Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Ăn xong cơm chiều, Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch bồi lão gia tử ở phòng khách trong chốc lát.
Thân thể lão gia tử còn hơi yếu, ăn cơm xong càng dễ buồn ngủ, ba người nói chuyện phiếm vài câu, trong chốc lát lão gia tử liền muốn đi nghỉ ngơi.
Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch đỡ lão gia tử đi bộ hai vòng trong phòng khách, xem như tiêu thực, lúc này mới đưa ông về phòng ngủ.
Hai người cùng lên lầu, Nguyễn Du Du thở dài, “Đáng tiếc không mang sách toán cùng tiếng Anh theo, đêm nay không thể học bổ túc được rồi.” Cô không nghĩ tới hôm nay đến thăm bệnh thì ông nội sẽ xuất viện, càng không nghĩ tới sẽ qua đêm ở chỗ này.
“Du Du chăm học vậy.” Thẩm Mộc Bạch thuận miệng khích lệ cô một câu, đề nghị nói: “ Không thì em xem một bộ phim tiếng Anh đi, coi như luyện thính lực.”
Ánh mắt Nguyễn Du Du sáng lên, hưng phấn mà dừng bước chân, “Ở gần đây có rạp chiếu phim sao, thật tốt quá, tôi còn chưa bao giờ được đi xem phim ở rạp đâu! Hiện tại đi kịp không?”
Thẩm Mộc Bạch: “……Không phải, trong nhà có phòng chiếu phim, có không ít đĩa phim nổi tiếng.”
Nguyễn Du Du thất vọng mà “Nga” một tiếng, rạp chiếu phim trong nhà cô không hiếm lạ, trước kia cô cũng thường xuyên xem rồi.
Thấy cô gái nhỏ lập tức héo héo, như mèo con bị chủ nhân tàn nhẫn cự tuyệt cho thức ăn, Thẩm Mộc Bạch có chút không đành lòng, “Nơi này là ngoại ô, rạp chiếu phim cách đây cũng khá xa, nếu em muốn đi, chờ chúng ta về nhà lại đi.”
“Thật sự” Nguyễn Du Du lập tức lại cao hứng lên, “Vậy anh thích xem phim gì, tôi nghe nói có thể lên mạng đặt trước vé, chúng nên đặt ở mấy hàng ghế giữa, xem là thoải mái nhất.”
Thẩm Mộc Bạch: “……..”
Ý của hắn vốn dĩ là khi trở về nội thành, mấy rạp chiếu phim ở gần cô có thể tùy ý đi lúc nào thì đi, cũng không nói là hắn sẽ bồi cô cùng đi.
Nhưng nhìn mắt hạnh của cô gái nhỏ sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong, hắn đột nhiên không đành lòng nói ra lời đả kích đến cô.
“…… Tìm thời gian đi, tôi không kén chọn, em thích xem là được.” Thẩm Mộc Bạch cũng không biết như thế nào bản thân rốt cuộc đã thỏa hiệp đồng ý cũng đến rạp chiếu phim với cô gái nhỏ.
Nguyễn Du Du sung sướиɠ mà nhảy nhảy lên bậc thang, Thẩm Mộc Bạch đi phía sau, trông chừng miễn cho cô lại hụt chân té ngã.
“Vậy hôm nay chúng ta tùy tiện xem một bộ phim đi. Đúng rồi, tôi nghe nói xem phim ăn bắp rang bơ càng có cảm giác.”
Nguyễn Du Du xoay người lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô đứng cao hơn hắn một bậc, từ góc độ này nhìn lại, Nguyễn Du Du phát hiện mũi Thẩm Mộc Bạch đặc biệt cao thẳng, lông mi vô cùng dài, ánh đèn neon chiếu xuống lông mi tạo thành những bóng nhỏ, con ngươi đen thuần sâu thẳm mà chuyên chú.
“Thẩm tiên sinh, trong nhà có bắp rang không?”
Thẩm Mộc Bạch tối nay không tính toán bồi cô cùng xem phim điện ảnh, ý tứ nguyên bản của hắn là gợi ý cô tự mình xem một bộ phim Anh ngữ để luyện tập thính lực, bất quá nhìn ánh mắt sáng rực của cô gái nhỏ, hắn một lần nữa bất đắc dĩ thỏa hiệp đáp: “Phỏng chừng có đi, có đôi khi bạn bè của ông nội sẽ mang trẻ con tới đây chơi, phòng bếp có chuẩn bị đồ ăn vặt, tôi nhớ là có bắp rang.”
Nguyễn Du Du vừa nghe, liền xoay phương hướng muốn xuống cầu thang, “Để tôi đi hỏi nhà bếp một chút.”
Trong phòng bếp có sẵn túi bắp rang đã ướp gia vị, chỉ cần bỏ vào lò nướng là được.
Nguyễn Du Du đối với chuyện này cực kỳ hứng thú, cự tuyệt ý tốt muốn giúp cô của thím Phương, đem gói bắp nghiên cứu một hồi lâu, mở lò nướng đặt vào giữa, hẹn giờ cùng nhiệt độ xong, ấn bắt đầu.
Nói chung bỏ vào lò nướng mất khoảng ba đến bốn phút, nhưng tùy từng loại lò có công suất khác nhau thời gian có chút bất đồng, trên bao bì cũng có ghi, phải nghe âm thanh phát ra.
Mới đâu không hề có động tĩnh gì, thực mau liền bắt đầu có những âm thanh đứt quãng, sau đó truyền tới một loạt âm thanh bùm bùm liên tiếp, nhìn qua lò nướng có thể thấy túi bắp đã hoàn toàn phồng lên.
(Bản edit được đăng chính thức trên truyenhdt.com white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ. Chân thành cảm ơn)
Từng trận bơ thơm ngào ngạt truyền tới, Nguyễn Du Du mắt trông mong mà nhìn chằm chằm lò nướng, nghe âm thanh bắp nổ bắt đầu giảm bớt, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, bắp rang bơ đã xong rồi.
Đem túi bắp lấy ra, cẩn thận xé vỏ, một trận bơ thơm ngào ngạt xông lên.
Nguyễn Du Du đem từng viên bắp rang đều đổ hết ra bát tô đã chuẩn bị từ trước. Thẩm Mộc Bạch dựa trước của phòng bếp, nhìn cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ ôm bát bắp rang.
Ngay sau khi thu dọng phòng bếp xong, cô liền ôm bắp tới chỗ hắn, “Thẩm tiên sinh, bắp rang làm xong rồi, chúng ta đi xem phim thôi.”
Nguyễn Du Du không dám xem phim kinh dị, cũng không thích thể loại quá bi thương, mấy phim hành động thì không có hứng thú, cuối cùng cô chọn một bộ phim hài.
Trong phòng chiếu phim, màn hình lớn trải dài trên tường, Thẩm Mộc Bạch điều chỉnh âm thanh vừa đủ, ấn bắt đầu.
Hai người ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi, Nguyễn Du Du nghiêm chỉnh khoanh chân ngồi ở một đầu, Thẩm Mộc Bạch nhàn nhã vắt chéo chân ngồi bên đầu còn lại, bắp rang bơ được đặt ở giữa.
Kỹ năng nghe tiếng Anh của Nguyễn Du Du chưa được tốt lắm nên không nghe hiểu được hết toàn bộ đối thoại, cũng may đây là một bộ phim hài, nhìn vào hình ảnh cũng có thể đại khái nắm bắt được nội dung.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô gái nhỏ “Răng rắc răng rắc” cắn bắp rang bơ, thi thoảng lại cười ngây ngô vài tiếng, đầu còn hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng hắn cũng không khỏi cong lên.
Thấy cô ăn đến ngon lành như vậy, Thẩm Mộc Bạch cũng bốc lên hai viên, mùi bơ có chút nặng, vị bơ đặc trưng béo ngậy cùng ngọt đậm tan trong miệng, ăn cũng không tồi.
Bất tri bất giác, Thẩm Mộc Bạch cũng ăn không ít.
Ngón tay hắn di chuyển trong bát lấy bắp rang bơ, ngẫu nhiên đυ.ng phải tay cô.
Mảnh khảnh, mềm mại, ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt.
Ngón tay vừa chạm liền tách ra, tựa hồ cô gái nhỏ cũng không phát hiện, bốc hai viên bắp bỏ vào trong miệng, hai má phồng lên nhai nhai, đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn hắn.
Rõ ràng chưa làm cái gì, Thẩm Mộc Bạch lại có chút chột dạ, đang muốn nói, hắn là ngẫu nhiên chạm vào, liền nghe thấy Nguyễn Du Du hỏi, “Người đàn ông kia vì sao phải rời thị trấn nhỏ?”
Thì ra là đoạn phim này nói nhiều từ có chút phức tạp, cô nghe không hiểu.
Thẩm Mộc Bạch không có để ý đến tình tiết phim, bất quá dù sao hắn cũng là đệ nhất học bá, tiếng Anh với hắn mà nói tựa như tiếng me đẻ, vô cùng quen thuộc tự nhiên. Hắn thuận miệng giải thích vài câu.
“Nga” Nguyễn Du Du rốt cuộc cũng hiểu, liền xoay đầu tiếp tục xem màn hình lớn.
Bộ phim không đến một tiếng rưỡi, lúc xem xong phim vừa lúc bắp rang cũng ăn sạch.
Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch đem phòng chiếu phim thu thập một chút, hai người cùng nhau quay về phòng ngủ.
Trên đường về phòng, Nguyễn Du Du còn bình thường, hỏi mấy cái vấn đề phát âm trong tiếng Anh, chờ đến lúc về đến phòng ngủ cô liền bắt đầu có chút không tự nhiên.
“Hay là, tôi ngủ trên sô pha” Nguyễn Du Du ngồi trên chiếc sô pha đôi, bất an hỏi.
Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua cái sô pha nhỏ, không tính tay vịn kia thì sô pha cũng chỉ dài một mét ba, hắn đương nhiên không thể ngủ vừa, tiểu nha đầu tuy nhỏ xinh miễn cưỡng có thể nằm vào, nhưng để một cô gái cuộn tròn ngủ trên sô pha một đêm hẳn cũng không dễ chịu, ngày mai tỉnh dậy khẳng định eo đau cổ mỏi.
“Ngủ giường.” Hắn liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái, cô gái nhỏ khuôn mặt hồng hồng thần sắc hơi loạn, ngón tay mảnh khảnh vô ý thức mà nắm chặt tay vịn sô pha, “Yên tâm, tôi cái gì cũng không làm em.”
Thấy cô trút bỏ căng thẳng, lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, sống lưng thẳng tắp cũng thả lỏng ra không ít, Thẩm Mộc Bạch có chút buồn cười, hắn đi tủ quần áo lấy một bộ áo ngủ.
Nguyễn Du Du cho rằng hắn muốn trực tiếp thay quần áo như hồi chiều, lập tức lại khẩn trương lên, tay trắng nhỏ nâng cao gắt gao che lại hai mắt.
Bất quá cũng không nghe thấy tiếng cởi đồ, chỉ nghe thấy tiếng phòng tắm mở ra sau đó truyền đến tiếng nước xả.
Ngón tay lặng lẽ lỏng ra, Nguyễn Du Du từ khe hở nhìn lén, phát hiện không có thân ảnh Thẩm Mộc Bạch, hẳn là hắn trong phòng tắm.
Nguyễn Du Du toàn thân buông lỏng, tê liệt mà ngã xuống trên ghế sô pha, lấy di động ra bắt đầu lên mạng, cô xem các bình luận về bộ phim mới vừa xem, đối với cốt truyện xem như đã hiểu được gần hết.
Bất tri bất giác đã qua thật lâu, thẳng đến lúc nghe được tiếng máy sấy truyền tới, Nuyễn Du Du kinh ngạc phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã tắm xong rồi.
Cô từ ghế sô pha ngồi thẳng dậy, đem điện thoại thu hồi, trên bàn còn bày ra bốn thẻ ngọc, cô mang chúng đi đến mép giường, chuẩn bị đem thẻ bài cất tạm ở tủ đầu giường .
Tủ đầu giường trống trơn, bên trong chỉ có một chiếc hộp gỗ tinh xảo, đựng một đống túi nhỏ nhỏ.
Mấy cái túi kia hình vuông, mỗi cái cũng tầm bốn năm centimet, giống như túi trà vậy.
Nguyễn Du Du tò mò mà cầm một cái lên xem thử, màu sắc rực rỡ, túi có hơi mỏng, một vòng tròn nhỏ hơi nhô lên, ngửi không thấy có mùi vị, quá mỏng, cảm giác thứ này hình như cũng không ăn được.
Nhéo nhéo hai cái cũng không biết rốt cuộc đây là thứ gì, Nguyễn Du Du liền nhìn mặt chữ được in đằng sau.
Thẩm Mộc Bạch làm khô tóc xong, đi ra liền phát hiện con mèo nhỏ đang ngồi ở đầu giường, trên tay cầm một túi nhỏ, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Đôi mắt cô tròn xoe tràn đầy nghi hoặc, sau đó khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, lông mi dài như cánh bướm hoảng loạn chớp chớp vài cái.
Cô vừa nhấc mắt liền phát hiện bản thân bị Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm, lập tức đem gói nhỏ cầm trên tay ném lại vào ngăn tủ đầu giường, nhảy dựng chạy qua tủ quần áo, suýt nữa vấp chân té, tùy tiện lấy một kiện áo ngủ, quăng lại một câu “Tôi đi tắm” liền vọt vào phòng tắm.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô xấu hổ thành như vậy, trầm thấp mà cười một tiếng, đi đến bên mép giường kéo tủ đầu giường ra nhìn thoáng qua, trừ bỏ bốn thẻ ngọc cô bỏ vào, còn có một hộp gỗ, đựng đủ loại BCS, chỉnh chỉnh tề tề xếp theo hàng theo lối.
(Đừng nói vs tui mấy thím k biết BCS là gì luôn nhá :>)
Ngón tay thon dài nhặt cái túi Nguyễn Du Du vội vã ném vào lúc nãy, tùy ý liếc một cái, “Ồ, siêu mỏng cơ à….”
Đem túi nhét trở lại hộp gỗ, đẩy cái hộp đến chỗ sâu nhất, Thẩm Mộc Bạch cong môi cười, dựa vào đầu giường cầm lấy di động bắt đầu phân phó nhóm thủ hạ xin công tác chỉ thị.
Editor : Dạo này tui đọc mấy truyện cao H, tam quan sụp đổ hết r T^T. Hên s có tr này edit để tịnh tâm lại. Adidas 😃😃