Chương 2

Edit, beta: Cánh Cụt

----

Không khí nháy mắt trở nên đình trệ, dường như ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng sinh lại nhìn đống nước mũi trên tay.

Nhan Mộng Sinh chán ghét thu tay lại, từ trong túi lấy ra khăn giấy điên cuồng lau. Mu bàn tay trắng nõn bị ma sát đỏ lên. Hắn vẫn không có ý định dừng lại, cực kỳ giống khi chứng rối loạn lưỡng cực phát tác.

Từ biểu tình cậu nhìn thấy, Nhan Mộng Sinh nhất định đang rất phẫn nộ. Vẻ mặt hắn có chút dữ tợn, hốc mắt xuất hiện tơ máu còn thường hung tợn mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Sở Huyền bị Nhan Mộng Sinh dọa đến không dám hé răng, dính sát vào tường không dám cử động.

Cuối cùng khi mu bàn tay bị lau tới đỏ bừng một mảnh hắn mới dừng lại. Nhan Mộng Sinh nhìn bàn tay đỏ lên của bản thân, cuồng bạo trong lòng lại dần dần tăng lên. Hắn nhớ tới mẹ, nhớ tới lần vì che chở, bảo vệ cho hắn mà bị mảnh vỡ bình hoa cứa vào tay.

Hắn không tin mẹ mình lại là người phụ nữ ham vật chất trong lời người khác, lại càng không tin mẹ vì tham lam tài sản mới bò lên giường cha.

Những người ngoài kia dựa vào đâu mà có thể tự ý vũ nhục mẹ hắn?

Nghĩ đến đây, hốc mắt Nhan Mộng Sinh lại ẩn ẩn đỏ lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô tình. Hắn nâng mi mắt chậm rãi nhìn tiểu hài tử trước mặt, khóe miệng chậm rãi giương lên độ cung thị huyết.

Sở Huyền nhìn thấy Nhan Mộng Sinh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cậu, tâm cũng lạnh theo.

Vì cái gì… Không phải nói hài tử khóc khiến hắn không chịu được sao? Không

phải đó là nhược điểm của hắn sao___

Tâm Sở Huyền chết lặng, cho dù cậu làm cách gì cũng vô dụng. Cậu không muốn tiếp tục khóc, cho dù chết thì cũng phải chết có tôn nghiêm.

Nhưng cơ thể lại không chịu nghe cậu điều khiển, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, chóp mũi hồng hồng, gương mặt bởi vì khóc thút thít trở nên đỏ bừng.

Thôi kệ, chết sao thì chết. Sở Huyền cố không phát ra tiếng.

Nhan Mộng Sinh híp đôi mắt đen, nhìn chằm chằm nam hài trước mặt, tiếng khóc khiến hắn khó chịu đã biến mất. Sắc mặt cậu trắng bệch, thân thể nhỏ bé không ngăn được run rẩy, thật giống như búp bê sứ mỏng manh yếu ớt, tùy thời có thể vỡ nát. Ánh mắt nhìn chính mình thật giống như khi nhìn thấy ác ma.

Nhan Mộng Sinh chú ý thấy biểu tình đứa bé trước mắt có xao động nhỏ, tâm lại cảm thấy kỳ quái, đột nhiên bình tĩnh lại. Nam hài đáng yêu trên khuôn mặt tràn ngập nước mắt ầng ậc phản chiếu ánh sáng, ngay cả lông mi dài cong vυ"t cũng nhiễm nước mắt.

Tiểu hài nhi trốn trong góc giống như ấu thú yếu ớt đáng thương, nỗ lực muốn trốn thoát nhưng lại không có cách nào, bị ép tới ngõ cụt. Chính mình chỉ cần tùy tiện dùng một tay là đã có thể bẻ gãy cái cổ đang rụt lại kia.

Nhan Mộng Sinh đột nhiên nhíu mày, biểu tình của nam hài khiến hắn chán ghét, “Vì sao,” hắn dừng một chút, mắt đen như muốn soi thẳng vào trong suy nghĩ của cậu, cắn răng, thanh âm vẫn vô cùng lạnh nhạt “ Vì sao lại phá hỏng bức ảnh kia?”

Hắn nắm chặt tay tới mức trắng bệch, móng tay đâm vào da thịt, thế nhưng trên khuôn mặt lạnh nhạt vẫn không lộ ra chút khe hở nào.

Sở Huyền hơi hơi trừng lớn con ngươi, hắn ta hỏi như vậy, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn!

