Chương 90

Cả nhà Lý Khanh Khanh thu thập thỏa đáng xong, liền đi nhờ xe máy kéo của Lưu Lực tới công xã, sau đó định ngồi xe bus công xã đi huyện thành.

Vì đêm hôm qua trời đổ tuyết lớn, lúc này trên mặt đường còn không ít tuyết đọng, cho nên hôm nay người từ công xã đi huyện thành cũng rất ít. Khi Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo bước lên xe bus, cả chiếc xe cũng chỉ có một cậu thanh niên chừng mười bảy tám tuổi.

Thẩm Mộ Quân lo hai đứa nhỏ bị say xe, liền tìm vị trí đằng trước dựa vào cửa sổ xe, bảo Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo ngồi phía trước, còn hắn thì ôm Thẩm Nhạc Hương ngồi ở băng sau, nhường vị trí sát cửa sổ lại cho Thẩm Nhạc Hương.

Chờ đến khi bọn họ đưa vé xe xong, lại đợi thêm gần hơn hai mươi phút sau, tài xế còn chưa thấy có ý khởi động ô tô.

Lý Khanh Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, liền thấy hiện tại đã hơn 10 giờ, cô nhịn không được mở miệng hỏi tài xế nói: "Chú tài xế ơi, ngày thường không phải 9 giờ 50 là đi rồi sao ? Sao hôm nay hơn 10 giờ rồi còn chưa đi?"

Tài xế xe bus này có biết Thẩm Mộ Quân, trước kia khi trong nhà không có xe đạp, Thẩm Mộ Quân thường xuyên ngồi xe bus đi làm. Chú tài xế đột nhiên nghe Lý Khanh Khanh hỏi như vậy, trên mặt hiện lên một mạt cười gượng, hắn nhìn thoáng qua hướng ngoài cửa sổ xe một chút, liền nhìn Lý Khanh Khanh cười nói: "Đi ngay, đi ngay đây mà. Tôi chỉ là định chậm rãi một chút, chờ xem còn ai đi không thôi."

Tài xế nói như vậy liền khởi động ô tô, mà đúng lúc này, một cô gái búi tóc bánh quai chèo thoáng nhảy lên xe bus. Cô ta hiển nhiên là một đường chạy về hướng bên này, khi lên còn suýt chút té ngã, phải đỡ tay vịn trước mặt Lý Khanh Khanh mới ổn định được thân hình.

Tài xế xe bus hiển nhiên có quen biết với cô gái trẻ này, thấy bộ dáng cô ta hấp tấp như vậy, nhịn không được bất mãn mở miệng nói: "Cô Lâm à, lần sau có thể nhanh hơn một chút không ? Cũng may hôm nay trên xe không nhiều người lắm, nếu như đông người thì tôi không đợi cô được rồi."

Cô gái trẻ bị tài xế gọi là cô Lâm kia nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn chú tài xế cười ngọt ngào, nói: "Ai nha, còn không phải là do con có việc trì hoãn sao? Lần sau không bao giờ như thế nữa, sẽ không như vậy nữa."

Tài xế xe bus đã nghe lời này của cô ta rất nhiều lần rồi, nhưng mà chờ đến mấy hôm sau, nên đến trễ cô ta vẫn sẽ đến trễ. Nếu không phải thấy cô gái trẻ này chỉ đáng tuổi con cháu mình, hắn tuyệt đối sẽ xụ mặt xuống mắng cho cô ta một trận.

Không biết vì sao, Lý Khanh Khanh cảm thấy tình cảnh này và người này hình như có chút quen thuộc? Ngay khi Lý Khanh Khanh đang nghi hoặc trong lòng, liền nghe người gọi là cô Lâm kia đột nhiên kêu một tiếng.

"Anh Mộ Quân, ha ha ha, vừa mới rồi em liền nói ai giống như anh vậy, không nghĩ tới thật sự đúng là anh nha ?"

Khi Thẩm Mộ Quân nghe thấy giọng của Lâm Khúc Du, trong lòng liền nhịn không được hiện lên một cảm giác không ổn. Hiện giờ nhìn thấy cô ta trực tiếp lướt qua Lý Khanh Khanh, vẻ mặt thân thiết đi về hướng hắn bên này, Thẩm Mộ Quân vội bế Thẩm Nhạc Hương lên, đổi vị trí với con bé.

Đối với cô em gái của nhân viên tài vụ Lâm này l, Thẩm Mộ Quân thật sự không biết nên nói cái gì mới được. Cô ta rõ ràng biết Thẩm Mộ Quân đã có vợ có con, nhưng lần nào cũng dày mặt dán về phía hắn đây.

