Xúc cảm vừa mới nhoáng lên liền biến mất, tuy rằng toàn bộ quá trình rất ngắn ngủi, nhưng cái xúc cảm đó lại phá lệ rõ ràng.
Trong chốc lát, Lý Khanh Khanh có chút không rõ được suy nghĩ của Thẩm Mộ Quân.
Cô hơi đau đầu nhíu mày một chút, đột nhiên liền nhớ tới linh thực trong miệng mình đã không còn.
Lý Khanh Khanh nhanh chóng gom túi bảo bối bỏ vào trong không gian, vội vội vàng vàng chạy theo ra khỏi nhà bếp.
Cô nhớ tới cọng linh thực kia đã bị Thẩm Mộ Quân "cướp" đi, cũng không biết là bị Thẩm Mộ Quân ăn luôn, hay là bị hắn xem như cỏ dại bình thường mà quăng rồi?
Trong không gian của Lý Khanh Khanh, tuy rằng còn không ít linh thực như vậy, nhưng thứ này hết sẽ không tái tạo lại được.
Mỗi khi ăn một cọng liền sẽ mất đi một cọng, sau này cuộc đời còn dài nha, Lý Khanh Khanh không xác định sau này mình có còn gặp nguy hiểm gì hay không, cho nên cái thứ linh thực này vẫn là thập phần trân quý.
Nếu linh thực bị Thẩm Mộ Quân ăn rồi, cô cũng không hề tức giận, nhưng nếu bị Thẩm Mộ Quân coi như cỏ dại mà vứt đi, Lý Khanh Khanh tuyệt đối sẽ đau lòng đến không được.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh từ nhà bếp ra tới, mới phát hiện mưa bên ngoài đã dừng lại.
Lúc này trong sân viện nhà bọn họ, có một người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt đang đứng, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Tôn Diệu Thành cố ý tới thôn Hòa Sơn đón Thẩm Mộ Quân.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Mộ Quân, hắn định sau khi tìm được dụng cụ y tế Lâm Đông Di muốn, liền làm giải phẫu ngay tại thôn Hoà Sơn điều kiện đơn sơ này.
Sau khi Tôn Diệu Thành biết được ý tưởng này của Thẩm Mộ Quân, nói cái gì cũng không cho hắn mạo hiểm như vậy.
Cuộc giải phẫu này đối với Thẩm Mộ Quân rất quan trọng, làm không tốt, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tôn Diệu Thành không biết, đời trước Thẩm Mộ Quân cũng trong hoàn cảnh như vậy, cố gắng chống chọi cho đến khi Lâm Đông Di làm xong giải phẫu.
Nhưng thời gian đó vừa vặn là vào hạ, mùa hè vô cùng dễ dàng sinh ra đủ loại vi khuẩn.
Tuy Thẩm Mộ Quân đau khổ vượt qua được toàn bộ quá trình giải phẫu, nhưng vì làm phẫu thuật mất máu quá nhiều, thân thể lập tức trở nên vô cùng suy yếu......!Sau đó vết mổ của hắn liền bị nhiễm trùng.
Nếu không phải trên đường Thẩm Tu Dương sốt sắng đưa hắn đi bệnh viện, tình cờ gặp được Lý Khanh Khanh mang theo Thẩm Gia Hảo về thôn Hòa Sơn, lúc ấy Thẩm Mộ Quân nói không chừng mơ mơ màng màng liền mất mạng......
Gần đây càng ngày càng có nhiều người nhờ bạn bè trợ giúp mà được sửa lại án sai, dựa theo địa vị của Lâm Đông Di trước kia ở bệnh viện thủ đô, chắc chắn không đến bao lâu hắn cũng sẽ được sửa lại án.
Tôn Diệu Thành không muốn chậm trễ Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, hai ngày nay đều nghĩ biện pháp giúp Lâm Đông Di sửa lại án sai.
Nhưng mà cho dù bản thân Lâm Đông Di không có vấn đề, Tôn Diệu Thành cũng đứng ra đảm bảo giúp hắn, mấy chuyện sửa lại án sai thế này, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Hơn nữa, Lâm Đông Di cũng nói, hiện giờ là thời gian tốt nhất để trị liệu cho chân Thẩm Mộ Quân.
