Thẩm Mộ Quân dưới sự lăn lộn của con trai con gái, đôi mắt rốt cuộc chậm rãi mở ra một chút.
Lông mi hắn rất dài lại dày, khi hơi híp mắt, lông mi sẽ che đậy đi đôi đồng tử sâu kín, làm người nhìn qua đều không thấy rõ đáy mắt hắn.
Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái nhìn hắn, liền chuyển ánh mắt qua trên người hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé này có đôi mắt đều giống hắn, cả ba đều là lông mi thành tinh làm người hâm mộ.
Đặc biệt là Thẩm Gia Hảo, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đôi mắt to đen đã lúng liếng cực kỳ giống nai con.
Nếu nó có thể béo hơn một chút, nhất định là một đứa bé mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Đại khái là cảm giác được tầm mắt Lý Khanh Khanh, Thẩm Gia Hảo quay đầu về hướng cô thẹn thùng cười, sau đó dán sát vào người Thẩm Mộ Quân, bò xuống dưới.
Thẩm Nhạc Hương thấy cha mình đã tỉnh, liền cầm một cái áo bông cũ nát áo gấp lại, sau đó lót sau gáy Thẩm Mộ Quân, tiện cho hắn dựa vào ăn cơm.
Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng săn sóc này của con bé, nghĩ thầm đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy liền hiểu chuyện, về sau lớn lên cũng sẽ là đứa hiếu thuận.
Lý Khanh Khanh đưa chén trong tay cho Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Nhạc Hương lập tức thật cẩn thận ôm tới trước mặt Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân muốn duỗi tay tự mình lấy, con bé lại vội nói: "Cha, để con, con trưởng thành rồi, để con chăm sóc cha."
Cánh tay Thẩm Mộ Quân hơi hơi ngừng lại, con ngươi nhìn không rõ cảm xúc chậm rãi chuyển động một chút, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên mặt con gái mình.
Lý Khanh Khanh nhìn không ra được hắn suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại bị lời nói của bé gái nhỏ làm cho vô cùng xúc động.
Cô không khỏi nhớ tới cha của mình, người đàn ông mới đầu mạt thế liền biến thành tang thi, cô còn chưa kịp báo hiếu thì người đã không còn.
Tuy rằng Thẩm Nhạc Hương đã 4 tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng trầm trọng, con bé còn nhỏ gầy hơn con cái nhà khác nhiều.
Nó nửa quỳ bên cạnh Thẩm Mộ Quân giơ chén lên, cái chén này lại là cái chén kiểu xưa kiểu dáng cồng kềnh, một đôi tay nhỏ như thân dây leo của con bé rướn rướn lên, giơ một lát liền mỏi.
Thẩm Mộ Quân sắc mặt trầm tĩnh cúi đầu uống hai ngụm, khóe mắt thấy cánh ray Thẩm Nhạc Hương run run lên, liền dùng bàn tay to gầy bao lấy tay nhỏ của con gái, cứ như vậy, cha con hai người cùng nhau bưng chén ăn.
Thẩm Gia Hảo ngồi một bên thấy cha uống cháo, đột nhiên liếʍ liếʍ khóe miệng, thật muốn lại uống thêm hai ngụm.
Thẩm Mộ Quân là một người thập phần mẫn cảm, động tác ăn của hắn hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm quét qua bụng con trai, liếc mắt một cái, liền rũ đôi mi thật dài xuống, tiếp tục ăn cháo của mình.
Bụng nhỏ của Thẩm Gia Hảo đã ăn đến tròn xoe, nếu còn để nó ăn thêm nữa, buổi tối phỏng chừng sẽ đau bụng.
Trong khi Thẩm Mộ Quân không nhanh không chậm mà ăn cháo, Lý Khanh Khanh đã ôm đống cỏ khô trong phòng đi, đặt vào căn lều nát dưới nhà bếp.
Trong lều này để không ít củi cùng cỏ khô, còn để một ít tạp vật rách tung toé.
Cô đứng ở trong viện nhìn thoáng qua ngọn núi cách đó không xa, nghĩ đến trong nhà lương thực không còn nhiều lắm, không bằng thừa dịp không có việc gì đi lên núi một chuyến.
Trước kia có một đoạn thời gian mất mùa, mấy cái thôn gần đây đều không có lương thực, đều phải dựa vào những sản vật trên núi này mà sống sót.
Cũng đúng là nhờ có một ngọn núi này tồn tại, mấy cái thôn gần đây tuy rằng rất nghèo, nhưng chưa từng xuất hiện sự tình đói chết người.
