Chương 25: Thiếu gia nhà họ Trình (3)

Đến lúc đó, cho dù Cố Mạn Tích có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh, buộc phải gả cho Lý Tổng.

“Con đúng là không tin mẹ chút nào sao?” Đường Xuân Tú làm bộ lau nước mắt, kéo theo một đám họ hàng và Triệu Diễn tiến đến trước cửa phòng 3019.

Bà ta tính toán rất kỹ lưỡng, vào giờ này, chắc chắn chuyện trong phòng đã rồi.

Cửa phòng 3019 đang mở rộng.

Đường Xuân Tú vừa đi vừa nói: “Con xem, Lý Tổng và Mạn Tích vẫn đang hẹn hò ——” Câu nói của bà ta nghẹn lại nơi cổ họng.

Đường Xuân Tú bước vào, liền thấy Trình Kỳ, Cố Mạn Tích, Cố Sơ và Lý Tổng nằm trên sàn. Bà ta sững sờ, con nhóc Cố Sơ này sao lại ở đây? Còn thiếu gia nhà họ Trình nữa, cậu ta sao lại xuất hiện trong phòng này?

Triệu Diễn lập tức bước vào theo, vừa thấy Cố Mạn Tích vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi, “Mạn Tích, em không sao là tốt rồi, suýt chút nữa làm anh sợ chết khϊếp.”

Cố Mạn Tích đỏ mắt nhìn anh.

Cố Sơ ngẩng đầu từ trong lòng mẹ, giọng trẻ con líu ríu: “Cậu ơi, cậu đến muộn quá, Sơ Sơ tìm thấy mẹ trước rồi. Sơ Sơ giỏi hơn cậu nhé.”

Triệu Diễn nhướn mày: “Sơ Sơ, không phải cậu đã bảo con đợi trong xe sao?”

Cố Sơ đưa ngón tay lên kéo mi mắt, làm một cái mặt quỷ, sau đó nhanh như chớp rúc lại trong lòng mẹ. Triệu Diễn thấy vậy chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Trình Kỳ nói: “Quản lý Vương, gọi cảnh sát đi. Ở đây có một vụ làm nhục phụ nữ, nhân chứng và vật chứng đều có đủ.”

Quản lý Vương, chính là người quản lý tiền sảnh của tầng 30. Ông ta vội vã gật đầu: “Vâng, thiếu gia, tôi sẽ đi ngay.”

Lý Tổng gãy xương đùi, không đứng dậy nổi, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất thường, “Gọi cảnh sát? Gọi cái gì mà cảnh sát? Tôi oan mà! Là Đường tổng nói sẽ gả con gái lớn cho tôi, tôi ngủ với vợ chưa cưới của mình thì có gì sai chứ?”

Sắc mặt Cố Mạn Tích trở nên lạnh lùng.

Cô nhẹ nhàng giao Cố Sơ cho Triệu Diễn, dịu giọng nói: “Anh, phiền anh dẫn Sơ Sơ ra ngoài trước. Con bé còn nhỏ, không nên nhìn thấy những chuyện dơ bẩn như thế này.”

Triệu Diễn nhìn Lý Tổng nằm trên sàn, trong mắt ánh lên tia khinh bỉ. Đến giờ, anh đã hoàn toàn hiểu rõ âm mưu của Đường Xuân Tú. Bà ta muốn lợi dụng cuộc hôn nhân với nhà họ Lý để nâng cao vị thế nhà họ Triệu, nhưng lại không nỡ để bảo bối của mình là Triệu Mạn Thi dính vào. Thế nên bà ta mới tìm cách đưa cô con gái thất lạc lâu năm là Cố Mạn Tích trở về, đẩy cô vào làm vật thế thân.

Triệu Diễn ôm chặt Cố Sơ, nhìn vào mắt Cố Mạn Tích: “Anh sẽ đưa Sơ Sơ về nhà trước, lát nữa sẽ quay lại ngay. Đừng sợ, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”

Cố Mạn Tích nghẹn ngào gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Cố Sơ nhìn Lý Tổng nằm trên sàn, rồi quay sang hỏi: “Mẹ ơi, mẹ là vợ chưa cưới của chú béo xấu xí kia sao? Sơ Sơ không thích chú ấy đâu, chú ấy trông giống như một miếng mỡ. Sơ Sơ ghét mỡ lắm.”

Lý Tổng mặt mày vặn vẹo.

Con nhóc thối tha này!

Mày nói ai là miếng mỡ hả!

“Mẹ sẽ không tìm cho con một người cha mới đâu, Sơ Sơ ngoan, về nhà trước đợi mẹ nhé.” Cố Mạn Tích vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dịu dàng đáp.

“Vâng ạ, mẹ nhớ về sớm nhé.” Cố Sơ ngoan ngoãn để Triệu Diễn ôm ra ngoài. Nhưng ánh mắt Trình Kỳ lại bất giác dừng lại trên người cô nhóc. Đôi mắt đen sâu thẳm thoáng qua chút ngờ vực.

Cô bé năm tuổi rời đi, bầu không khí trong phòng khách sạn lại càng trở nên căng thẳng.

Trình Kỳ nghiêm túc trở lại, thể hiện phong thái của một người thừa kế tập đoàn lớn, giọng nói trở nên cứng rắn: “Hôm nay tôi đến đây để kiểm tra cơ sở vật chất của khách sạn, khi đi ngang qua phòng này thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ bên trong. Mở cửa ra, tôi liền phát hiện ra vụ việc đáng ghê tởm này.”

Nói xong, Trình Kỳ quay đầu nhìn xuống Lý Tổng nằm trên sàn: “Lý Tổng, đợi cảnh sát đến rồi ông hãy giải thích. Còn về phần cô Cố Mạn Tích, tôi nghĩ cần phải làm xét nghiệm máu cho cô ấy, rất có thể trong cơ thể cô ấy có chứa những chất không sạch sẽ.”

---