Editor: TypardKhi xuân hạ thay mùa, khí hậu thay đổi nhiều nhất, buổi trưa ánh mặt trời còn chiếu khắp nơi, buổi chiều đã âm u đổ mưa rả rích.
Bạch Khởi La mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ, nhìn quản gia che dù đưa từng vị khách lên xe, đợi tất cả xe chậm rãi lái rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Khởi La lập tức ra cửa, lạch bạch xuống lầu.
“Cha đâu?”
Nhị phu nhân trả lời ngay: “Ông ấy đang ở thư phòng, ông ấy...”
không đợi nói xong, đã thấy tiểu tổ tông chạy thình thịch tới, gõ cửa: “Cha, con có lời muốn nói với cha.”
Cũng không chờ có người mở cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, chẳng qua là tay cô mới vừa chạm đến nắm cửa, cửa thư phòng đã kéo ra từ bên trong, mở cửa không phải là ai khác, chính là Phùng Kiêu.
Bạch Khởi La sửng sốt một chút, nói: “Sao anh còn ở đây?”
Tầm mắt cô nhìn vào bên trong, chỉ thấy cha đang ngồi trên ghế thái sư, đang đung đưa điếu xì gà trong tay, thấy cô thì hơi cau mày, nói: “Sao lại mặc đồ ngủ xuống đây?”
Bạch Khởi La cúi đầu nhìn lướt qua, đồ ngủ của cô cài nút áo kín tận cổ, quần dài đến mắt cá chân, không hở chỗ nào, không biết còn bảo thủ hơn sườn xám bao nhiêu phần đó! cô mặc kệ, mở miệng: “Con có chuyện quan trọng muốn nói với cha một chút.”
Liếc Phùng Kiêu một cái, nói: “Có lẽ, người này mới nói với ngài xong.”
Bạch Tu Nhiên: “Đóng cửa lại.”
Phùng Kiêu mỉm cười không để vị hôn thê nhỏ của anh phải tốn sức, Bạch Khởi La kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêm túc: “Ba, cái tên Chương cảnh trưởng đó không phải là người tốt, con tuyệt đối sẽ khôngđể dì nhỏ gả cho thứ người như vậy.”
cô kiên định nắm chặt quả đấm: “Cho dù dì nhỏ thật lòng thích ông ta, con cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.”
Bạch Tu Nhiên dụi tắt xì gà trên tay, sau đó hé cửa sổ để thông gió, rồi nói: “Cha đã gọi điện thoại cho dì, chờ chút nữa dì sẽ tới.”
Bạch Khởi La càng nghĩ càng nổi giận, đấm lên bàn một cái: “Tên khốn kiếp này!”
Bạch Tu Nhiên: “Được rồi, được rồi, bớt giận đi, con xem con tức giận đến như vậy có ích gì chứ?”
Y đứng dậy tự mình châm trà cho con gái, suy nghĩ một chút lại cảm thấy buổi chiều uống trà không tốt, dứt khoát đổi qua pha hoa cúc lại lần nữa, y nhẹ nhàng lắc lư bình trà, bình tĩnh: “Con yên tâm, nếu đãbiết là một cái bẫy, cha tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng. Cho đến bây giờ đều là Bạch Tu Nhiên cha tính toán người khác, không thể để người ta âm mưu hại cha và người nhà của cha.”
Y nghiêng đổ nước ngâm đầu ra, sau đó lại rót nước nóng, tiếp tục: “Đến đây, uống chút trà hoa cúc tiêu giận.”
Y đưa tách trà cho A La, lại dặn đi dặn lại: “Cẩn thận chút, hơi nóng.”
Bạch Khởi La bưng ly trà, hỏi: “Trưởng cục cảnh sát, cũng không phải là một chức quan nhỏ đúng không ạ? Muốn đối phó gã có phải rất khó khăn đúng không? Kéo dài thì lỡ mất cơ hội, nói chung đêm dài lắm mộng.”
cô bóp quả đấm, nhao nhao muốn thử: “thật ra thì phương pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã tốt nhất là gϊếŧ chết gã!”