Đều nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, trong cái vùng hẻo lánh này của bọn họ, rất nhiều người nghèo khổ đều phải sống nhờ vào núi.
Tuy rằng hiện tại người ta đang đề xướng phá tứ cựu (*), không cho bá tánh tuyên truyền phong kiến mê tín, nhưng mấy thôn phụ cận vẫn lén lút thờ phụng Sơn Thần.
(*) Phá tứ cựu: Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán, là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa.
Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.
Trong thôn bọn họ còn có một điểm tốt chính là, họ nơi này vị trí hẻo lánh, người trong núi không tiện đi ra ngoài, nhưng người bên ngoài cũng không tiện tiến vào.
Cho nên bất luận bên ngoài rung chuyển thay đổi ra sao, nơi này của bọn họ đều không bị quá nhiều ảnh hưởng lan đến.
Lý Khanh Khanh tưởng tượng đến các loại rau dại, quả dại, nấm, cùng với động vật hoang dã trên núi, liền cảm thấy con trùng thèm trong bụng mình đang ngọ nguậy không ngừng.
Tính của cô là nghĩ đến cái gì liền làm cái đấy, thấy bên ngoài mưa càng ngày càng nhỏ, cô liền cầm sọt định đi một chuyến lên núi.
Lúc này Thẩm Nhạc Hương đang ngồi bóp chân cho Thẩm Mộ Quân, mà Thẩm Mộ Quân sau khi ăn cơm xong, liền giành giật từng giây nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lý Khanh Khanh biết trước khi mình xuyên tới đây, nguyên chủ vì trong lòng oán hận Thẩm Mộ Quân thành kẻ tàn phế vô dụng, cũng mặc kệ chuyện người bệnh cần phải nghỉ ngơi, chỉ cần có thời gian liền lăn lộn hành hạ Thẩm Mộ Quân mỗi ngày một kiểu.
Thân thể Thẩm Mộ Quân vốn dĩ đã thập phần suy yếu, hơn nữa thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt, cả người liền có vẻ càng thêm bệnh hoạn.
Lý Khanh Khanh nhìn hai đứa nhỏ trong nhà nói: "Nương đi chân núi đào một ít rau dại về, các con thành thật ở nhà ngủ trưa, nếu không muốn ngủ liền tự mình chơi, nhưng không được ra ngoài chạy loạn."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy muốn cùng cô đi, Lý Khanh Khanh liền hiểu ý con bé, liền nói, "Cha con thân thể không tiện, em trai con thì tuổi quá nhỏ, con phải ở nhà chăm sóc hai người chứ."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy nhìn nhìn cha đang bệnh hoạn, lại nhìn nhìn thằng em trai tứ chi ngắn ngủn của mình, nó cảm thấy nương nói rất có lý, đành phải làm bộ mặt trịnh trọng ra dáng người lớn gật gật đầu.
Lý Khanh Khanh cõng sọt ra khỏi cửa, nhìn thoáng qua cửa phòng có khóa cũng như không, trong lòng nhịn không được nghĩ đến: Cái niên đại này nhà ai cũng nghèo, đại đa số người đều rất đơn thuần, căn bản không cần phải khóa cửa nhỉ.
Đâu phải giống như khi cô còn ở mạt thế, đi ra ngoài đi WC cũng phải khóa cửa.
Tuy rằng lúc ấy mọi người cũng rất nghèo, nhưng mà nhân tâm cũng đã hỏng rồi.
Nguyên chủ sau khi cùng Thẩm gia bên kia phân gia, nữ chính lo lắng nguyên chủ sẽ náo loạn với người trong nhà, liền thương lượng với người trong nhà cùng đại đội trưởng, cố ý phân một nhà nguyên chủ đến địa phương xa như vậy.
Căn nhà cỏ hai gian hiện tại nguyên chủ đang ở đây, vốn là nhà của một ông lão già cô đơn.
Sau này ông lão kia đã mất, trong nhà cũng không có thân thích gì, hơn nữa căn nhà cỏ này còn cũ nát như vậy, cho nên vẫn luôn không có ai ở.
Sau đó, một nhà nguyên chủ từ Thẩm gia phân ra, khi nhìn thấy căn nhà cỏ hai gian này, đương nhiên liền tức giận đến đỏ con mắt chửi ầm lên.
Nhưng là vì chuyện phân gia, cô ta cũng ăn được giáo huấn ở chỗ nữ chính cùng nam chính, tuy rằng ở trong lòng cô ta hận chết bọn họ, nhưng lại không dám đi tìm bên kia phiền toái.
