta ăn không?
Có phải khi cậu ta bị vu khống ác ý cô sẽ đích thân ra tay?
Có phải cũng giống như bây giờ, mỗi ngày viết một chút tâm tư thiếu nữ đăng lên Weibo đúng không?
Càng nghĩ đến, Lê Khí càng cảm thấy khó thở.
Trong lòng có một cảm xúc phức tạp không rõ ràng cũng không thể diễn tả thành lời đang dâng lên, nó sắp nhấn chìm cậu. Cả buổi sáng, cậu một trang sách cũng không lật, còn không giải được một đề nào.
….
Cùng lúc đó, ở lớp 11-5.
Bùi Giai cùng Triệu Cẩn ngồi cùng nhau nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Giai nhàn nhã lật xem cuốn tạp chí thời trang trong tay: “Nghe nói khi nãy Bùi Chân bị giáo chủ nhiệm lớp của bọn họ gọi vào văn phòng, sau khi quay về lớp còn đổi chỗ ngồi nữa.”
Triệu Cẩn cười lạnh: “Khẳng định cô ta đã bị mắng một trận. Đáng đời.”
Bùi Giai ngồi một bên thổi gió mồi lửa: “Ôi tớ cảm thấy cậu xinh đẹp ưu tú hơn Bùi Chân nhiều. Tại sao Lê Khí lại không có mắt nhìn người như vậy.”
“Chính là…” Triệu Cẩn nhớ đến cảnh tượng mình bị thiếu niên từ chối cảm thấy không thoải mái, “Nhưng cậu ta chỉ là đồ con hoang, dựa vào đâu mà kiêu ngạo như thế?”
Bùi Giai nhìn xung quanh không có người, thấp giọng nói: “Đúng vậy, nếu có cách nào đó làm cho cậu ta té xuống điện thờ thì hay rồi.”
“?” Triệu Cẩn đợi cô ta nói tiếp.
“Gần đây hệ thống an ninh của trường đang được bảo trì, tất cả các camera giám sát đều không sử dụng được.” Bùi Giai giả vờ ngẫu nhiên đề cập đến vấn đề đó, “Lúc này làm chuyện gì cũng không cần lo lắng bị quay lại? Cậu nói đúng không?”
Triệu Cẩn như có điều suy nghĩ. Cô ta nên làm gì để trả thù Lê Khí đây…
….
Vất vả lắm mới nhịn đến hết tiết.
Lê Khí và Bùi Chân một trước một sau đi lên sân thượng, thiếu niên im lặng lắng nghe Bùi Chân kể chuyện vừa rồi đã phát sinh trong văn phòng.
Sau khi nghe xong, thiếu niên nhíu đôi chân mày rậm lại: “Thư?”
Bùi Chân gật đầu: “Ừ. Tớ đoán là Bùi Giai và Triệu Cẩn làm.”
Bức thư được in ra, không có cách nào phân biệt được bút tích. Nhưng người duy nhất trong trường biết chuyện này chỉ có Bùi Giai, dựa theo tính cách hoa sen trắng vô song “Tuyệt đối không đội nồi” của cô ta, tất nhiên cô ta sẽ không tự mình động thủ, nhất định là xúi giục Triệu Cẩn làm, cũng giống như chuyện sắp phát sinh sau này.
Bùi Chân giải thích việc thay đổi chỗ ngồi: “Cô Hồ muốn chúng ta tránh bị hiềm nghi.”
Tại sao muốn tránh bị hiềm nghi? Thiếu niên không hiểu, cậu chỉ muốn cho mọi người biết rõ Bùi Chân là của cậu.
Cậu rũ mắt: “Cậu có thể từ chối mà.”
“Tớ….Từ chối không được.”
Nếu như cô từ chối Hồ Lệ, rất có thể Hồ Lệ sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu của cô. Nhưng sự kiện kia cực kỳ quan trọng.
Thiếu niên cười lạnh: “Rốt cuộc là cậu từ chối không được, hay là không muốn từ chối hả?”
Lời đã ra khỏi miệng, cậu có chút hối hận.
Không nên bởi vì tính chiếm hữu buồn cười của mình mà làm tổn thương trái tim của Bùi Chân.
Sắc mặt thiếu nữ thay đổi, nhịn không được hỏi cậu: “Ý cậu là gì?”
Gần đây không biết cậu bị làm sao, mỗi ngày đều nổi giận. Ngày hôm qua bởi vì Chương Tiến đưa kẹo không cho cô sắc mặt tốt, hôm nay vì chuyện cô và Cố Tinh Hải ngồi cùng bàn lại không cao hứng.
