Chương 7

Nhưng hắn sống chết không cho ta lại gần.

Vì thế liền xuất hiện tình cảnh hắn chạy ta đuổi, như cảnh Kinh Kha chạy quanh cột và đâm Tần Vương trong truyện phương Đông nổi tiếng.

Càng muốn mạng chính là, không di chuyển thì còn tốt, áo nịt eo mặc trên người suýt chút nữa làm ta ngạt chết, nhưng lại không thực sự làm ta chết.

Nhưng khi ta bắt đầu chạy, nhu cầu dưỡng khí trong phổi của ta tăng lên, nịt eo thực sự là sự trói buộc trí mạng.

Không thể thở nổi, ta hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Ta cúi đầu nhìn váy ngủ rộng thùng thình mặc trên người mình.

Xem ra hoàng tử cảm thấy ngày đại hôn mà cùng ngày vợ chết không được may mắn lắm, kiềm chế du͙© vọиɠ thấy chết không cứu với ta.

Tuy rằng toàn bộ nghi thức còn chưa hoàn thành, ta cùng hắn còn chưa chính thức thành hôn.

Trong phòng im ắng, không một bóng người, ta lập tức trở nên hưng phấn.

Cửa phòng không bị khóa, có thể đi nựng mèo, không phải, nựng thằn lằn khổng lồ!

Quen cửa quen nẻo mà đi vào rừng rậm, thằn lằn khổng lồ còn chưa ngủ, lười biếng chờ phơi ánh trăng.

Đôi mắt lạnh băng nhàn nhạt quét tới, giống như không nhìn thấy ta, tầm mắt lại từ ta trên người rời đi.

Lần này không gào thét muốn lao về phía ta nữa, nó quả nhiên cũng đã xem ta là bạn bè!

Ta xoa tay, cẩn thận đi tới, sờ soạng móng vuốt của nó một phen.

Không có phản ứng gì.

Ta lập tức yên tâm, tay chân hợp sức bò dọc theo từ móng vuốt của nó đến trên vai.

A, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn này, thật thích.

Ta bắt đầu lăn qua lăn lại ở trên người nó, cọ loạn khắp nơi, giả vờ như đang bơi.

Thằn lằn khổng lồ không thể nhịn được nữa, một móng vuốt xách ta lên: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?"

Vẻ mặt ta vô tội: "Tới để nạp năng lượng."

Thằn lằn khổng lồ: "?"

Ta lập tức bắt đầu tỏ ra đáng thương đếm trên đầu ngón tay.

"Ta không có mẹ ruột, cha ruột có cũng như không, mẹ kế đam mê luyện độc, còn lấy ta làm chuột bạch để thử.”

"Hoàng tử kia là tên chó chết, ngoài mặt muốn cưới ta, thực tế muốn làm ta chết."

"Nhân gian quá nguy hiểm, ta có thể ở cùng ngươi không?"

Thằn lằn khổng lồ im lặng trong chốc lát, lại đem ta thả lại trên vai nó: "Vậy ngươi nằm đi."

Nó thật là lương thiện, ta khóc chết mất.

Sau khi nạp năng lượng xong, ta bò lại xuống đất, vỗ vỗ móng vuốt của nó.

"Ta sẽ tìm cơ hội trộm chìa khóa, tuy rằng có hơi khó khăn, nhưng ta sẽ không từ bỏ!"

"Ta nhất định có thể thả ngươi ra, cho ngươi tự do!"

Thằn lằn khổng lồ đem móng vuốt lùi lại: "Ta không cần tự do."

"Nhưng ta cần ngươi nha!"