Một khi hắn bỏ lỡ thời gian này, thì sau này cho dù có muốn làm giải phẫu, tỷ lệ thành công cũng sẽ giảm nhiều.
Cho nên Tôn Diệu Thành liền nghĩ ra một chủ ý, hắn lấy lý do cần phải điều tra tỉ mỉ hơn đối với Lâm Đông Di, trực tiếp xách người từ trong khu chuồng bò thôn Hòa Sơn ra tới.
Chờ đến sau khi Lâm Đông Di giúp Thẩm Mộ Quân làm giải phẫu xong, Tôn Diệu Thành lại hoàn hảo trả Lâm Đông Di về thôn Hòa Sơn.
Tôn Diệu Thành nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, liền nói với cô: "Ngày mai phải làm phẫu thuật cho lão tam, cô thu dọn một chút đồ vật muốn mang theo, rồi dẫn hai đứa nhỏ đi theo chúng tôi luôn đi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy hơi hơi sửng sốt một chút, làm phẫu thuật? Nói cách khác, Thẩm Mộ Quân làm giải phẫu xong, liền có thể khôi phục khỏe mạnh?
Lúc trước cô tính toán sau khi Thẩm Mộ Quân giải phẫu thành công, liền đưa ra đề nghị ly hôn cùng Thẩm Mộ Quân.
Đến lúc đó nếu hai đứa nhỏ muốn đi theo cô, thì cô sẽ mang bọn nó cùng đi.
Đương nhiên......!nếu bọn nó không muốn đi theo cô, cô cũng sẽ thập phần tôn trọng lựa chọn của bọn nó.
Tôn Diệu Thành thấy Lý Khanh Khanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho rằng cô không nghe hiểu ý trong lời nói của hắn, vì thế lặp lại một lần nói: "Ngày mai phải làm phẫu thuật cho lão tam ở bệnh viện quân khu tỉnh, cô thu dọn một chút đồ cần mang theo, rồi dẫn hai đứa nhỏ theo chúng tôi đi luôn."
Lý Khanh Khanh nghe vậy vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nói non nớt lại thanh thúy đột nhiên vang lên, "Thật vậy sao? Vậy sau khi làm giải phẫu xong, chân cha con có phải sẽ khỏi rồi hay không?"
Tôn Diệu Thành nhìn hai đứa nhỏ đang đi vào trong sân viện, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai đứa con nhà lão tam.
Hai đứa bé chỉ mới cao hơn đầu gối hắn, trên người thập phần sạch sẽ sạch sẽ, thoạt nhìn thật ra không giống như trẻ bị ngược đãi.
Thẩm Nhạc Hương lém lỉnh đáng yêu, đôi mắt to không ngừng nhấp nháy, thoạt nhìn có bộ dáng như ra vẻ người lớn.
Mà Thẩm Gia Hảo, so sánh với người chị là Thẩm Nhạc Hương, lá gan thằng bé tựa hồ nhỏ hơn không ít.
Nó đột nhiên thấy trong nhà có một người xa lạ, lập tức thật cẩn thận len lén nhìn Tôn Diệu Thành liếc mắt một cái, sau đó liền đặng đặng đặng chạy về tới bên cạnh Lý Khanh Khanh.
Hiện tại trong lòng Thẩm Gia Hảo, địa vị của Lý Khanh Khanh rất cao, thằng bé có một loại cảm giác thập phần kỳ quái rằng chỉ cần có nương nó bên cạnh, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới nó.
Lý Khanh Khanh cười ôm lấy Thẩm Gia Hảo, sau đó nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Đúng vậy, lần này làm xong giải phẫu, cha các con sẽ có thể đứng lên được như người thường."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy lập tức hoan hô một tiếng, liền ném cái giỏ tre trên lưng qua một bên, hoan thiên hỉ địa chạy về hướng trong phòng.
Lý Khanh Khanh cũng không làm như Tôn Diệu Thành bảo, lập tức về phòng đi thu dọn đồ đạc muốn mang đi, mà là xoay người trở về phía sau nhà bếp.
Cơm trưa Lý Khanh Khanh đã làm gần xong.
