Chương 88.1

Ba anh em Đại Tráng đứng trước cửa đợi thật lâu, ba đứa đều sắp chờ thành ba cái người tuyết, cuối cùng là thằng con út nhà Trần gia nhịn không được, nó run bần bật chạy tới cổng lớn, bắt đầu dùng sức đập cổng lớn nhà Thẩm Mộ Quân.

Nó vừa đập còn vừa kêu lớn : "Chú Quân! Chú Quân ơi ! Chú có ở nhà không ? Hôm nay có huấn luyện không chú ? Hiện tại con sắp lạnh chết rồi !"

Lý Khanh Khanh nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhịn không được nhắm mắt lại đổi tư thế, muốn xem nhẹ động tĩnh bên ngoài để tiếp tục ngủ.

Thẩm Mộ Quân sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ tới ba anh em Đại Tráng đáng thương. Lúc trước cũng là hắn nghiêm mặt nói với bọn nó, nếu muốn đi theo hắn huấn luyện thân thể, về sau mặc kệ là trời mưa trời gió gì cũng phải lại đây huấn luyện.

Cho nên mấy tháng nay, ba đứa nhỏ này thật sự kiên trì giữ vững, thế mà người làm thầy như hắn lại đến muộn.

Thẩm Mộ Quân nhanh chóng ngồi bật dậy, suýt chút nữa quên luôn cô vợ đang còn nằm trong lòng ngực. Hắn vội cúi đầu hôn hôn lên tóc Lý Khanh Khanh, sau đó vừa nhỏ giọng giải thích với Lý Khanh Khanh, vừa kéo quần áo mặc vào trên người.

Chờ đến khi hắn ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài, Lý Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy. Đầu tiên cô ngơ ngác nhìn thân ảnh Thẩm Mộ Quân, sau đó lại nghĩ tới chuyện đêm qua, đột nhiên liền kéo chăn trùm kín mình lại.

Thật phiền quá, hai người bọn họ hiện tại càng ngày càng giống vợ chồng lâu năm nha. Cô vốn dĩ còn tưởng tượng đến cảnh bọn họ tìm hiểu, rồi từ từ yêu đương.... Trước là nắm tay một chút, sau đó là hôn môi......

Kết quả...... Nghĩ đến ngày hôm qua Thẩm Mộ Quân không chỉ có ôm hôn cô, còn suýt chút là "động đao động thương" với cô luôn rồi.

Cho nên bọn họ đã trực tiếp nhảy vọt một cái, thành "Cùng chung chăn gối", "Nùng tình mật ý", "**"?

Trong khi Lý Khanh Khanh còn mải tự oán tự ngải, Thẩm Mộ Quân đã mở cửa đi nhanh đi ra ngoài. Lý Khanh Khanh nghe thấy động tĩnh vội ló đầu ra, vẻ mặt không vui hừ hừ một tiếng.

Ngay khi cô chậm rãi muốn lùi về trong ổ chăn, thì cánh cửa đang đóng kín đột nhiên lại mở ra. Thẩm Mộ Quân từ đâu vèo một cái, nhanh như con gió chạy vào mép giường Lý Khanh Khanh, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Khanh Khanh, hôn lên trán, lên mặt, lên môi cô mỗi chỗ một cái.

Thẩm Mộ Quân: "Em ngủ tiếp một lát, chờ anh huấn luyện xong ba thằng nhóc kia, trở về nấu cơm sáng cho em ăn, nha."

Thẩm Mộ Quân nói xong, lúc này rốt cuộc thật sự rời đi.

Lý Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lại sờ sờ cái khoé miệng đang nhịn không được cong lên, tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Lý Khanh Khanh à Lý Khanh Khanh, mày thật là quá không tiền đồ, chả có chút bộ dáng của dị năng giả cấp cao thời mạt thế gì cả. Nhớ lại mấy nữ dị năng cấp cao trong mạt thế mà xem, đều là những người đó ăn sạch mấy người đàn ông mình thích đó thôi ......"

Mạt thế là một thời đại vô cùng tôn sùng người mạnh, cho dù có là một người phụ nữ đi chăng nữa, chỉ cần đủ mạnh mẽ, cũng có thể biểu diễn một màn nữ tổng tài bá đạo yêu cậu bé lọ lem.

Lý Khanh Khanh vốn cho rằng khi mình yêu đương, sẽ noi theo những nữ dị năng bá đạo đó, cũng sẽ cường hãn như vậy. Tỷ như "kabe-don" soái ca nè, tỷ như nhốt trong phòng tối cưỡng chế yêu đương nè, hay tỷ như roi da với nến này nọ.

Nhưng mà hiện tại cô cùng Thẩm Mộ Quân thì sao, chả có cái gì đúng cả, không khí chung quanh chỉ toàn nồng đậm mùi vợ chồng lâu năm.

Vừa đến mùa đông, liền đến thời điểm nông nhàn. Người một khi rảnh rỗi lên, không có việc gì làm liền nhịn không được thích đi nhiều chuyện.