Sở Huyền đôi mắt hồng hồng, chỉ dám không tiếng động mà rơi lệ, thanh âm mềm mại non nớt sau khi khóc có chút khàn khàn, “Thực xin lỗi, ca ca, ta không phải cố ý… …”

Nhan Mộng Sinh híp mắt, suy nghĩ xem những lời cậu nói là thật hay giả. Thế nhưng không thể phủ nhận, cuồng loạn cùng tức giận trong lòng đã miễn cưỡng được khống chế, biểu tình dữ tợn cũng hơi bình thản lại.

Cậu dùng đôi mắt ướt đẫm, con ngươi co rúm lại sợ hãi cùng cẩn thận nhìn về phía Nhan Mộng Sinh, phát hiện biểu tình hắn có chút buông lỏng, tiếp tục nhỏ giọng, nói: “Ta thấy dì trong ảnh chụp thật xinh đẹp, liền muốn… lấy đi. Sau đó không cẩn thận liền làm rơi xuống đất. Ca ca, thực xin lỗi… Ta biết sai rồi…”

Không phải cậu muốn vô duyên vô cớ nhận cái lỗi không thuộc về mình, thế nhưng còn biện pháp nào? Vì mạng sống, cậu chỉ có thể thừa nhận.

Nguyên chủ đúng là tên tiểu tử phá phách, để lại một đống rắc rối cho cậu tới thu dọn.

Nhan Mộng sinh nhìn nam hài đáng thương trước mắt, khóc đến thật thê thảm, khàn cả giọng thế nhưng vẫn mở to đôi mắt đầy sợ sệt, chân thành xin lỗi hắn. Dù sao thì cũng chỉ là một đứa nhóc mới 6 tuổi. Nghĩ vậy, hắn bình tĩnh lại, chứng rối loạn lưỡng cực cũng dần tiêu tán.

“Về sau cách xa tôi một chút.” Giọng nói lạnh lùng như hàn băng. Nói xong, Nhan Mộng Sinh đứng lên, buông mi giống như chúa sáng thế nhìn Sở Huyền ngồi dưới đất.

“Đi ra ngoài.”

Sở Huyền vươn tay mũm mĩm lau lau nước mắt, không chút do dự liền chạy ra bên ngoài, chẳng thèm quan tâm đến đôi chân đã mềm nhũn.

Cậu giống như đã dùng toàn bộ sức lực của mình để chạy ra khỏi phòng, thoát khỏi thiếu niên giống như tử thần kia. Vừa mới chạy đi, cậu liền nhìn thấy thang gỗ đào cùng thảm đỏ mạ vàng trải lên trên. Toàn bộ đều được trang trí cực kỳ xa hoa, cao quý.

Nhan Mộng Sinh vậy mà dám ở ngay tại Nhan gia sinh ra ý định gϊếŧ mình, thực sự máu lạnh vô tình lại còn ngông cuồng.

Đáng sợ đến cực điểm!

Sở Huyền đứng ở trên cầu thang phía đối diện, khi chân run run đang chuẩn bị bước xuống thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng chân. Cả mặt cậu trắng bệch nhìn ra sau, Nhan Mộng Sinh cũng từ căn phòng kia đi ra, đứng cách cậu không xa đang dùng vật sắc nhọn tự cứa vào tay.

Một chút lại một chút cứa sâu vào trên tay, miệng vết thương đang dần rỉ máu.

Trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn không chút biểu tình, giống như không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Lửa giận chưa nguôi hẳn, chứng rối loạn lưỡng cực cũng chưa được tiêu trừ, Nhan Mộng Sinh cuối cùng không làm hại Sở Huyền mà lựa chọn tự thương tổn chính mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh dừng lại động tác cứa tay (nghe như tự tử ấy :3), ánh mắt lạnh băng rơi trên người Sở Huyền. Tầm mắt hai người chạm nhau, Sở Huyền hai chân mềm nhũn vội bước xuống cầu thang. Đột nhiên cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể nhỏ bé ngã từ trên cầu thang xuống.

May mắn, cầu thang không dài, Nhan Mộng Sinh đi đến gần cầu thang, bám lấy tay vịn nhìn Sở Huyền ngã trên mặt đất, trên mặt vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt vô tình, trong mắt không chút xao động.

Một màn này vừa vặn bị bảo mẫu lớn tuổi nhìn thấy, đầu tiên là thấy Sở Huyền nhỏ bé ngã trên mặt đất, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng nhìn lên thiếu niên áo đen trên cầu thang, trên mặt không chút tình cảm.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, bảo mẫu kinh hãi trợn trừng đôi mắt, cả người run rẩy, ôm lấy tiểu hài tử đang nằm trên đất.

Nhan thiếu gia gϊếŧ người rồi ____!

