Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Con Rối Của Đại Lão Vai Ác

Chương 3: Đánh cướp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng, Thái Toàn vẫn đồng ý bán tin tức cho Cố Tử Thanh, bất quá cũng không thu nhận Giang Mộng Nhiên, rốt cuộc thì kích cỡ con rối này thuộc thế hệ rối đầu tiên, mà kích cỡ này sớm không còn dùng nữa.

Sở dĩ phá lệ cho Cố Tử Thanh nợ tin tức, cũng vì Thái Toàn cảm nhận được thực lực cường hãn trên người hắn, nên mới đánh cuộc một phen.

"Khách nhân muốn biết tin tức gì?"

Cố Tử Thanh ngón tay điểm nhẹ trên bàn, con ngươi thâm trầm toan tính, môi khẽ động, "Ta muốn biết Vi chân nhân hiện tại như thế nào?"

Vi chân nhân?

Cái tên rất quen thuộc, Giang Mộng Nhiên chợt sửng sốt. Đây không phải là tên của bạch nguyệt quang trong lòng nam chủ Lý Khôn sao?

Vi chân nhân trong tiểu thuyết xuất hiện cũng không nhiều, nhưng vì trước đó đã từng cứu nam chủ, nên đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta. Mà Vi chân nhân mỗi lần xuất hiện đều là kí©h thí©ɧ nữ chủ, thúc đẩy cốt truyện phát triển.

Không hiểu vì sao, nhưng rất nhiều vai phụ trong cốt truyện Giang Mộng Nhiên đều quên gần hết, nhưng lại có một ấn tượng khắc sâu đối với Vi chân nhân.

Chẳng lẽ đại lão thích Vi chân nhân, nên muốn đối địch nam chủ?

Giang Mộng Nhiên trộm liếc mắt nhìn lão đại một cái, lại nhớ tới điều gì, tức khắc loại bỏ ý tưởng này.

Trong tiểu thuyết từng nhắc tới, Vi chân nhân là một đại sư luyện khí, cái khóa hồn liên kia của đại lão cũng từ nàng ta mà ra.

Vậy là kẻ thù rồi.

"Vi chân nhân hiện tại đang ở Độc Túc tông, nghe nói trong một lần tiêu diệt ma tu đã bị phục kích, bị thương khá nặng nên hiện giờ đang bế quan." Thái Toàn vuốt vuốt râu, nói ra tin tức mình biết được.

Nghe vậy, Cố Tử Thanh cười một tiếng, thanh âm như đến từ động băng vạn năm lạnh lẽo thấu xương.

"Tu La kiếm ở đâu?" Cố Tử Thanh tiếp tục hỏi.

Thái Toàn sửng sốt, không nghĩ tới Cố Tử Thanh sẽ hỏi vấn đề này, hắn điều chỉnh hô hấp, do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn nói ra những tin tức mình thu thập được, "Sau khi Cố Tử Thanh chết, Tu La kiếm đã bị Lý Khôn chân nhân thiêu hủy, nhưng theo những gì chúng ta điều tra được, rất có khả năng nó vẫn còn tồn tại ở đâu đó."

Cố Tử Thanh cười lạnh, con ngươi sắc lạnh tăm tối.

Đương nhiên không bị hủy, là vì Tu La kiếm là bản mạng kiếm của hắn, nếu bị tiêu hủy hắn tất phải biết, hắn hiện tại có thể cảm giác bản mạng kiếm còn tồn tại, bất quá cảm ứng càng ngày càng yếu. Không biết Tu La kiếm bị ai đó động tay động chân cái gì mà khiến hắn không thể xác định được vị trí chính xác của nó.

Cố Tử Thanh trong lòng sát khí ngập tràn, nhưng bị hắn mạnh mẽ áp xuống, hỏi đến vấn đề cuối, "Cửu cấp Đúc Hồn thảo ở đâu?"

Đối với vấn đề này Thái Toàn đáp cũng thực mau, "Đúc Hồn thảo gần nhất khoảng trăm mét theo hướng đông ở chỗ nhiều rừng rậm chắc chắn có, cấp bậc cao nhất hình như là lục cấp."