Bạch Tu Nhiên bật cười, mặt đầy cưng chiều, thế mà còn có tâm trạng trêu ghẹo chọc quê con gái: “Gã ta cẩn thận mười phần, bình thường đều là tiền hô hậu ủng, chân chó bên cạnh vô số, làm sao có thể gϊếŧ gã mà không để lại dấu vết chứ? Nếu làm ở nhà dì nhỏ của con, sợ là dính líu dì ấy. Đây cũng không phải là cứ có thân thủ tốt là được.”
Bạch Khởi La nghi ngờ nhìn ba cô, nói: “Sao phải đến gần sát mới gϊếŧ gã chứ?”
“Vậy phải làm sao?” Bạch Tu Nhiên nhướng mày.
Bạch Khởi La: “Có thể tìm một chỗ cao cách mấy chục thước, hoàn toàn có thể bắn một phát là trúng, cách xa như vậy, chờ chó săn của gã chạy tới, nên chạy cũng đã chạy.”
“Phốc!” Phùng Kiêu không nhịn được, bật cười, anh đứng ở một bên, cũng coi là cao ngất thẳng tắp, có điều nụ cười trên mặt anh chứng minh anh vẫn là anh, Phùng ngứa da.
“Nhưng em có biết xác suất bắn trúng chính xác mục tiêu cách mấy chục thước là bao nhiêu không?”
anh không nhịn được ngứa mồm trêu cợt vị hôn thê nhỏ của mình.
Bạch Khởi La ngước mắt: “Tôi có thể làm được.”
cô rất bình tĩnh: “anh không làm được, là do anh bất lực; mà tôi, làm được.”
Phùng Kiêu: “... Em nhất định phải nói một người đàn ông là bất lực mới chịu sao?”
Vừa dứt lời, một quyển sách lập tức bay tới, không chút lưu tình nhắm vào đầu Phùng Kiêu, anh theo bản năng né một cái, sách nện vào hộc tủ, rơi trên mặt đất.
Bạch Khởi La kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Bạch Tu Nhiên đã nhặt tách trà lên, cô vội vàng: “Ba ba, ngài kiềm chế tí, đánh anh ta cũng không sao, nhưng không thể lãng phí đồ của nhà chúng ta.”
Bạch Tu Nhiên ha ha cười nhạt: “không sao, nhà chúng ta có tiền, thích thì mua.”
Bạch Khởi La VS Phùng Kiêu nhất thời cạn lời.
Tách trà cạch một tiếng, thuận lợi nện lên cái đầu ngu ngốc của Phùng Kiêu, anh che đầu xin tha: “Cha vợ đại nhân, con sai rồi, con thật sự sai rồi. Ngài hãy bớt giận.”
Bạch Tu Nhiên trừng anh: “Còn để tôi thấy cậu trêu đùa con gái tôi nữa, tôi đánh đứt cái chân chó của cậu.”
Phùng Kiêu tủi thân hức hức, anh cũng không nói gì mà, cha vợ già nóng nảy quá đi.
Nhưng, anh vẫn nên giữ chừng mực, nếu không, mình thật sự phải đổ máu tại đây.
“Dạ dạ dạ!”
Bạch Khởi La nhướng nhướng mày, ồ một tiếng, rõ ràng không tin lời Phùng Kiêu lắm. Người này nếu có thể ngay thẳng làm người, sợ là mặt trời phải mọc ở đằng tây.
“Ba, ba đánh tiếp đi, anh ta sẽ không thay đổi đâu! Đánh chết cũng không sao, con nguyện ý làm quả phụ.”
Phùng Kiêu: “...............”
Đây đúng là vợ yêu dấu của anh, không giả chút nào, trị anh không hề lưu tình.
“không không không, con thật sự không dám, thật sự không dám mà!” Xin tha mới là đúng đắn.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Nhị phu nhân ôn nhu: “Lão gia, Trần tiểu thư đến.”
Trần Mạn Du đến đây vào thời điểm này, thuận lợi giải cứu Phùng Kiêu đang bị hai cha con cô vây đánh.
Trần Mạn Du tới rất gấp, đi đường mệt mỏi, cô vội vàng: “Trễ vậy mà gọi em tới làm gì? Có chuyện gì sao?”
Bạch Tu Nhiên thuận thế: “Hai người bọn họ lại cãi nhau, nên kêu em tới hòa giải.”
Mặt y nói dối không biến sắc, nói xong khoát khoát tay, ý bảo Nhị phu nhân không cần chờ ở đây, Nhị phu nhân nghe lệnh y, lắc eo đi lên lầu.