Trong truyện, Lê Khí có du͙© vọиɠ kiểm soát rất cao, vì tình yêu sâu đậm với nữ chính mà giam cô ấy ở một biệt thự ven biển, không cho phép cô ấy tiếp xúc với người khác.
Vấn đề chính là, Lê Khí không có tình cảm nam nữ gì đối với cô!
Bùi Chân không thể hiểu được suy nghĩ của thiếu niên. Cô cũng không phải là tài sản của cậu, chẳng lẽ chỉ vì cảm xúc của cậu mà không giao tiếp với người khác à?
Tương lai cô còn muốn học lên đại học nói chuyện yêu đương rồi kết hôn nữa kìa, Lê Khí cũng có sự nghiệp riêng của mình và tình cảm cần phát triển, bọn họ không có khả năng vĩnh viễn ở bên nhau.
Nếu vận khí không tốt, cô bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại thế giới ban đầu, đến lúc đó không từ mà biệt, cho dù thiếu niên buồn bực như thế nào cũng vô dụng thôi.
Lê Khí im lặng, cậu biết mình đã nói quá nặng lời, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu cúi đầu.
Lúc trước cậu vẫn luôn muốn biết rõ thân phận thật sự của thiếu nữ, chỉ là bây giờ vấn đề này không còn quan trọng nữa.
Bất luận thân phận thật sự của cô là gì, đều là cô trong cơn mưa lớn che dù cho cậu, lúc bụng đói kêu lên là cô nấu mì thịt bò nóng hổi cho cậu ăn, khi bị người khác ác ý hãm hại cô im lặng thay cậu đánh trả người ta.
Nhiều năm như vậy, cô là người duy nhất thực sự thích cậu.
Cậu chỉ muốn trói chặt thiếu nữ vào người mình, chỉ muốn khiến cô chú ý đến mình mà thôi.
Hai người giằng co, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, chỉ có cơn gió trên sân thượng không ngừng thổi qua, thổi bay góc áo của thiếu niên.
Tiếng chuông vào học vang lên, cuối cùng Bùi Chân cũng quay người đi: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tớ đi về lớp trước đây.”
Cô từng bước từng bước đi xa, trong lòng chờ mong Lê Khí có thể đuổi theo mình.
Đáng tiếc thay, cuối cùng thiếu niên cũng không nhấc bước chân.
*
Buổi tối hôm đó, trung tâm thành phố H.
Lê Khí đội chiếc mũ lưỡi trai, phân nửa khuôn mặt đẹp trai được che bởi một chiếc khẩu trang màu đen, bước chân đi nhanh như bay. Cậu tiến vào một KTV, đôi mắt màu hổ phách hờ hững vô tình, ngẩng đầu quét qua một loạt các con số trên phòng bao.
Có một nữ sinh đang hát say sưa nhìn thấy cậu, nhịn không được túm tay áo người bạn bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Mẹ kiếp, cậu mau nhìn nam sinh kia đi, quá tuyệt!”
“Thấy rồi thấy rồi, nhìn bóng lưng thôi cũng biết là một anh chàng đẹp trai, là minh tinh à?”
Thiếu niên dừng lại trước một phòng bao, đẩy cửa bước vào.
Trên sô pha một cậu thiếu niên mặc bộ đồ thể thao, trên mặt nổi đầy mụn, đang ăn trái cây trong khay hoa quả.
“Ngô Thiệu Trạch.” Lê Khí cởi mũ lưỡi trai cùng khẩu trang xuống, tiến đến gần một chút.
Ngô Thiệu Trạch tùy tiện nói: “Đến rồi à?”
Hôm nay cậu ta nhận được điện thoại của Lê Khí, hỏi cậu ta sau khi tan học có thời gian gặp mặt nhau không.
Lần trước sau khi trải qua chuyện của Hoàng Mao, Ngô Thiệu Trạch không ghét Lê Khí nữa, thậm chí ở trường học nhìn thấy nhau còn sẽ lên tiếng chào hỏi. Nhưng thiếu niên vẫn luôn không nóng không lạnh, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Hôm nay tan học cậu ta nhận được điện thoại của Lê Khí, trong lòng hơi tự hỏi, đoán không ra Lê Khí tìm mình vì chuyện gì.
Lê Khí ngồi xuống vị trí đối diện cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.”
Hả? Ngô Thiệu Trạch rất bất ngờ.
Cậu ta luôn cảm thấy tên nhóc Lê Khí này cao lãnh kiêu ngạo, lên trời xuống đất không có gì không thể, vẫn có chuyện làm không được à?
Hơn nữa chuyện này còn cần cậu ta giúp đỡ.
Ngô Thiệu Trạch nhất thời hứng thú, nghiêng người về phía trước: “Cậu nói đi, chuyện gì?”