"Bất quá, nếu khách nhân vì chữa trị thần hồn mà đến, có thể đến bí cảnh ngày mai để xem, lần này là bí cảnh Huyền Vũ, tương lai nhất định sẽ có thu hoạch."

Hy vọng ngươi thu hoạch xong nhớ trả nợ là được!!! Thái Toàn thuận tiện tặng kèm một tin tức.

Biết được những tin tức mình muốn, Cố Tử Thanh gật đầu, xoay người rời đi.

Giang Mộng Nhiên thanh âm kẽo kẹt đi sau Cố Tử Thanh, "Đại lão, chúng ta không xu dính túi thì vào tửu lầu kiểu gì?"

Cố Tử Thanh bỗng nhiên dừng bước, Giang Mộng Nhiên không kịp dừng bước liền va vào phía sau Cố Tử Thanh.

Cố Tử Thanh nhìn qua tuy gầy, nhưng thực tế cơ thể dưới lớp quần áo rất rắn chắc, Giang Mộng Nhiên mũi bị đυ.ng phải, nhất thời đầu óc chấn động, đau đến mức muốn chảy nước mắt.

Không biết vì cái gì, linh hồn Giang Mộng Nhiên tựa hồ có thể chạm tới thân thể Cố Tử Thanh, cho nên bất kì thời điểm nào Giang Mộng Nhiên tiếp xúc với Cố Tử Thanh, nàng luôn có ảo giác chính mình đang là một nhân loại bình thường.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Giang Mộng Nhiên bất lực nhìn cái mũi của con rối rơi xuống, khóc không ra nước mắt.

Đều đã tàn khuyết đến bộ dạng này, còn chưa đủ hay sao!!! T ^ T

Nhìn ra được ánh mắt u oán của Giang Mộng Nhiên, Cố Tử Thanh cảm giác có chút không được tự nhiên, "Đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi."

Dù sao cũng là tùy tùng của mình, vô tình quá cũng không tốt.

Nghe vậy, Giang Mộng Nhiên nhặt cái mũi gỗ cất vào cái bụng nơi chứa đồ của nàng.

Đây là nơi trước đó nàng phát hiện không lâu, bụng nàng có một khoang chứa đồ, tuy chỉ cất được ít đồ, nhưng nàng rất thích, vui sướиɠ một hồi lâu.

Tuy Cố Tử Thanh không hiểu một ngăn chứa đồ nhỏ bé đó có cái gì khiến nàng vui, nhưng cũng không nói gì.

Mà hiện tại, có một việc quan trọng hơn.

Bọn họ đang không xu dính túi.

Cố Tử Thanh bị cầm tù ngàn năm, mọi thứ đáng giá của hắn đều bị cái gọi là danh môn chính phái thẳng tay cướp đoạt. Mà con rối bên cạnh hắn thì càng đừng nói đến.

Cho nên hiện tại mục đích hàng đầu của bọn họ là kiếm tiền.

Hai người đi đến một nơi hẻo lánh ngoài thành, Cố Tử Thanh lẳng lặng đứng đó, còn Giang Mộng Nhiên vẻ mặt tò mò, nàng chọc chọc Cố Tử Thanh, hỏi:"Đại lão, chúng ta đứng đây làm gì vậy?"

"Đám người" Đại lão lời ít ý nhiều, con ngươi thâm trầm.

Đám người? Đại lão còn có nhận thức về người sao? Hay đó là kẻ thù của đại lão?

Rất nhanh, Giang Mộng Nhiên liền biết được đại lão chờ ai.

Một thiếu niên một thân hoa phục đang ngự kiếm mà đi, ngọc bội trước eo lay động theo gió, tính chất thuần khiết, vừa nhìn liền biết con nhà phú quý, vậy mà cũng không sợ bị đánh cướp.

Trong khi Giang Mộng Nhiên còn đang nghĩ như vậy, một đám đao sẹo nam nhân không biết từ nơi nào kéo tới, giơ đao sắc bén hung tợn mà mà nói:"Tiểu tử, đem những thứ đáng giá trên người ngươi giao hết ra đây!"

