Chương 1: Xuyên Sách

Đầu đau như muốn nứt ra, Khương Ngữ trở mình, đổi thành tư thế nằm sấp, song vẫn cảm thấy không thoải mái, hơn nữa, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cô dứt khoát ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía bộ ngực nặng trịch…

???

Nhịn không được đưa tay ước lượng... Mềm mại, đàn hồi, xúc cảm này, 10 điểm!

“Chị Ngữ! Không hay rồi, chị mau xem bài post này đi... Chị đang làm gì vậy?”

Khương Ngữ mờ mịt quay đầu lại, chợt đối diện với một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô gái kia vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn vào… tay cô.

Khương Ngữ ho nhẹ một tiếng, làm như không có việc gì với tay lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.

Ánh mắt của Khương Tuyết không rời khỏi chỗ tay cô vừa đặt, giọng điệu cô ta phức tạp, “Biết cái ấy của chị lớn rồi, nhưng không cần phải tự kỷ vậy đâu.” Men theo đường cong mê người đi lên, ánh mắt của cô ta nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp của đối phương, lại càng khó nén lòng ghen tị, làn da của cô gái trẻ giống như món đồ sứ hạng sang, dưới ánh nắng mặt trời mà trông trắng như phát sáng, ngũ quan vốn tinh xảo xinh đẹp lại thêm chút trang điểm nhẹ, càng có vẻ đẹp đến kinh người.



Rõ ràng cô chỉ có mỗi túi da này, nhưng lại rất tốt số được gả vào hào môn.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Khương Tuyết lại cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt biết chị họ gả cho Tần Thời Dư là tốt nhất, anh chính là người thừa kế của tập đoàn Tần thị, nếu bọn họ thật sự kết hôn, ba mẹ cô ta nuôi dưỡng Khương Ngữ lớn lên, nhờ đó mà gia đình bọn họ cũng có thể trở thành người có tiền, mà cô ta cũng có cơ hội tìm một thiếu gia nhà giàu để kết hôn, nhưng mặt khác cô ta lại nhịn không được cảm thấy không công bằng.

Cho dù là thiếu gia nhà hào môn, nhưng có mấy người xuất chúng hơn Tần Thời Dư chứ? Khương Ngữ dựa vào đâu?

Nhưng… Giờ cô gặp phải phiền phức rồi, Khương Tuyết nhịn xuống vẻ hả hê, ra vẻ lo lắng nói, "Bọn họ đều đang đồn thổi rằng chị một chân đạp mấy cái thuyền đấy.”

Khương Ngữ càng mờ mịt hơn, là một người có chứng sợ xã hội, ngay cả một mảnh tình vắt vai cô cũng không có, thậm chí bà ngoại còn từng lo lắng cô không tìm được người yêu, mấy ngày trước lúc bà mất, bà còn không yên lòng, liên tục nói nhất định sẽ phù hộ cho cô tìm được hạnh phúc của mình, dặn cô phải nỗ lực nhiều hơn.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ là ban ngày nghĩ sao, ban đêm mơ đó? Một giấc mộng mà có tận mấy người, ôi, cô cũng dám nghĩ ghê ta…

"Những người này quá đáng quá thể, em thấy bọn họ rõ là đang ghen tị với mị lực của chị Ngữ." Cô gái đưa điện thoại di động cho Khương Ngữ xem, Khương Ngữ nhận lấy, phát hiện đó là một bài viết drama giới giải trí: #tỉ mỉ đếm cá trong hồ cá của Hải vương họ K của Học viện Điện ảnh thành phố B#