Căn nhà này tuy rằng cũ nát một chút, nhưng có một điểm Lý Khanh Khanh vẫn rất thích.
Đó chính là chỗ bọn họ cách thôn tương đối xa, về sau cô có lên núi săn thú cải thiện bữa ăn cho trong nhà cũng sẽ không quá mức làm người chú ý.
Nếu như ở trong thôn, khi nhà bọn họ thường xuyên truyền ra hương vị thịt, sẽ dễ dàng khiến cho người khác đỏ mắt, đến lúc đó không thiếu được một đống phiền toái kéo đến.
Lý Khanh Khanh vừa đi về hướng ngọn núi bên kia, vừa đảo mắt tìm trên mặt đất xem có rau dại có thể ăn không.
Trên đường còn gặp mấy đứa trẻ trong thôn, bọn nó ra ngoài này tìm giun đem về cho gà vịt trong nhà ăn.
Tuy rằng Lý Khanh Khanh đã trải qua một hồi mạt thế, cái động vật biến dị ghê tởm gì cũng đều gặp qua, nhưng vẫn không chịu nổi đám giun bò đầy đất kia.
Khi mấy đứa trẻ nhìn thấy Lý Khanh Khanh, một đám theo bản năng cách Lý Khanh Khanh xa một chút.
Lý Khanh Khanh thấy thế cũng không chút ngoài ý muốn, rốt cuộc thì ác danh của nguyên chủ lan xa như vậy, mấy đứa trẻ sợ hãi cô cũng là đúng thôi.
Lý Khanh Khanh dựa vào ký ức nguyên chủ, dọc theo đường đi đào được không ít rau dại.
Khi con bé, Lý Khanh Khanh cũng từng ở nông thôn, chỉ là cô cũng không phải là một đứa trẻ nông thôn đủ tư cách, rất nhiều hoa màu cô đều phân không rõ ràng lắm, càng miễn bàn đến loại rau dại trên đất hoang.
Bất quá cũng may cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, vẫn tìm được không ít rau dại ăn được.
Ngày mưa rả rích như hôm nay vậy, công xã có rất nhiều xã viên đều không ra công, một ít người rảnh rỗi liền ra ngoài hái nấm đào rau dại để cải thiện một chút thức ăn trong nhà.
Công xã bọn họ liên hệ với bên ngoài cũng không mấy chặt chẽ, cho nên mấy chuyện lên núi đào rau dại hay săn thú loại này, đại đội trưởng đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Hắn cũng muốn người trong thôn ăn ngon một chút, ăn ngon mới có thể càng nỗ lực làm việc, vậy sản lượng lương thực trong công xã bọn họ mới có thể càng nhiều.
Đối với đại đội trưởng trong thôn này, tuy rằng hắn cũng không thể tính là người tốt thế nào, nhưng cũng không xem như người xấu, ít nhất rất nhiều thời điểm hắn đều rất công bằng.
Hiện tại dị năng của Lý Khanh Khanh còn đang yếu như gà, nên cô cũng không dám tùy tiện chạy vào núi, mà chỉ đi lòng vòng ở chân núi.
Cô lại không nghĩ rằng chỉ đi một chút như vậy, liền gặp phải vài người trong đội thanh niên trí thức.
Mấy người trong đội này đại đa số đều dễ nói chuyện, cho dù thanh danh nguyên chủ thập phần không tốt, nhưng từ rất xa cũng có người cười chào hỏi cô.
Đương nhiên, bất luận tới địa phương nào, có người tốt đều sẽ có kẻ xấu, trong đội thanh niên trí thức cũng có mấy người tâm thuật bất chính, điển hình trong đó là cái tên Trần Văn Ngũ kia.
Trần Văn Ngũ vốn dĩ đang nói chuyện với một nữ thanh niên trí thức, đột nhiên thấy Lý Khanh Khanh cõng sọt liền sửng sốt một chút, hắn nhớ rõ cô ta là một người phi thường lười biếng, ngày thường ngay cả chuyện đi qua đại đội làm việc đều không muốn, sao đột nhiên lại nguyện ý lên núi?
Khi Trần Văn Ngũ còn đang nghĩ như vậy, một đôi mắt nhịn không được liền chuyển theo đến trên người Lý Khanh Khanh.
Nữ thanh niên trí thức đứng bên cạnh Trần Văn Ngũ thấy thế, trên khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay lộ ra một tia bất mãn.