“Cho hai đứa đàn em đáng tin cậy đi giám sát Bùi Giai và Triệu Cẩn.”
“Tại sao?”
Lê Khí không trực tiếp trả lời cậu ta, chỉ nói: “Nếu như cô gái cậu thích bị người khác bắt nạt, hai người vì điều này mà tách ra. Cậu sẽ làm thế nào?”
Ngô Thiệu Trạch nghĩ thôi đã tức giận: “Mẹ nó, ông đây sẽ gϊếŧ chết nó!”
“Cho nên –” Thiếu niên nhướng mày.
Ngô Thiệu Trạch đọc sách không vào, ngược lại đầu óc xoay chuyển rất nhanh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “À! Cho nên cậu muốn thay nữ sinh mình thích ra tay à?”
Lê Khí đính chính: “Là cô ấy thích tôi.”
Cậu có thể là một con chó hoang mà bất kì ai cũng có thể bắt nạt. Nhưng khi được người khác vuốt ve, cho ăn, cẩn thận chăm sóc, con chó hoang này càng lưu luyến cảm giác được yêu thương hơn bất kì ai.
Khi chủ nhân nuôi dưỡng nó bị uy hϊếp, con chó hoang sẽ trở nên hung ác tàn bạo.
Nó sẽ không màng tất cả để bảo vệ nơi tỏa ra ấm áp đó.
Ngô Thiệu Trạch nhớ đến thiếu nữ thường xuyên đi theo bên người Lê Khí: “Bùi Chân thích cậu?”
Thiếu niên cam chịu.
“Không thành vấn đề.” Ngô Thiệu Trạch lập tức đồng ý, “Việc rắc rối này tớ sẽ giúp cậu.”
Lê Khí một lần nữa đội mũ lưỡi trai và khẩu trang lên: “Cảm ơn. Nếu như Bùi Giai và Triệu Cẩn có hành động gì, nhớ báo cho tôi biết.”
Ngô Thiệu Trạch nhìn cậu muốn rời đi, “Này đợi đã –”
Thiếu niên dừng bước, quay người qua nhìn cậu ta.
Ngô Thiệu Trạch không biết dùng từ như thế nào, một câu nói mà nói lắp bắp mấy lần: “Ừm..Tớ đã nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn. Thân thế của mình không thể do mình tự quyết định, cậu đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”
Lê Khí nhìn cậu ta, thật lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn.”
Ngô Thiệu Trạch còn muốn trò chuyện thêm vài câu: “Sinh nhật cậu tháng mấy?”
Thiếu niên không biết tại sao cậu ta lại hỏi như vậy, đơn giản ngắn gọn đáp: “Tháng một.”
“Ồ, sinh nhật tớ tháng ba. Cậu lớn hơn tớ, sau này tớ gọi cậu là anh nhé.” Ngô Thiệu Trạch gãi đầu, “Ba tớ nói con người nên học cách nhớ ơn, lần trước chuyện cậu cứu tớ, tớ vẫn chưa cảm ơn cậu. Cái đó —”
“Sau này tớ sẽ bảo đám đàn em gọi cậu là anh Khí nhá, bình thường có việc gì cậu có thể đến tìm tớ bất cứ lúc nào.”
Thiếu niên nhếch môi: “Được.”
*
Bây giờ là mười hai giờ đêm.
Bùi Chân đang ngồi ở ghế sô pha lướt điện thoại đợi Lê Khí trở về.
Quán cà phê đóng cửa lúc mười giờ. Cậu với tư cách là quản lý trưởng cửa quán phải phụ trách kết thúc công việc cuối cùng, kiểm kê doanh thu gì đó, cho nên cậu sẽ ở lại thêm nửa tiếng mới rời đi, lộ trình đi về bằng xe buýt mất 20 phút, tính toán hiện giờ cũng nên trở về nhà rồi chứ?
Bùi Chân rất bất an, chẳng lẽ cậu vì tức giận mà bỏ nhà ra đi sao?
Không đâu không đâu. Cô ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ của bản thân mình, vừa rồi cô mới đi đến phòng của Lê Khí nhìn xem, tất cả quần áo và đồ dùng vẫn còn ở đó.
Vậy — Có khi nào gặp phải chuyện ngoài ý muốn hay không?
Vừa khéo ở bên ngoài có một chiếc xe cấp cứu chạy ngang qua, ò e ò e tiếng báo động chặt chẽ bén nhọn xuyên qua cửa sổ truyền vào. Nó chạy đến đâu? Chẳng lẽ là quán cà phê của Lê Khí?
Bùi Chân miên man suy nghĩ, trong lòng bất an, lại ngại ngùng gọi điện thoại dò hỏi vị trí cụ thể của thiếu niên.