Bảo mẫu thét lên một tiếng, Nhan Mộng Sinh nghe thấy ồn ào liền thấy khó chịu, xoay người quay về phòng, không hề liếc mắt nhìn đứa trẻ trên đất dù chỉ một chút.

Sở Huyền sau khi ngã xuống liền cảm thấy đầu váng mắt hoa được bảo mẫu đang run rẩy nâng lên. Cậu ngồi dậy trừ việc hơi choáng váng thì không có gì khó chịu cả.

Chờ một lát cho cơn choáng qua đi, cậu quay lại nhìn cầu thang, mỗi bậc đều có trải thảm. May mắn có thảm mềm, nếu không khi ngã xuống khẳng định rất đau.

“Có sao không? Mau để tôi nhìn xem!” Bảo mẫu kiểm tra trên người Sở Huyền xem có ngã bị thương không, kiểm tra vài lượt đều không thấy vết thương, thế nhưng trên gương mặt trắng nõn phủ đầy nước mắt, song đồng vẫn còn đỏ ửng.

Trước kia tuy hai thiếu gia sống chung không hòa thuận nhưng cũng không tới mức xuất hiện tình huống gây gổ.

Vậy tại sao vừa nãy Nhan Mộng Sinh lại đẩy Tưởng Huyền xuống cầu thang? Chẳng phải là muốn gϊếŧ người sao? Nghĩ đến đây, bảo mẫu không nhịn được cả người co rúm lại, nuốt nước miếng.

Sở Huyền lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”

Tựa vào bảo mẫu chậm rãi đứng dậy, Sở Huyền hỏi bà, “Phòng tôi ở đâu?”

Tâm bảo mẫu trầm xuống, đôi mắt trừng lớn. Xong rồi, trên người không có vết thương, thế nhưng đầu óc… dường như xảy ra vấn đề rồi.

“Tầng hai bên trái là phòng cậu” Bảo mẫu vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Huyền, có chút chần chờ, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao? Nếu không tôi dẫn cậu đi tìm bác sĩ…”

“Thật sự không sao, cảm ơn.” Sở Huyền xoay người lên lầu, để lại bảo mẫu một mình đứng ngốc.

Sở Huyền chậm rãi đi lên lầu, tay nắm chặt lấy thành cầu thang, chân cậu vẫn mềm nhũn, có lẽ phải một lúc sau mới khôi phục lại như bình thường. Hiện tại cậu đi qua căn phòng tối kia liền cảm thấy sợ hãi, vội vàng bước qua, tìm phòng của bản thân mở cửa đi vào.

Đồ dùng trong phòng được sắp xếp chỉnh tề, không gian trong phòng rất lớn, có hai cái giường, một giường lớn, một giường nhỏ trông giống như cái nôi.

Sở Huyền ngồi trước bàn, bên trên có đặt một cái gương nhỏ. Cậu kéo gương nhỏ lại gần, trong gương xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại, đôi mắt đen lúng liếng trông như quả nho lớn, lông mi rất dài, mỗi khi nháy mắt liền giống như cánh bướm lay động, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, đôi má phúng phính. Tất cả hợp lại nhìn cực kỳ đáng yêu.

So với gương mặt thật hồi nhỏ của cậu thì đáng yêu hơn nhiều.

Chẳng qua hai mắt có chút sưng đỏ.

Cậu đặt gương lại vị trí cũ. Nơi này chắc hẳn là Nhan gia, Nhan phụ chấp chưởng tập đoàn Nhan thị, tài phú nếu nói đứng thứ hai thì không ai đứng nhất. Cũng bởi vì công việc bận rộn nên y thường xuyên cả tháng không trở về, trong nhà chỉ có Nhan Mộng Sinh cùng vài người hầu.

Cậu chậm rãi hồi tưởng cốt truyện, mấy tháng trước, Tưởng Huyền được đón về. Tên nhóc này liền kiêu ngạo, ương ngạnh, đem bản tính của một hùng hài tử phô triển ra hết, tuy vậy, khi đó do không chạm đến giới hạn của Nhan Mộng Sinh nên bình an không có chuyện gì. Thẳng đến khi phá hư bức ảnh kia trong phòng Nhan Mộng Sinh, Tưởng Huyền liền trở thành pháo hôi đầu tiên chết trên tay Nhan Mộng Sinh. Khi vừa được đón về, Tưởng Huyền luôn làm khó dễ người hầu, không cho Nhan Mộng Sinh sắc mặt tốt, vậy nên cả Nhan gia trừ bỏ Nhan phụ cùng bảo mẫu thì không một ai thích tên nhóc này hết.