Hồ Khoa không nghĩ đến sẽ có ngày mình bị cướp, hắn mỉm cười xán lạn, trong lòng tự đắc, cuối cùng cũng đến phiên ta thể hiện đại uy rồi sao? Cũng không phụ ta mỗi ngày ăn mặc lòe loẹt khoa trương, rốt cuộc cũng đυ.ng đám cướp!

Cách đây vài ngày, Hồ Khoa hắn vừa thăng cấp lên cấp bậc Kim Đan nên nóng lòng muốn thử sức, tay nắm chặt kiếm, trên mặt tươi cười tràn đầy, không kiềm được ngữ khí mà kích động:"Dám đến cướp Hồ Khoa đại đệ tử của Thái Hư chân nhân thuộc Vân Lam tông sao, các ngươi chán sống rồi!"

Nghe một đoạn danh hiệu này, đám cướp nhìn nhau, trong lòng chần chừ, suy nghĩ một vòng, đào hết mọi thứ trong đầu cũng không biết Vân Lam tông là tông phái chui từ góc nào, Thái Hư chân nhân là con người nào.

Cầm đầu bọn cướp hừ lạnh, trên mặt ngữ khí hung ác, hắn phun ra một ngụm nước bọt, huơ huơ cự chùy cao hai mét, trên người phát ra uy áp chỉ Kim Đan hậu kỳ mới có, giống như sóng gió động trời hung hăng áp lên người Hồ Khoa.

Mặt khác bọn cướp đồng thời phát ra linh lực, thế nhưng đều là tu sĩ Kim Đan, mỗi người đều không hề kém hắn.

Hồ Khoa trắng mặt, nuốt nước miếng, nguyên bản đang tự đắc tươi cười chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt, trường kiếm trong tay tự giác ném xuống đất, "Các vị đại ca, tiền tài đúng không, ta liền hai tay dâng lên. Hôm nay được các vị đại ca đây đoạt đồ, thật là vinh hạnh cho ta quá!"

Được kẻ yếu nịnh nọt, cầm đầu bọn cướp ngửa mặt lên trời cười to, bất chợt có một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

Tàn ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ như chỗ không người, chớp mắt liền xuyên qua tim bọn hắn, tạo thành một cái lỗ thủng ở ngực, sắc máu đỏ tươi từ miệng lỗ thủng trào ra.

Tàn ảnh dừng lại trên mặt đất, hắn (Tên cầm đầu băng cướp) mới phát hiện thứ kia bất quá là một nhánh cây bình thường, nhìn qua giống như được nhặt tùy tiện từ dưới đất lên.

Như thế nào...???

Tên cầm đầu bọn cướp không cam lòng trợn mắt ngã xuống đất, trước khi chết chỉ kịp nhìn thấy một hình ảnh cuối cùng, là một bóng người vô tung vô ảnh xuất hiện, ánh mẳt như nước hồ sâu vạn năm không có độ ấm.

Cố Tử Thanh xuất hiện trước mặt Hồ Khoa. Hồ Khoa giật mình vẻ mặt sợ hãi nhìn đối phương, hoảng loạn nhặt kiếm trên đất, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cố Tử Thanh.

Cố Tử Thanh đã quen với ánh mắt sợ hãi từ người khác, lòng không gợn sóng, thậm chí cảm thấy đây mới là bình thường, chứ biểu hiện giống Giang Mộng Nhiên mới là dị loại (Kiểu như người dị thường á).

Dị loại Giang Mộng Nhiên chạy tới phía trước Cố Tử Thanh hùng hổ nói với giọng khó nghe:"Này, lão đại nhà ta vừa cứu ngươi đấy, ngươi đối với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao!"

Đột nhiên có một con rối cũ kĩ rách nát xuất hiện, Hồ Khoa sửng sốt, con rối tàn tạ như vậy mà vẫn hoạt động được ư? Hơn nữa còn là kích cỡ của thế hệ rối được sản xuất đầu tiên.

Nhưng con rối này nói đúng, chính mình chĩa kiếm vào ân nhân như vậy đích xác không ổn.

