Quyển 2 - Chương 2: Câu dẫn nam nhân thô lỗ

Sau khi chết, nguyên chủ vẫn không cam lòng, oán khí không tiêu tan, bồi hồi lang thang giữa thiên địa, ảnh hưởng sự ổn định của thế giới vị diện này. Cho nên phương pháp hóa giải oán khí của nàng ta chính là giành được trái tim của ân nhân cứu mạng, xoay chuyển vận mệnh bị xét nhà của Bạch gia.

Sau khi đọc hết đoạn ký ức, Bạch Chỉ cảm thấy đặc biệt khinh thường hành động này của nguyên chủ, vốn dĩ người ta đối xử tốt với ngươi như vậy, là chính ngươi khinh thường người ta, sau này người ta có quyền cao chức trọng thì lại hối hận.

Nàng thở dài, bất luận thế nào, nếu đã đi vào thế giới này, nhiệm vụ vẫn phải làm, tất cả những điều không cam tâm và tiếc nuối của nguyên chủ, hãy để nàng đến thay đổi và bù đắp đi!

Ước chừng nửa canh giờ sau, cảm giác xóc nảy mới biến mất, trước mắt Bạch Chỉ chỉ còn lại một mảng tối đen, trong cơn mơ mơ màng màng cảm nhận được trên trán có thứ gì đó lạnh buốt, nàng mở to mắt, trước mặt là một dáng người nam nhân cường tráng đang cầm khăn lông ướt xoa lên trán của chính mình, giúp bản thân xử lý miệng vết thương.

Nam nhân có làn da ngăm đen, ngũ quan kiên nghị mạnh mẽ, cả một tấm áo vải thô không che được dáng người cường tráng của hắn. Bạch Chỉ nhìn chằm chằm xem mặt hắn, chỉ thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn khi xử lý miệng vết thương trên trán Bạch Chỉ.

“Chàng tên là gì vậy.” Bạch Chỉ cười khẽ, mở miệng hỏi hắn.

Một đôi mắt to tràn ngập ý cười của Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vào mình, trong đó dường như chứa đựng hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, khiến trái tim Sở Hành nhảy dựng, tay đang xử lý miệng vết thương cũng dừng lại.

“Sở Hành.” Hắn đáp.

“Cảm ơn chàng đã cứu ta.”

Dường như chưa bao giờ gặp qua một cô nương xinh đẹp như thế, chưa kể đến nàng còn cười với mình, Sở Hành có chút ngượng ngùng, chỉ là làn da của hắn hơi đen, khiến người ta không nhìn ra được khuôn mặt đang đỏ ửng.

“Không cần khách khí.” Sở Hành che giấu sự kích động của bản thân, quay lại nghiêm túc xử lý miệng vết thương của Bạch Chỉ, thật cẩn thận như là đang xử lý một vật dễ vỡ.

Chỉ là hắn đã quen thói lỗ mãng, một khi đã bắt tay vào làm loại chuyện như thế này, cho dù đã tính toán vô cùng cẩn thận, tay vẫn sẽ có lúc vô tình làm Bạch Chỉ đau.

Bạch Chỉ bị đau, hít hà một hơi, dọa cho Sở Hành sợ tới mức nhanh chóng dừng tay, nhìn nàng không biết phải làm sao, sự kiên nghị trong ánh mắt thoáng mang theo chút đau lòng.

Bạch Chỉ khẽ nở ra một nụ cười mỉm trấn an hắn: “Ta không sao.”

Nàng quay đầu nhìn nhìn bốn phía, phát hiện chính mình đang ở trong một ngôi nhà ngói đơn sơ, trong phòng bài trí đơn giản lại sạch sẽ, có lẽ chính là nơi ở của nam nhân này.