Trải qua năm năm ở mạt thế, đồ ăn cơ hồ đã trở thành chấp niệm của cô, là thứ trân quý nhất, cho dù cô có đang ở niên đại an bình này, cũng không muốn lãng phí chút đồ ăn nào.
Sau khi vào nhà bếp, Lý Khanh Khanh liền nhanh tay lẹ chân làm cho xong món cuối cùng.
Lý Khanh Khanh mang đồ ăn tới nhà chính xong, liền đi tìm Thẩm Mộ Quân đang thu dọn đồ đạc và hai đứa nhỏ qua đây ăn cơm trước.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cũng không định mời Tôn Diệu Thành cùng ăn, nhưng nghĩ đến lần này Thẩm Mộ Quân có thể đi bệnh viện quân khu tỉnh làm giải phẫu, ít nhiều gì cũng có công của Tôn Diệu Thành trong đó.
Lý Khanh Khanh hơi suy nghĩ một chút, liền cười ngẩng đầu nhìn Tôn Diệu Thành nói: "Tôn đoàn trưởng, chắc anh còn chưa ăn cơm đúng không, vậy anh ăn tạm với nhà chúng tôi một bữa đi.
Tuy cũng chỉ là một ít cơm canh đạm bạc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng."
Tôn Diệu Thành từ sáng đến giờ vẫn luôn bận rộn, đừng nói là cơm, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Nhưng chuyện này đối với Tôn Diệu Thành mà nói, cũng không tính là đại sự gì.
Trước kia khi hắn cùng Thẩm Mộ Quân chấp hành nhiệm vụ, đôi khi liên tiếp ba ngày không ăn gì cũng chả sao.
Chuyện ngẫu nhiên nhịn một hai bữa ăn thế này, căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Thẩm Mộ Quân nghe lời Lý Khanh Khanh nói xong, liền nhớ tới chuyện Tôn Diệu Thành có bệnh bao tử, hắn nhịn không được cũng nói với Tôn Diệu Thành: "Em tốt xấu gì cũng kêu anh một tiếng nhị ca, anh đừng khách khí nữa."
Thẩm Mộ Quân rất ít kêu Tôn Diệu Thành nhị ca, Tôn Diệu Thành thấy hắn cũng nói như vậy, chỉ có thể khụ một tiếng, cúi đầu vào nhà chính.
Chiều cao của Tôn Diệu Thành cùng Thẩm Mộ Quân tương đương nhau, người cao, đầu lại lớn.
Tôn Diệu Thành vừa tiến vào, gian chính căn nhà nho nhỏ của bọn họ liền có vẻ chật chội hẳn.
Thẩm Gia Hảo bị trên khí thế trên người hắn dọa sợ, rầm rì rúc vào trong lòng ngực Lý Khanh Khanh.
Sau đó nó liền ôm lấy cánh tay Lý Khanh Khanh, len lén thò đầu ra nhìn nhìn Tôn Diệu Thành một cái.
Lý Khanh Khanh cảm thấy lá gan của Thẩm Gia Hảo quá nhỏ, về sau phải tập luyện cho thằng bé gan dạ hơn mới được.
Bằng không thì một đứa bé trai mà mềm như cái bánh bao vậy, về sau rất dễ bị bạn bè cùng lứa ăn hϊếp.
Trong khi Thẩm Gia Hảo đang rõ ràng sợ hãi, thì Thẩm Nhạc Hương một bên lại không thấy sợ Tôn Diệu Thành chút nào.
Nó không chỉ không sợ, còn đánh bạo nhìn chằm chằm Tôn Diệu Thành.
Thẩm Nhạc Hương biết Tôn Diệu Thành là quân nhân, cha nó nói, quân nhân là anh hùng bảo hộ bọn nó, cho nên Thẩm Nhạc Hương một chút cũng không sợ.
Lý Khanh Khanh thấy thế, cười nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Cái bác này á, là bác lần trước mua quà cho hai con đó, bác là chiến hữu cũ của cha con lúc trước."
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, quay đầu nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn Tôn Diệu Thành "chào bác!" một tiếng.
Thẩm Gia Hảo từ trước đến nay đều lấy chị gái làm gương, chị làm gì liền lập tức bắt chước, thấy chị mình chào hỏi như vậy, cũng mở miệng nói một tiếng chào bác.
