Chương 15

Trong nhà, người làm tuổi trẻ nhất là Linh Tử nhìn thấy Sở Huyền nằm ở trên sô pha, liền đi tới, “Tiểu thiếu gia, Nhan tiên sinh vì cậu chuẩn bị một cái ghế đu dây, nói là để cậu lúc nhàm chán thì đi chơi một chút.”

Sở Huyền vươn tay nhỏ sờ sờ bàn đu dây, chất gỗ bị mài giũa vô cùng bóng loáng, căn bản sẽ không làm tay bị thương. Trên bàn đu dây còn có điêu khắc, như là một kiện tác phẩm tinh mỹ nghệ thuật.

Bàn đu dây cùng ghế bập bênh không khác nhau lắm, bàn đu dây còn có dây phòng hộ, có thêm một tầng võng mềm mại, bởi vì cũng đủ rộng, mặt trên còn có thể dùng để ngủ.

Thậm chí càng tuyệt chính là có cái chắn bản có thể che mưa chống nắng, cũng có thể tùy ý kéo xuống.

Sở Huyền vẫn luôn muốn ở trên bãi cỏ tràn đầy xanh biếc, có một cái xích đu, ở mặt trên đu qua đu lại mà phơi nắng ấm.

Cậu ngồi lên, bởi vì chân quá ngắn không chạm đến mặt đất, chỉ có thể treo ở trên mặt đất cách một khoảng nhỏ. Một khác bên Tuệ tỷ thấy một màn như vậy nhịn không được cười, đi tới nhẹ nhàng mà đẩy bàn đu dây, Sở Huyền ngồi ở trên đu tới đu đi, gương mặt đáng yêu tươi cười.

Nhan Mộng Sinh xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn đứa nhỏ trong sân sau cười rất vui vẻ, trên mặt vẫn lãnh nhạt như thường, trong ánh mắt nhìn như là một mảnh bình tĩnh, nhưng thật ra đáy mắt đang không ngừng giãy giụa rối rắm.

Hắn đem bức màn kéo lên, xoay người đi đến trước bàn, cầm lấy ảnh chụp, trong ảnh chụp là một người phụ nữ cười đến đặc biệt ôn nhu, cô tươi cười như có thể mang đến cho người khác sức sống, tốt đẹp lại điềm tĩnh.

Nhan Mộng Sinh ôm ảnh chụp, thanh âm thong thả ôn nhu, “Con hình như không chán ghét đứa nhỏ này cho lắm, con cảm thấy như vậy nên thực xin lỗi mẹ.” Hắn nhẹ giọng thở dài, trong lòng lộn xộn, “Nhóc đó dù sao cũng là một đứa con khác của ba……”

Vừa ngắt lời không lâu, lại truyền đến một tiếng thở dài cực nhẹ.

Trong ảnh chụp Giang Di Nghiên vẫn tươi cười, không có thể cho Nhan Mộng Sinh đáp án.

Một trận gió thổi tới, có chút lạnh, Sở Huyền trở về trong phòng.

Tầm mắt nhìn quanh bốn phía, trừ đồ vật xa hoa chính là bình hoa họa tác sang quý.

Có chút nhàm chán.

Đúng vậy, xác thật nhàm chán, tuy nói trong nhà có rạp chiếu phim riêng cùng với phòng karaoke riêng, nhưng bởi vì Nhan Mộng Sinh chán ghét thanh âm ầm ĩ, nên cũng không ai lại đυ.ng vào cả.

Linh Tử như là biết ý nghĩ của cậu, mở TV cho cậu. Sở Huyền cúi đầu ăn dâu tây, nước thịt màu đỏ dính đầy tay cậu, cầm một xấp giấy bắt đầu cẩn thận mà xoa tay nhỏ, liền tùy ý để cho cô tìm phim cho mình.

Sở Huyền còn đang cúi đầu, liền nghe được TV truyền đến thanh âm, “Bé rối Teletubbie thời gian, bé rối Teletubbie thời gian ~~~~~~”

Sở Huyền mới vừa lấy dâu tây liền hết hồn rơi xuống đất.

“Em không xem cái này.” Sở Huyền trực tiếp kết thúc mà nói, không một chút do dự.

Linh Tử đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, nói câu: “Chị lại đổi cho em cái khác.” Tiếp theo cầm lấy điều khiển từ xa lại bắt đầu tìm phim nhựa. Sở Huyền đem túi ăn vặt bên cạnh bàn trà túm đến bên cạnh mình, mở túi ra nhìn đến bên trong có blueberry , liền đem ra, xé bì, lại nghe được TV phát ra thanh âm.

“Chào mọi người! Mình là heo Peppa. Đây là em mình, heo em. Đây là mẹ mình, heo mẹ. Đây là ba mình, heo bố!”

Sở Huyền: “……” Ngẩng đầu nhìn lại, mấy con heo hồng mũi thật dài xuất hiện ở trên màn hình.

Sở Huyền quay đầu đi, gian nan mà xả ra một nụ cười, dùng giọng sữa đáng yêu nói: “Để em tự mình tìm đi, cảm ơn chị.”

Thật là kỳ quái, cái này cũng không thích…… Linh Tử nhíu mày, cầm điều khiển từ xa tay vừa động, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, tiểu thiếu gia cậu có phải hay không muốn xem Mickey kì diệu không!”

“Em muốn xem phim kinh dị.” Bàn chân của Sở Huyền ngồi ở trên sô pha, nhìn màn hình lớn của TV cực kỳ thoải mái mà nói, lại ném một viên mứt blueberry vào trong miệng.