Rốt cuộc cô tính làm cái gì, cô có tư cách gì mà quản cậu?
Vì để gϊếŧ thời gian, Bùi Chân mở Weibo lên xem. Hôm nay sau khi cô và Lê Khí chiến tranh lạnh đã đăng một tin lên Weibo:
[Trong lòng mệt mỏi quá.]
Cô đợi một lúc, mặc dù có rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận, lại không nhìn thấy [Leach7] quen thuộc phản hồi, bình thường mỗi khi đăng bài lên ‘Cô ấy’ sẽ lập tức nhấn like.
Bùi Chân bấm vào trang chủ của tài khoản [Leach7], nhìn thấy trên giao diện trống rỗng của Weibo vậy mà lại có thêm một bài đăng:
“Xin lỗi.”
Là ‘Cô ấy’ cãi nhau với gia đình và bạn bè sao?
Bùi Chân suy nghĩ, cô và người bạn trên mạng này vốn dĩ không quen biết nhau, nhưng dựa trên nguyên tắc quan hệ giữa người với người, cô cảm thấy cần phải quan tâm một chút.
Cô bình luận lại: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
[Leach7] dường như vẫn luôn online, rất nhanh đã nhắn lại: “Tôi đã lỡ nói nặng lời với người thích tôi. Nhưng không phải tôi cố ý nói như vậy.”
“Hử? Vậy anh ấy tức giận à?”
“Rất tức giận, vì vậy tôi chỉ có thể âm thầm xin lỗi cô ấy trên Weibo.”
Chữ “Cô ấy” này khiến Bùi Chân sửng sốt một chút.
Cô cho rằng đối phương đánh sai chữ, nói tiếp:
“Bạn phải mặt đối mặt nói chứ. Như vậy người ta mới có thể cảm nhận được thành ý của bạn!”
[Leach7] im lặng một lúc mới nhắn lại: “Tôi không dám.”
“Có cái gì mà không dám! Tiến lên nào!”
[Leach7] trả lời: “Vậy bạn có thể giúp tôi không?
“Bạn nói đi, giúp thế nào?”
[Leach7]: “Dạy tôi làm thế nào dỗ dành người khác?”
“Hả? Tôi dạy?”
“Ừ, cảm thấy bạn rất rành.”
Bùi Chân nhắn qua một icon “Cười khóc”, cô độc thân 16 năm qua, đến cả người mình thích cũng không có, ở đâu ra rất rành!
Nhưng cô vẫn có lòng tốt cho [Leach7] một gợi ý: “Bạn có thể tặng món quà mà anh ấy thích để bày tỏ lời xin lỗi.”
Đối phương trả lời: “Là cô ấy, không phải anh ấy.”
Hử? Bùi Chân sửng sốt, cho nên là nữ sinh thích [Leach7] sao? Nhưng cô nhớ rõ [Leach7] giới tính nữ mà.
Bên kia hỏi tiếp: “Nếu như là bạn, bạn thích món quà gì?”
Bùi Chân đánh hai chữ: “Trà sữa.”
“Được, ngày mai tôi sẽ mua trà sữa cho cô ấy.”
“Ừ, chúc bạn thành công!” Bùi Chân nhanh chóng đánh vài chữ.
Có thể giúp đỡ người khác, cảm giác thật tốt.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là âm thanh chìa khóa tra vào cửa.
Lê Khí đã trở về.
Bùi Chân đột nhiên đứng dậy, bò trường chạy trốn về phòng ngủ. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa bị cậu nhìn thấy dáng vẻ mình ngồi chờ trên ghế sô pha với đôi mắt – trông ngóng.
Lê Khí bước vào phòng khách, nghe thấy âm thanh thiếu nữ chạy trối chết đóng cửa lại, màn hình điện thoại trong tay cậu còn chưa khóa, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thiên niên cầm lấy điện thoại, rất nhanh đánh vài chữ trên màn hình, một lúc sau, bên kia nhắn tin trả lời.
[Thật thật thật đáng yêu]: “Ừ, bạn cũng ngủ sớm nhé. Ngày mai cố lên nha!”
Ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng vuốt lên tấm hình avata trên Weibo của ID này một lúc, một con thỏ hồng phấn tròn trịa, ngốc nghếch mềm mại.
Đầu ngón tay dịu dàng vô cùng, giống như tình nhân da thịt chạm vào nhau vậy triền miên lưu luyến.
Lê Khí nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt của thiếu nữ, thầm nói:
“Ngủ ngon.”
——————–//—//————-
*Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khí: Là cô ấy thích tôi, là cô ấy là cô ấy là cô ấy là cô ấy x 12345