Trần Mạn Du: “Hai đứa lại sao thế? Ôi trời, tiểu Ngũ tử, sao trán con đỏ vậy? Bị A La nhà chúng ta đánh hả? Nhưng đánh thì đánh, đánh là thân mắng là yêu! Thích con mới đánh con!”
“Khụ, khụ!” Bạch Tu Nhiên đột nhiên ho khan.
Bạch Khởi La không che giấu, vui sướиɠ trần thuật sự thật: “anh ta ngứa mồm chọc ghẹo con nên ba con đánh.”
Trần Mạn Du: “......... Người lớn dạy dỗ con trẻ, cũng phải!”
thì ra là như vậy, dù đánh sao cũng đúng!
Bạch Tu Nhiên đưa một ánh mắt cho Phùng Kiêu, anh lập tức nói: “Con canh ngoài cửa cho mọi người.”
Cho tới bây giờ vào thời khắc mấu chốt thì tên này cũng đều thức thời, nếu anh ở lại, sợ là Trần Mạn Du cũng lúng túng, chính vì thế, Phùng Kiêu lập tức ra cửa, chỉ chừa cả nhà bọn họ trong phòng, anh dựa vào trên cửa, nghịch bật lửa trong tay, cái có cái không đốt lửa.
không lâu sau, thì nghe được bên trong thư phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, không cần nói nhiều, anh cũng biết có chuyện gì.
Xem ra, Bạch Tu Nhiên không có ý định bỏ qua, nhưng cụ thể y sẽ làm như thế nào, lại không dễ phán đoán.
Nhưng có thể khẳng định, chỉ cần có vị hôn thê nhỏ của anh ở đó, chuyện này nhất định sẽ tốc chiến tốc thắng, ai bảo đó là một quả bom nhỏ chi!
Mà lúc này quả bom nhỏ đang không ngừng lau nước mắt cho Trần Mạn Du, hốc mắt cô đỏ lên, nhỏgiọng dỗ dành Trần Mạn Du, nói nhỏ: “Dì nhỏ đừng khóc mà, khóc vì người xấu không đáng. Dì khôngmuốn gả, thì đừng ai mong ép được dì, chúng ta không gả cho gã được không? Nếu gã không đồng ý giải trừ hôn ước, thì chúng ta hại chết hắn!”
thật ra thì trong lòng Bạch Khởi La biết, lấy thân phận Chương cục trưởng mà nói, dù xé rách mặt cũng chưa chắc gây chút tổn thương nào cho gã. Phương pháp đơn giản nhất và nhanh nhất là khiến Chương cục trưởng chết ngay lập tức.
“không khóc, không khóc nha, tuyệt đối sẽ không để dì gả cho tên khốn kia!” Hốc mắt Bạch Khởi La đỏ lên vẫn còn hơi sức hò hét mắng chửi người: “Cái tên tiểu nhân âm hiểm hèn hạ vô sỉ!”
“Nhưng bọn dì đã đi đăng ký rồi, bọn dì là vợ chồng hợp pháp, toàn bộ người ở cục cảnh sát cũng đều đã biết, bọn dì chỉ còn thiếu một hôn lễ chính thức thôi.” Trần Mạn Du che mặt khóc.
Bạch Khởi La kiên định: “Vậy thì ly hôn, cũng chẳng sao! Ly hôn đi!”
Bạch Tu Nhiên cứ ngồi một bên, không nói lời nào, hình như đang đợi Trần Mạn Du quyết định.
“Ai nói dì muốn ly hôn?” Trần Mạn Du đột nhiên ngẩng đầu, cô kiên định: “không thể nào ly hôn!”
Bạch Khởi La: “Hở?”
“Cuộc đời của dì, không có ly hôn, chỉ làm góa phụ!”
Bạch Khởi La: “Hở hở?”