Tôn Diệu Thành hiển nhiên rất thích hai đứa nhỏ này, theo bản năng liền đưa tay sờ sờ trong túi mình, muốn kiếm gì cho hai đứa nhỏ làm lễ gặp mặt.
Kết quả hắn đã quên, tiền bạc gì đó của hắn đều quen thói đưa cho Tiểu Tống cầm, lúc này Tiểu Tống không có ở bên cạnh hắn, cho nên trong người hắn căn bản một phân tiền cũng không có.
Tôn Diệu Thành lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như vậy, vẻ mặt mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn hai đứa nhỏ nói: "Thật là mấy đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện."
Thẩm Mộ Quân làm sao không nhìn ra Tôn Diệu Thành bị cái gì chứ, để giữ gìn mặt mũi cho nhị ca của mình, hắn liền cầm lấy một đôi đũa đưa cho Tôn Diệu Thành nói: "Coi như anh có lộc ăn, hôm nay trong nhà hiếm khi được ăn một bữa cá."
Tôn Diệu Thành nghe vậy, liền chuyển ánh mắt đến trên bàn, lập tức phát hiện trên cái bàn gỗ khá cũ đang bày một đĩa cá chua ngọt, một đĩa cá hầm cải chua, còn có một dĩa to trứng gà xào khổ qua.
Món đầu tiên là sử dụng nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị nhất, chỉ mỗi dầu với đường thôi, liền không phải nhà nào cũng nỡ bỏ ra nấu ăn như vậy.
Đồ ăn kèm còn vô cùng phong phú, trong cái thôn Hòa Sơn hẻo lánh này, thật sự có thể coi như vô cùng phong phú rồi.
Hai con cá trên bàn cơm này là Thẩm Tu Dương bảo Thẩm Gia Sinh xách lại đây, nói là đem qua để tẩm bổ cho Thẩm Gia Hảo bị thương.
Tuy trên chân Thẩm Gia Hảo còn quấn băng vải, kỳ thật thương thế của thằng nhóc ngay hôm sau đã khỏi rồi.
Nhưng Lý Khanh Khanh không muốn để người hoài nghi, liền không cho Thẩm Gia Hảo tháo băng vải ra.
Ngay từ đầu, cô chỉ định làm một món cá chua ngọt, một đĩa trứng gà xào khổ qua thôi, còn con cá còn lại, cô định làm sạch sẽ xong, để buổi tối lại làm món cá hầm cải chua.
Sau lại cô mới biết sắp phải đi bệnh viện quân khu tỉnh, còn không biết khi nào mới có thể trở về, nên Lý Khanh Khanh quyết đoán đem con cá còn lại hầm cải chua luôn.
Đối với đồ ăn, Lý Khanh Khanh luôn có một loại tâm lý quý trọng vô cùng.
Cho nên khi làm thức ăn, cô luôn là kiên nhẫn, cẩn thận hơn người khác rất nhiều, kết quả là càng ngày trù nghệ của Lý Khanh Khanh càng tinh tiến, đồ ăn làm ra cũng càng thêm mỹ vị ngon miệng.
Tôn Diệu Thành nếm thử món cá hầm cải chua kia, khi miếng thịt cá tươi rói lại ngon ngọt rơi vào trong miệng, hắn nhịn không được có chút kinh ngạc mà nhìn Lý Khanh Khanh một cái.
Lý Khanh Khanh cũng không chú ý tới tầm mắt của hắn, cô chỉ rũ mi mắt kiên nhẫn lừa xương cho Thẩm Gia Hảo.
Hai con cá Thẩm Tu Dương đưa tới này rất lớn, đối với người lớn mà nói, cá lớn thế này, xương cũng to, lừa xương cũng rất dễ dàng.
Thế nhưng đối với Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Gia Hảo thì lại có hơi khó khăn.
Cho nên mỗi lần ăn cá, Lý Khanh Khanh đều sẽ tự mình vừa ăn, vừa trông chừng hai đứa nhóc từng chút một.
Lý Khanh Khanh gắp cho Thẩm Gia Hảo một miếng cá đã lừa hết xương, rồi không vội không gấp lại lừa xương một miếng khác cho Thẩm Nhạc Hương.
Cô không muốn làm Thẩm Nhạc Hương cảm thấy, cô đối xử với em trai nó khác với nó.
Thẩm Mộ Quân nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái nói: "Em tự mình ăn trước đi, tôi ăn nhanh, để tôi chiếu cố bọn nó."
Trước đây khi còn trong quân đội, Thẩm Mộ Quân ăn cơm thật sự thực nhanh, mỗi lần ăn đều như ăn tranh ăn cướp, cho nên bất tri bất giác liền đổi thành ăn cơm rất nhanh.
Sau này khi hắn xảy ra chuyện, thân thể thường xuyên không thoải mái, dạ dày cũng kém đi, tốc độ ăn cơm của hắn mới chậm lại.
Lý Khanh Khanh nghe vậy, cũng không khách khí với Thẩm Mộ Quân làm gì, cô chỉ trộm trừng mắt nhìn hắn một cái.
Cô còn chưa kịp chất vấn Thẩm Mộ Quân, lúc trước ở nhà bếp sao lại đột nhiên hôn cô chứ? Là vì cướp cọng cỏ trong miệng cô, hay là......
Nhận thấy được ánh mắt hơi mang bất mãn của Lý Khanh Khanh, động tác cầm đũa của Thẩm Mộ Quân hơi hơi dừng một chút.
Ngón tay thon dài của hắn hơi dùng sức nắm chiếc đũa, nhịn không được hồi tưởng lại cái xúc cảm mới xảy ra lúc trưa.
Thẩm Nhạc Hương gắp một miếng cá chua ngọt đưa tới trong chén cơm của Lý Khanh Khanh nói: "Nương, nương làm cái cá chua ngọt này ăn ngon ghê luôn, nương, nương ăn nhanh nhanh đi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy thu hồi tầm mắt, cười khẽ một tiếng, "Được, nương ăn liền đây."
Tôn Diệu Thành không biết như thế nào, liền ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình nhiều năm như vậy.
Lúc trước khi hắn đi làm nhiệm vụ, đại đa số thời điểm đều là thế này: Khát thì uống nước lạnh, không có nước lạnh thì uống nước sông, nước suối, nước mưa, thậm chí có khi còn là máu loãng......!Sau đó nếu đói bụng, tốt một chút thì săn một con thú, không tốt một chút thì gặp cái màn thầu khô khốc, lại không tốt thêm chút nữa thì ngay cả cỏ cây rễ cây cũng gặm......
Tôn Diệu Thành sớm đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ, trước kia Thẩm Mộ Quân cũng là như thế đó thôi.
Nhưng hiện tại hắn nhìn cả nhà ấm áp trước mắt, đột nhiên có điểm hiểu rõ, mấy thuộc hạ tiểu binh của hắn vì sao sau khi kết hôn sinh con, cả đám đều không muốn về bộ đội.
Có lẽ cái cuộc sống của cả nhà trước mắt này, mới chân chân chính chính gọi là cuộc sống thật sự đi.
Tôn Diệu Thành: "Lão tam, cậu thích ăn cá như vậy, lại có một người vợ trù nghệ tốt nữa, tôi đột nhiên nhịn không được bắt đầu hâm mộ cậu rồi."
Lời này của Tôn Diệu Thành cũng không phải khách sáo, là thật sự có chút hâm mộ.
Thẩm Mộ Quân: "Hay là, anh cũng tìm một người đi?"
Tôn Diệu Thành nghe vậy lắc lắc đầu, "Thôi đi, đừng có làm chậm trễ con gái nhà người khác.
Kiểu như tôi vậy, chả mấy khi về nhà, không phải là người chồng tốt đâu, cũng không phải là người cha tốt......"
Khi Thẩm Mộ Quân nghe được lời này, đột nhiên nhớ tới chuyện thật lâu trước kia......!Thật lâu trước kia, cũng có một người nói với hắn như vậy.
"Thẩm Mộ Quân, đối với quốc gia, anh đúng là một quân nhân tốt; đối với nhân dân, anh đúng là một anh hùng; đối với cha mẹ, anh cũng là đứa con rất có hiếu......!Nhưng mà anh lại không phải một người chồng tốt, càng không phải một người cha tốt......".