Lý Khanh Khanh cũng mau chóng trông thấy bọn họ, cô không chỉ thấy Trần Văn Ngũ, còn nhận ra nữ thanh niên trí thức đi bên cạnh hắn.
Nữ thanh niên kia tên Tôn Thái Thái, là một cô gái trẻ chỉ mới mười bảy tuổi.
Cô gái này đúng là người lúc trước Lý Khanh Khanh từng nhớ tới, một trong những bóng hồng của Trần Văn Ngũ.
Trước kia Lý Khanh Khanh vẫn luôn không rõ, vì sao rất nhiều đàn ông đều thích mấy cô gái tuổi còn nhỏ.
Nhưng sau khi gặp được không ít ví dụ ở hiện thực xong, cô mới hiểu được không phải đàn ông đều thích mấy cô gái tuổi còn nhỏ, mà là mấy cô gái tuổi còn nhỏ thì dễ lừa hơn mấy cô gái đã lớn hơn.
Mà Tôn Thái Thái trước mặt đây đúng là loại người này, cô nàng là thanh niên trí thức mới xuống đây từ tháng hai năm nay, khi vừa đến thôn Hòa Sơn bọn họ, cô nàng thường xuyên khóc, vừa là nhớ người nhà, vừa là chán ghét cuộc sống nơi này.
Lúc ấy Trần Văn Ngũ tựa như một người anh tri kỷ, mỗi ngày lấy bộ dáng người từng trải quan tâm chăm sóc đàn em là Tôn Thái Thái.
Tôn Thái Thái mơ mơ màng màng bị hắn lừa gạt, chờ đến khi cô nàng ý thức được không đúng lắm, người đã bị Trần Văn Ngũ chiếm lợi lớn.
Nhưng mà Trần Văn Ngũ lại dỗ, nói bọn họ đây là tìm đối tượng, về sau hai người phải về thành kết hôn, cho nên sau đó, cô nàng cũng không cự tuyệt Trần Văn Ngũ thân cận với mình nữa.
Bất quá cái cô nhóc này cũng thật cực phẩm, sau khi phát hiện Trần Văn Ngũ cùng những người khác có ái muội, liền cảm thấy là do mấy người phụ nữ kia quyến rũ đối tượng của mình, trước nay chưa từng hoài nghi Trần Văn Ngũ kỳ thật là có lòng riêng.
Tựa như hiện tại, rõ ràng là Trần Văn Ngũ nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh ngay cả liếc mắt cũng không cho hắn, nhưng cô gái nhỏ này lại cảm thấy Lý Khanh Khanh đang quyến rũ Trần Văn Ngũ.
Tôn Thái Thái mắng Lý Khanh Khanh trong lòng tơi tả, cảm thấy Lý Khanh Khanh còn hạ tiện hơn cả cái quả phụ trong thôn kia, cả ngày mắt trông mong mỏi nhìn chằm chằm đối tượng của cô nàng.
Nếu không phải hiện tại quan hệ của cô nàng cùng Trần Văn Ngũ không tiện lộ ra, cô nàng thật đúng là muốn nhào lên cào mặt Lý Khanh Khanh cho nở hoa luôn.
Đối với ánh mắt cơ hồ muốn bốc lửa của Tôn Thái Thái, Lý Khanh Khanh hoàn toàn không có tâm tình đi phản ứng lại.
Cô vốn dĩ muốn đi đánh một con thỏ, tối về còn cải thiện bữa ăn trong nhà một chút, hiện tại thấy nhiều người như vậy lên núi, cô tức khắc liền đánh mất ý tưởng lúc trước.
Lý Khanh Khanh nhìn nhìn rau dại bên trong sọt của mình, bất tri bất giác, cô đã đào được không ít rau dại, mấy cái rau dại này cũng đủ cả nhà ăn hai bữa, vì thế cô liền xốc xốc lại sọt phía sau lưng, xoay người đi trở về.
Trần Văn Ngũ nhìn thấy bóng dáng Lý Khanh Khanh xoay người rời đi, trong đôi mắt hiện lên một tia hung ác.
Nhớ đến mấy lời của Lý Khanh Khanh nói với hắn ban sáng, trong lòng hắn liền mạc danh nghẹn một bụng lửa.
Tôn Thái Thái thấy sắc mặt Trần Văn Ngũ khó coi lên, vốn đang muốn chất vấn hắn vài câu liền nuốt trở vào.