Lúc này Trần Mạn Du cũng không khóc, cô lau sạch nước mắt của mình, nói: “Họ Chương đó muốn tỏ thành ý thật lòng của mình với dì, đã đăng ký kết hôn với dì trước rồi. Dì còn nghĩ sao gã hảo tâm vậy, hóa ra là âm mưu bày ra liên hoàn kế trước cho dì!”
nói tới đây, cắn răng nghiến lợi: “Đáng thương cho dì thế mà lại cảm động! thật là ngu xuẩn!”
cô lau nước mắt một cái, nói: “Dù sao dì cũng đã chết bốn người chồng,chết thêm người thứ năm nữa cũng không sao! anh rể, em biết anh có cách, anh giúp em hại chết họ Chương đi. Ngay chính là ngày kết hôn, em muốn gã chết vào ngày đó! Gã chết, em sẽ lấy tất cả tài sản của họ Chương cho cháu gáithêm đồ cưới. anh xem, vụ làm ăn này làm được không?”
Bạch Tu Nhiên nho nhã bật cười, y gật đầu: “Làm được, rất thích hợp.”
Có điều nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng lúc cha vợ lâm chung, anh đã hứa với ông ấy sẽ giúp đỡ em, nên tất nhiên sẽ không chiếm số tiền này của em. Đồ cưới của A La, là nhà họ Bạch cho. Nếu em nguyện ý cho, là chuyện của em, nhưng anh sẽ không làm ăn gì với em. Có những lời này của em, anh yên tâm sắp xếp rồi. Em không đau lòng thì tốt rồi.”
Trần Mạn Du hỏi ngược lại: “Em cũng đã chết bốn người chồng, chẳng lẽ còn sợ chết chồng thêm sao?”
Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại.
Bạch Khởi La nhớ lại một chút, gật đầu: “Đúng thế, dù saothì dì con có chết thêm một hai người chồng nữa thì cũng đâu có sao, nhưng tuyệt đối đừng vì bọn họ mà tức giận và đau lòng không đáng nha.”
cô vỗ vỗ bờ vai dì nhỏ, cười nhẹ lộ ra lúm đồng tiền: “Tối nay dì nhỏ ở chung với con, buổi tối chúng ta tâm sự được không? Con nói mấy chuyện thú vị khi đi du học cho dì. Những chuyện râu ria kia, ba con nhất định có thể giải quyết.”
Trần Mạn Du gật đầu: “Được! Tối nay chúng ta ngủ chung!”
Bạch Khởi La cười híp mắt: “Còn có nha, chị họ cũng tới Bắc Bình nữa đó, đang ở trên lầu á! đi, con dẫn dì lên.”
cô nhanh chóng kéo Trần Mạn Du ra khỏi thư phòng, vừa ra khỏi cửa thì thấy Phùng Kiêu còn đang chơi bật lửa, cô hung tợn trợn mắt với anh một cái, sau đó kéo Trần Mạn Du cùng lên lầu: “đi thôi, chúng ta đi lên.”
Phùng Kiêu: “A La!”
Bạch Khởi La hung hăng hỏi: “Gì?”
Phùng Kiêu: “Em tới đây một chút, tôi có mấy câu muốn nói riêng với em.”
Chân mày Bạch Khởi La nhướng lên thật cao, ha ha: “Ai biết anh có ý gì không tốt chứ, tôi mới khôngthèm để ý đến anh.”
Phùng Kiêu ý vị sâu xa cười nói: “Tôi đảm bảo em sẽ không hối hận!”
“Phùng khốn kiếp, cậu lại đang dụ dỗ con gái nhà tôi, cậu coi như tôi chết rồi đúng không? Xem tôi có đập gãy chân chó của cậu không!” Tiếng Bạch Tu Nhiên nóng nảy mắng chửi vang lên từ thư phòng.
Bạch Khởi La: “......”
Ba cô đang âm mưu gì vậy?
Con rể chính mình nhìn trúng, lại nhìn không thuận mắt như vậy, chậc chậc!
nói chung, đến thời kỳ mãn kinh!
Phùng Kiêu mấp máy môi nói với cô một câu bằng khẩu ngữ, sau đó lập tức: “Cha vợ đại nhân à, sắc trời đã tối, con rể cút đây hehe!”
nói xong, chạy vèo vèo ra cửa, giống như chạy nạn...
“Cậu ta nói với con cái gì?” Trần Mạn Du cười hỏi.
Mắt Bạch Khởi La lấp lánh, cười: “Con không nói cho ba biết đâu!”
Miệng của anh hình như là:... Chờ điện thoại của tôi, chia sẻ bí mật.
Bí mật?
Bí mật gì?
Tò mò ing~