Trên cổ tay chợt truyền tới độ nóng khác thường, cậu bèn rũ mắt nhìn xuống hai tay mình. Độ nóng kỳ lạ kia truyền tới từ chuỗi hạt châu trên tay phải. Chuỗi hạt châu tổng cộng có sáu hạt châu màu đỏ, hiện tại một viên trong số đó nóng lên, chậm rãi chuyển sang màu huyết hồng, lập lòe một chút liền biết mất, chỉ còn lại năm hạt châu.

Đây là đang cho cậu gọi ý gì sao?

Sở Huyền dừng tay trái sờ sờ chuỗi hạt châu, đem nó lấy ra, thế nhưng chuỗi hạt kia giống như được sinh ra trên người.

Cậu không chết, hạt châu liền mất một viên.

Sở Huyền nhíu mày, trong nguyên tác, Nhan Mộng Sinh làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, mà chính mình hiện tại không chết, ngăn cản Nhan Mộng Sinh làm chuyện sai trái, một viên hạt châu kia liền biến mất. Nếu tất cả hạt châu kia đều biến mất, có phải cậu sẽ được trở về thế giới cũ không?

Giống như hưởng ứng với suy nghĩ của cậu, năm hạt châu đồng thời sáng lên hai lần. Sở Huyền thê lương thở dài, nhiệm vụ này thực sự rất khó, nếu không cẩn thận thì liền mất đi mạng nhỏ.

Nhớ lại sát ý nồng đậm trên người Nhan Mộng Sinh, cả người Sở Huyền đều thấy lạnh lẽo. Cảm giác hít thở không thông kia, cả đời cậu cũng không quên được.

Cậu nhớ rõ tác giả nguyên tác có nói, nếu không phải đã viết đại cương, nhân vật trong sách đều phải đi theo khuôn mẫu, liền sẽ cho nhân vật phản diện một kết cục tốt, hy vọng hết thảy đều có thể làm lại.

Sở Huyền: “......” Sau đó cậu liền xuyên qua?

Mỗi khi đọc nguyên tác, đến đoạn sủng vai chính, cậu đọc một lượt liền xong, còn khi đọc tới đoạn vận may của vai ác liền nửa ngày cũng chưa xong một chương. Cậu muốn chờ xem, vai ác nhận được nhiều vận may như vậy, chắc chắn sẽ bị vả mặt cực kỳ thảm. Thế nhưng tác giả lại giống như mẹ ruột vai ác, chưa bao giờ khiến hắn bị vả mặt cả. Cứ như vậy liền khiến Sở Huyền tức giận. Bởi vì cậu quá để ý đến vai ác, vậy nên liền xuyên qua?

Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ hung hăng cho mình một cái tát, nhất định không cho bản thân đọc nguyên tác, không chú ý tới vai ác trong truyện.

Thế nhưng xuyên cũng xuyên rồi, Sở Huyền chỉ có thể tự suy ngẫm lại những gì sắp xảy ra trong nguyên tác. Theo như hướng đi của cốt truyện, sau khi Nhan Mộng Sinh gϊếŧ chết Tưởng Huyền liền yên lặng một thời gian dài. Thật lâu về sau, Nhan Mộng Sinh bắt đầu hung hăng chèn ép nhân vật chính, tiểu bá tổng trong tương lai - Tề Văn Thành.

Tề Văn Thành là con riêng của Nhan phụ do một tiểu tam sinh ra. Dù có phí nuôi dưỡng kếch xù của Nhan phụ, người phụ nữ kia vẫn không hài lòng, luôn muốn ngồi lên vị trí Nhan phu nhân. Về sau khi biết chuyện này, Nhan Mộng Sinh liền càng thêm hắc hóa, luôn làm các việc hãm hại, gây khó dễ cho Tề Văn Thành, thậm chí gϊếŧ chết mẹ ruột của vai chính. Sau này, Tề Văn Thành dưới nghịch cảnh vẫn quật khởi, không ngừng trưởng thành. Tại thời điểm Nhan Mộng Sinh muốn hủy hoại Nhan gia liền hung hăng vả mặt hắn, cuối cùng đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Kết cục của Nhan Mộng Sinh chính là hai bàn tay trắng, quãng đời còn lại phải sống cô độc trong ngục giam.

Vậy làm sao cậu ngăn cản được Nhan Mộng Sinh chèn ép Tề Văn Thành đây? Chính bản thân muốn bảo toàn mạng sống cũng đã rất khó khăn!

Hơn nữa hiện tại cậu vẫn là một đứa trẻ mới 6 tuổi á! QAQ

Nếu không liền để Nhan Mộng Sinh một đao gϊếŧ cậu luôn đi.