Tuy rằng tính cách cô nàng có hơi không hiểu chuyện, tính tình cũng không phải dễ ở chung, nhưng đối mặt với Trần Văn Ngũ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Tôn Thái Thái nhìn Lý Khanh Khanh biến mất không thấy bóng dáng, thừa dịp người chung quanh không chú ý tới bên này, duỗi tay lén kéo cánh tay Trần Văn Ngũ.
"Trần đại ca, không phải nói anh dẫn em đi tìm quả dại sao? Chúng ta nhanh nhanh đi thôi."
Tôn Thái Thái kỳ thật cũng không thích mấy thứ quả dại đó, trên núi có rất nhiều quả dại, nhưng ăn vào vừa chua lại chát.
Nhưng ngày thường cô nàng kiếm công quá ít, căn bản không đủ đồ cho chính mình ăn.
Tháng này tiền và phiếu trong nhà gửi cho cô nàng cũng bị nửa tháng trước cô nàng một hơi xài hết.
Hiện giờ chỉ có thể đi theo mọi người lên núi tìm chút quả dại và rau dại ăn, nhưng mà còn bảy tám ngày cuối tháng chỉ sợ phải chịu đói.
Trần Văn Ngũ nghe vậy ừ một tiếng, sau đó liền dẫn theo Tôn Thái Thái tiếp tục đi về phía trước.
Vì không muốn làm người khác chú ý, hai người cố ý đi tụt lại phía sau, sau đó nhân lúc không ai để ý liền tách ra.
Mấy nữ thanh niên trí thức đi trước đang nói chuyện, đối tượng đàm luận lại đúng là Lý Khanh Khanh vừa mới gặp.
Một nữ thanh niên trí thức thắt hai bím tóc vừa khom lưng đào rau dền rau dền trên đất, vừa cười nói: "Mọi người nói xem, sao lại có người ác độc như vậy? Tôi nghe người trong thôn nói, lúc trước cô ta vì gả cho anh cả Thẩm gia, thật bất chấp mọi giá, ngay cả quăng hết thể diện cũng không màn.
Hiện giờ anh cả Thẩm gia nằm trên giường một chỗ rồi, cô ta liền lập tức đổi miệng, mỗi ngày ngược đãi anh cả Thẩm gia cùng hai đứa nhỏ kia......"
Một nữ thanh niên trí thức khác đi theo bên cạnh nghe vậy, đỡ cái mũ rơm dùng để che mưa trên đầu một chút, lộ ra một gương mặt thập phần xinh đẹp.
Người này là Đồng Phàm Phàm, năm nay 21 tuổi, là đại mỹ nhân nhất nhì trong đội thanh niên trí thức, cũng là một trong những bạn bè không nhiều lắm của nữ chính.
Cô ta nhìn thoáng qua nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện, trong đầu nhớ tới gương mặt tuấn dật của anh cả Thẩm gia kia.
Đồng Phàm Phàm làm như vô tình hỏi: "Kỳ thật tôi cũng không hiểu lắm, nếu cô ta phiền chán bọn họ như vậy, vì sao không ly hôn cho xong?"
Nữ thanh niên trí thức lúc nãy nói chuyện nghe vậy lập tức nói: "Cô ta làm sao dám ly hôn chứ? Anh cả Thẩm gia hiện tại chính là anh hùng, nếu cô ta hiện tại dám bỏ chồng bỏ con, không chỉ đại đội chúng ta không đồng ý, mà cho dù là trong huyện cũng sẽ không đồng ý."
Đồng Phàm Phàm có quan hệ không tồi với nữ chính, cho nên ấn tượng đối với người đàn ông tên Thẩm Mộ Quân này vẫn luôn rất tốt.
Lúc trước khi Thẩm gia ồn ào đòi phân gia, nữ chính liền vô cùng lo lắng Lý Khanh Khanh sẽ khi dễ anh trai mình, hai người còn vì vậy mà ngầm thảo luận xem làm sao bây giờ.
Nhưng chỉ cần người phụ nữ kia cắn chết không ly hôn, bọn họ liền không có biện pháp nào giải thoát anh cả Thẩm gia ra khỏi biển khổ, tưởng tượng đến đây, trong lòng Đồng Phàm Phàm liền rất bực bội.
Bên kia, Lý Khanh Khanh còn chưa đi đến cửa nhà, liền thấy trước nhà mình có mấy đứa nhóc đang đánh nhau thành một đoàn, trong đó còn có cả tiếng gào của Thẩm Nhạc Hương.
"Đó là của nương ta, đó là đồ vật nhà ta, mấy người trả lại cho ta!".