Lúc trước đối tượng bọn họ thường xuyên bàn luận chính là chuyện thằng con thứ hai nhà Thẩm gia cùng Tống Thanh Mân. Ai cũng nói Tống Thanh Mân là người tàn nhẫn, sau khi phát sinh ra sự kiện kia, mỗi ngày đều la hét muốn cùng Thẩm Hạ Quân ly hôn.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng, Tống Thanh Mân yêu thương hai thằng con trai như vậy, sau khi ly hôn rồi, cô ta sẽ tranh đoạt quyền nuôi con với Thẩm gia, nhưng kết quả làm người không nghĩ tới chính là, Tống Thanh Mân sau khi ly hôn không chỉ không nói muốn mang con đi, thậm chí còn biểu hiện mình vô cùng chán ghét hai đứa nhỏ này.

Người khác thì không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người bên nhà cũ Thẩm gia lại biết rõ ràng. Cô ta biểu hiện như vậy, một là do lần đó Tiểu Bảo cào rách mặt cô ta, làm hại cô ta thiếu chút nữa bị hủy dung. Hai là bởi vì sau này khi Thẩm Hạ Quân đánh Tống Thanh Mân, Tống Thanh Mân từng cầu cứu hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ không chỉ không đi che chở cô ta, còn chỉ dửng dưng đứng nhìn.

Có người nghe được lý do như vậy, phỏng chừng sẽ cảm thấy Tống Thanh Mân làm quá vấn đề. Rốt cuộc thì hai đứa nhỏ kia hiện giờ mới vừa hai tuổi, vẫn còn là con nít không không hiểu cái gì, Tống Thanh Mân không nên đem chuyện như vậy trách tội lên hai đứa bé không hiểu chuyện.

Nhưng mà bọn họ không biết, lúc khi Thẩm Gia Hảo mới hai tuổi, Thẩm Lệ Nghiên đã từng cùng "Lý Thanh Thanh" vung tay đánh nhau. Thẩm Gia Hảo lúc đó tuy rằng không làm được gì, nhưng vẫn xông lên, muốn dùng thân thể nho nhỏ của mình bảo hộ nương mình.

Cái Tống Thanh Mân để ý không phải hai đứa nhỏ thật sự có thể bảo hộ được cô ta, mà là hai đứa nhỏ ở cái loại tình huống này, có muốn bảo vệ cô ta hay không ?

Nếu lúc ấy khi cô ta gặp nguy hiểm, bọn nó có chút ít hành động muốn bảo hộ cô ta, Tống Thanh Mân cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.

Gần đây ngoại trừ chuyện này, còn có một việc nữa cũng có quan hệ với nhà cũ Thẩm gia, đó chính là đôi trai tài gái sắc Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên chia tay.

Mọi người cũng không biết cụ thể đã phát sinh ra cái gì, chỉ biết mấy ngày hôm trước có người gặp hai người bọn họ ở ven đường lôi lôi kéo kéo, hình như đã xảy ra tranh chấp.

Căn cứ theo lời người trông thấy, thì hình như chỉ một một mình Thẩm Lệ Nghiên vừa khóc lại gào, còn Dương Từ đứng một bên vẫn luôn lạnh mặt không lên tiếng.

Theo lý thì khi chuyện xảy ra như vậy, mọi người đều sẽ không tự giác thiên về hướng nhà gái đang khóc sướt mướt, sẽ cảm thấy là nhà trai làm chuyện gì rất có lỗi với nhà gái.

Nhưng mấy người tình cờ gặp được chuyện này, nhìn thấy Thẩm Giai Nghiên vừa khóc lại kêu gào đến chật vật bất kham; rồi nhìn nhìn lại Dương Từ trong ánh mắt trộn lẫn bi thương, thất vọng, cùng thống khổ, bọn họ lại nhịn không được cảm thấy Dương Từ càng đáng thương hơn.

Bất quá những việc này Lý Khanh Khanh đều không thèm để ý, bởi vì cô gần đây đang bận cải tạo lại hậu viện trong nhà.

Mấy ngày nay Thẩm Nhạc Hương cùng với các bạn nhỏ của nó nhặt về không ít hòn đá xinh đẹp, mấy cục đá này liền bị Lý Khanh Khanh xem như đá cuội, bày thành con đường đá nhỏ dẫn đến hậu viện.

Trừ cái này, Lý Khanh Khanh còn chuẩn bị một ít hoa hoa cỏ cỏ trồng sau hậu viện, cho nên cô dùng đá vây lại thành một cái hoa viên xinh đẹp nhỏ. Dưới sự trợ giúp của Thẩm Mộ Quân đa tài đa nghệ, hai người còn làm thêm một giàn hoa cao đến nửa người, trên giàn hoa gắn lên mấy cái bình lớn lớn bé bé, định mùa xuân sang năm liền trồng liền trồng các loại hoa cỏ.