Bởi vì hành vi của cô ta như vậy, trước đây Thẩm Mộ Quân còn bị người trong nhà xưởng cho rằng tác phong cá nhân có vấn đề. Cho nên ấn tượng của Thẩm Mộ Quân đối với cô nàng rất không tốt, mỗi lần Thẩm Mộ Quân một mình gặp phải cô ta, nếu có thể trốn liền trốn rất xa.

Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Lâm Khúc Du một lần gặp nữa, trong lòng hắn tức khắc nhịn không được khẩn trương lên, sợ Lý Khanh Khanh thấy sẽ hiểu lầm hắn.

Khi Lâm Khúc Du nhìn thấy động tác của Thẩm Mộ Quân, ý cười nơi khoé miệng trong nháy mắt liền cứng đờ. Cô ta nhìn lướt qua Lý Khanh Khanh ngồi ở hàng ghế trước, liền cho rằng do hôm nay Lý Khanh Khanh cũng ở đây, cho nên Thẩm Mộ Quân mới cố ý làm bộ lạnh lùng với cô ta.

Kỳ thật Thẩm Mộ Quân không chỉ một lần đối đãi với cô ta như vậy, nhưng mà cái cô Lâm Khúc Du này, mạch não cũng kỳ ba, mỗi lần cô ta đều có thể tìm được đủ loại lý do thích hợp để xuyên tạc cho thái độ lạnh nhạt của Thẩm Mộ Quân đối với mình.

Lâm Khúc Du đi đến băng ghế của Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Nhạc Hương, sau đó ngừng lại ngồi trên nửa ghế ngoài cùng, chen vào bên cạnh Thẩm Nhạc Hương. Sau khi nhìn rõ ràng là Thẩm Mộ Quân, cô ta liền nhịn không được gương mặt ửng đỏ, trong mắt đầy say mê.

Khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú lại lạnh lùng kia của Thẩm Mộ Quân, trong lòng cô ta nhịn không được nghĩ: Không hổ là người đàn ông cô ta thích, đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, đến cuối cùng vẫn còn đẹp trai ngời ngời.

Khi Thẩm Mộ Quân cảm giác được tầm mắt nhão nhão dính dính của cô ta, hận không thể xé cái ánh mắt dính trên mặt mình ra, sau đó hung hăng ném vào bộ mặt dày của Lâm Khúc Du.

Khi Thẩm Mộ Quân còn trẻ, vì diện mạo xuất chúng, có không ít các cô gái trẻ thấy hắn liền đưa ánh mắt ôn nhu nhão nhão dính dính, ngay cả khi còn trong bộ đội cũng có một ít nữ quân y như vậy. Nhưng mà dù những người đó thích quanh quẩn xung quanh hắn như thế nào, chỉ cần Thẩm Mộ Quân biểu lộ thái độ, các cô cũng sẽ thành thành thật thật rời đi, cho dù có khi gặp phải người đanh đá một chút, cũng nhiều lắm tức giận mắng hắn một trận thôi.

Nhưng Thẩm Mộ Quân thật sự chưa từng gặp ai lại vội vàng muốn đi làm tiểu tam như Lâm Khúc Du vậy, người khác không thích, cô ta còn mặt dày mày dạn dán tới.

"Anh Mộ Quân, lần trước không phải đã nói là đến nhà em ăn cơm sao? Sao tối hôm đó không thấy anh qua ?"

Thẩm Mộ Quân vừa nghe vậy, trong nháy mắt thật muốn bất chấp tất cả đánh cô ta một trận.

Nhân viên tài vụ Lâm lúc trước là có nhờ Thẩm Mộ Quân giúp đỡ hắn một việc, sau khi hoàn thành xong, thì nhân viên tài vụ Lâm liền muốn mời Thẩm Mộ Quân qua nhà mình ăn cơm. Lúc ấy tuy Thẩm Mộ Quân đã đáp ứng rồi, nhưng sau đó lại nghĩ đến cô em gái Lâm Khúc Du của nhân viên tài vụ Lâm, hắn liền thay đổi chủ ý không đi nữa. Nhưng mà việc này nói ra từ miệng Lâm Khúc Du, nghe thế nào cũng làm người cảm thấy quan hệ của hắn cùng Lâm Khúc Du không bình thường.

Thẩm Mộ Quân nhanh chóng nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh phía trước, thấy Lý Khanh Khanh vẫn luôn có ý muốn xoay người ra sau xem, nên hắn vô cùng cầu sinh mà nói với Lâm Khúc Du : "Lúc đó là tôi hẹn với anh của cô, cô nói vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm."