Chương 7: Xuyên Sách

Vừa rồi bởi vì có Khương Tuyết ở đây, cô không dám nhìn kỹ, dù sao ký ức mới tràn vào cũng không phải là của mình, nhỡ đâu nó có chút sai lầm thì sao? Bằng không làm gì có ai đăng ký kết hôn mà phải lén lút như kẻ trộm, ngoại trừ bản thân ra thì không một ai biết chứ?

Nhưng Triệu Xu Nùng nhìn thấy thứ trong tay cô, biến sắc, "Đó là cái gì?"

Khương Ngữ cũng đã thấy rõ tên người trên giấy chứng nhận, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Xu Nùng – kẻ lừa đảo, cô ta không phải là vợ chưa cưới của Tần Thời Dư sao? Tại sao tên của chồng chưa cưới của cô ta lại được đặt ngay bên cạnh cái tên của cô trên giấy chứng nhận kết hôn này chứ?

Triệu Xu Nùng trực tiếp đưa tay giật lấy giấy chứng nhận kết hôn, đợi sau khi thấy rõ thông tin trên đó, cô ta không nhịn được tức muốn hộc máu: “Hai người đăng ký kết hôn khi nào?” Sau đó cô ta lại phẫn nộ: “Cô đã đăng ký kết hôn với Tần Thời Dư rồi, mà còn tận dụng mọi thứ để trêu chọc đám Diệp Nguyên Dục? Cô, cô…” Cô ta tức đến nỗi cả người run lên.

Khương Ngữ nghe cô ta nói vậy, trong lòng cũng không nhịn được mà run lên, cô rõ ràng là một tuyển thủ cô đơn ưu tú, tại sao lại phải cõng cái nồi này chứ.

Triệu Xu Nùng tức giận đi qua đi lại quanh phòng hai vòng, cuối cùng nói với Khương Ngữ, "Kết hôn rồi thì sao chứ, bây giờ cô hãy ngoan ngoãn đi ly hôn ngay cho tôi! Bằng không tất cả mọi người sẽ biết được gương mặt thật của cô.”

Khương Ngữ nhìn cô ta uy hϊếp nhưng không ra tay, cô không nhịn được mà thở dài, cúi đầu bắt đầu mân mê điện thoại, sau đó giơ lên một mã QR bảo Triệu Xu Nùng quét nó.

“Làm gì đấy?” Triệu Xu Nùng nhíu mày.

“Add đi,” Khương Ngữ nói, “Rồi giải quyết vấn đề.”

Triệu Xu Nùng híp mắt, dường như muốn biết cô muốn làm cái gì, cầm lấy điện thoại quét mã QR, vừa quét vừa nghĩ đến nick name của cô, nhịn không được trào phúng: “Khương Đát Kỷ, cô đúng là không biết xấu hổ..."

Kết quả cô ta còn chưa nói xong, giao diện wechat đã nhảy ngay một thông báo nhóm, Khương Thái Công sửa tên nhóm thành “Hiện trường lật xe thảm thiết”.

Ba chữ "Khương Thái Công" được in màu xanh lam, sáng nổi bật.



Triệu Xu Nùng:...

Cô lại đổi nick name à.

Triệu Xu Nùng nhìn về phía Khương Ngữ, "Khương Thái Công câu cá, người bằng lòng thì mắc câu (*). Cô đang tính đập vỡ hồ cá luôn sao?”

(*) Khương Thái Công câu cá, người bằng lòng thì mắc câu: chỉ việc buông xuôi, cam tâm tình nguyện rơi vào mưu đồ của người khác.

Đúng là Khương Ngữ nghĩ như vậy, dù sao trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông tha.

Làm Hải Vương không dễ, vậy đập vỡ hồ cá thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Nghĩ vậy, thần kinh vốn đang căng thẳng của cô lập tức trở nên thả lỏng.

Cô nhắn thẳng vào nhóm.

Khương Thái Công: [Ngả bài.]

Nhắn xong mấy chữ này, cô ngẩng đầu nói với Triệu Xu Nùng, "Gửi đi.”

Triệu Xu Nùng:...

Giọng Khương Ngữ nghiêm túc, "Gửi đi, để bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của tôi.”



Vừa hay cô không thích nói chuyện với người lạ, Triệu Xu Nùng có thể giúp cô đập vỡ hồ cá, quả thực không có chuyện gì tốt hơn chuyện này, cô ta đúng là một người tốt.

Triệu Xu Nùng hoài nghi cô bị dọa cho choáng váng, còn khuyên ngược lại, "Cô chắc chưa? Chỉ cần cô chịu ly hôn, tôi sẽ không quản chuyện của cô và những người khác nữa. Cô không muốn bản thân tuổi còn trẻ mà đã thân bại danh liệt, không bao giờ nhận được công việc nữa đâu nhỉ?

Khương Ngữ:...

Sao lại cảm thấy cô gái này không thật lòng ta?

Cô đang nghĩ ngợi mục đích của Triệu Xu Nùng, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Khương Tuyết đột ngột xông vào, vui mừng nói: “Chị Ngữ, em vừa mới nhìn thấy anh Thời Dư, anh ấy sẽ lên đây ngay.” Nói xong còn khıêυ khí©h liếc mắt nhìn Triệu Xu Nùng một cái, “Sẵn tiện thì hỏi luôn anh ấy, xem cô Triệu đây có phải là vợ chưa cưới của anh ấy không.”

Khương Ngữ: ???

Dường như Triệu Xu Nùng cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh cô ta đã cười rộ lên: “Đến đây đi, vừa hay để anh ấy nhìn thấy rõ bộ mặt thật của chị họ cô.”

Khương Tuyết nghe vậy thì nghĩ tới cái gì, biến sắc: “Quả nhiên cô là người đã đăng bài post.”

Nụ cười trên mặt Triệu Xu Nùng đậm hơn: “Đúng vậy, cái tôi đăng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.” Cô ta vẫy vẫy điện thoại: “Còn có cái nào mạnh hơn nữa không ta? Đúng dịp để cho Tần Thời Dư xem luôn.”

Khương Tuyết hoảng loạn nhìn Khương Ngữ, "Chị Ngữ?” Xong lại ngoài mạnh trong yếu, mạnh mồm nói: “Cô rõ là muốn hãm hại chị tôi. Anh Thời Dư sẽ không tin cô đâu!”

Triệu Xu Nùng cũng nhìn Khương Ngữ, “Sao? Muốn tôi vạch trần cô ngay bây giờ không?” Nói xong cô ta nhắn thẳng một câu vào nhóm: [Khương Ngữ chờ các anh ở phòng 1202 khách sạn Thịnh Mậu, mau tới đây đi.]

Quả thực tạm thời cô ta không có ý định đẩy Khương Ngữ vào chỗ chết, dù sao nếu quả thật ép cô nàng cực phẩm này đến đường cùng, nhỡ đối phương dứt khoát chuyên tâm dây dưa với Tần Thời Dư, mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức hơn cả, còn không bằng cảnh cáo đối phương một chút, chỉ cần cô vẫn còn muốn được cánh đàn ông vây quanh, còn ham được ngày bạo đỏ, thì cô phải sống như đi trên băng mỏng, có điều cố kỵ. Hết thảy chờ cô ngoan ngoãn ly hôn đã rồi tính sau.