Hồ Khoa thu hồi trường kiếm, cười nói:"Thật ngượng ngùng, vị đạo hữu này, là ta không phải"

Cố Tử Thanh có bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hắn nhìn Giang Mộng Nhiên, ngón tay chỉ vào thi thể trên đất.

Tuy hắn không nói gì, nhưng Giang Mộng Nhiên nháy mắt liền hiểu ý tứ đối phương. Nàng nhanh nhạy chạy đến bên đám thi thể, lục lọi tìm kiếm, phát hiện đồ vật đáng giá đều lấy đi.

Cái khác không nói, nhưng bọn cướp này thực sự có tiền, chỉ riêng linh thạch thôi đã chiếm đầy vài túi trữ vật.

Tìm càng được càng nhiều, Giang Mộng Nhiên càng vui vẻ, lại nhớ đến đại lão đã từng nói, chỉ cần có tiền liền chữa cơ thể chính mình này.

Nghĩ đến việc mình không cần dùng thân thể con rối này để tồn tại, Giang Mộng Nhiên không kìm được mà cao hứng, phát ra tiếng cười khanh khách, khiến cho Cố Tử Thanh liên tiếp ghé mắt nhìn.

Thật đúng là dị loại, lục lọi thi thể mà cũng vui vẻ như vậy.

Mà Hồ Khoa đứng một bên lại khϊếp sợ nhìn Giang Mộng Nhiên, cứ có cảm giác con rối này kì quái thế nào, cử chỉ hành vi không chút cứng đờ mà rất giống con người.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì Hồ Khoa hoảng sợ nhìn Cố Tử Thanh.

Nghe nói, ma tu vì muốn con rối giống người nên thường đem linh hồn người sống nhét vào, chẳng lẽ người trước mắt này là ma tu?

Hồ Khoa như thế nào cũng không tưởng tượng được, trước mắt hắn xác thật là một ma tu, nhưng lại không phải ma tu trong tưởng tượng của hắn.

Lúc này, một cái đầu rối xuất hiện trước mặt Hồ Khoa.

Giang Mộng Nhiên cướp đoạt linh thạch xong liền phát hiện tổng số tiền mua một con rối tốt nhất còn kém xa, nàng nhìn Hồ Khoa ăn mặc phú quý trước mắt cười nói:"Ngươi là Hồ công tử?"

"Phải, ta chính là đại đệ tử Hồ Khoa của Thái Hư chân nhân thuộc Vân Lam tông." Hồ Khoa không tự chủ mà trả lời Giang Mộng Nhiên.

"Vừa rồi nếu không có đại lão ta ra tay, ngươi hiện tại đã không còn gì trên người." Giang Mộng Nhiên vỗ vỗ vai hắn, rõ ràng ngũ quan đều được tạo tác bằng gỗ, vậy mà có thể khiến người khác có thể nhìn ra hết biểu tình của nàng.

Hồ Khoa gật gật đầu, coi như tán đồng lời nàng nói.

"Chúng ta đã giúp ngươi như vậy, ngươi có phải hay không cũng nên biết điều?!" Nói xong Giang Mộng Nhiên nhìn chằm chằm túi trữ vật bên hông của hắn, ngón cái cùng ngón trỏ chà xát.

Tuy rằng chưa bao giờ bị hỏi như thế này, nhưng Hồ Khoa bằng một kỳ tích nào đó lại hiểu ý tứ đối phương.

Hồ Khoa vẻ mặt cực kì thấu hiểu cảm thông nhìn Cố Tử Thanh.

Thực xin lỗi, đã hiểu lầm ngươi.

Này liền ngoạn ý*, còn phí tâm tư để nhét vào thân thể con rối này, có phải quá xa xỉ không?!

*Xin lỗi mọi người, kiến thức hán việt của mình nông cạn quá, ngồi tra từ điển các kiểu rồi mà vẫn ko hiểu nó nghĩa là j, bạn nào biết thì ko phiền có thể nhắn tin giải thích giúp mình nhé.

Lần đầu edit khó tránh khỏi sai sót mong mọi người chỉ giáo. Thanks very much Q v Q.
« Chương TrướcChương Tiếp »