Linh Tử hết hồn, vội vàng lắc đầu, lập tức phản bác nói: “Cậu mới 6 tuổi, không thể xem hình ảnh khủng bố như vậy, ảnh hưởng thể xác và tinh thần khỏe mạnh của thiếu nhi!”

Sở Huyền nghĩ nghĩ, hình như điều đó cũng đúng, ngẩng khuôn mặt nhỏ thịt mụp mụp lên, ánh mắt trong suốt thuần tịnh tràn ngập khát vọng, “Vậy em muốn xem phim tiên hiệp có thể chứ?”

Linh Tử ngăn cản không được đứa nhỏ đáng yêu như vậy nói lời như vậy, trong lòng nghi hoặc, đứa nhỏ 6 tuổi xem phim như vậy còn giống người thường sao? Vì sao con gái của chị cô ở nhà còn đang xem In the night garden*? Nghi hoặc lại nghi hoặc, dùng điều khiển từ xa tìm ra phim truyền hình mà Sở Huyền nói.

*Giống bộ phim Telebubbies á.

Lúc cô rời đi Sở Huyền ôm túi mứt quả mà xem phim truyền hình kia, trên mặt tràn ngập nghi hoặc như cũ mà rời khỏi phòng khách.

Sở Huyền nhìn hai tập phim tiên hiệp, phát hiện một chút hứng thú cũng không có, liền cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn đổi thành phim kinh dị. Bộ điện ảnh này được cho điểm rất cao, không khí nhuộm đủ kinh hách đều, nhìn đánh giá kia cậu mới mở xem thử.

Tuy nói cốt truyện không có quỷ, nhưng cũng lên xuống phập phồng, người dọa người, càng xem đến sau cùng càng xuất sắc.

Bất tri bất giác Sở Huyền liền đem một bịch blueberry ăn hết, chờ cậu lại duỗi tay vào gói túi sờ không thấy quả nào mới biết được bị cậu ăn hết. Cậu đem bì bao ném vào thùng rác, lại đi tìm gói đồ ăn vặt bên trong túi đồ ăn vặt, phát hiện bên trong còn có mấy bì hạt dẻ cười, Sở Huyền ánh mắt sáng lên, cậu thích ăn cái này.

Cậu đem gói xé ra, lúc này phát hiện mọi người trong màn hình đã bắt đầu tìm hiểu tại sao lại có một loạt sự kiện thần quái này xảy ra, Sở Huyền thích nhất chính là xem đoạn tìm quỷ kia.

Âm thanh không dám mở quá to, dù sao thì màn hình cũng rất lớn, nếu như mở tiếng quá lớn, làm không tốt cũng sẽ dọa đến trái tim nhỏ bé của cậu.

Hơn nữa khối thân thể nhỏ bé này còn rất nhát gan.

……

“Chị Tuệ , tiểu thiếu gia vậy mà không xem heo Peppa, cậu ấy muốn phim ma, thật là lần đầu tiên thấy đó.” Người làm Linh Tử vừa mở tivi cho Sở Huyền xem nói.

(Tính ra bây giờ tụi con nít toàn đòi xem mấy thứ ma quỷ quái dị, còn tui học đại học rồi mà còn coi conan, doraemon các kiểu:)))

Linh Tử cùng chị Tuệ là cùng nhau vào Nhan gia, hai người tính cách cũng đều rất ôn nhu, quan hệ cũng liền chậm rãi thân thiết hơn.

“Vậy là em không biết rồi, mấy đứa nhỏ bây giờ á hả, đều già sớm, này cũng bình thường thôi, không cần quá kinh ngạc.” Chị Tuệ xua xua tay, như là nghe xong chuyện gì đó rất bình thường, tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.

Linh Tử kéo kéo khóe miệng, nói câu được rồi, cô nhìn chị Tuệ còn nói thêm: “Chị Tuệ em đi chợ mua chút rau nha, tủ lạnh không còn đồ ăn rồi.”

Chị Tuệ gật đầu, “Đi đi.” Nói xong, cuối cùng cũng cắt xong hoa cỏ.

Người làm cùng chị Tuệ cùng nhau cắt hoa cỏ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, tiểu thiếu gia hình như từ trước tới nay không phải sợ xem phim ma sao?

Hơn nữa hiện tại cậu trở nên vừa ngoan vừa làm cho người ta thích, sao lại đột nhiên chuyển biến lớn như vậy chứ?

Có khi nào là Nhan thiếu gia đã giảng dạy cậu một phen không?

Trừ cái này ra hình như không có cách nói khác có thể giải thích.

Chị Tuệ ngồi dậy, nhớ tới phòng khách bàn trà còn không có nước, chạy nhanh trở về phòng.

Cùng lúc đó, trong phim đoàn người thăm dò ra được ngọn nguồn một loạt thần quái sự kiện này, quỷ quái thấy bọn họ đều đã biết, đang chuẩn bị gϊếŧ chết từng người một.

Sở Huyền hoảng gót chân nhỏ, càng xem càng hứng khởi, căn bản không phát hiện chân cậu dẫm lên một cây giống như một khúc gỗ, mà cái cây gỗ này vừa vặn bị nhét vào đống quần áo đặt trên sô pha. Chân cậu vừa động, quần áo liền sẽ bị gợi lên, bởi vì thị giác của Sở Huyền không tốt, cậu cũng không chú ý tới.

Mới vừa vào nhà chị Tuệ liền thấy được một màn quỷ dị như vậy, trên màn hình lớn phóng đại phim kinh dị làm cho người ta sợ hãi, thanh âm quỷ quái còn có mọi người thét chói tai…… Này đều không quan trọng, nhưng mà quần áo bên cạnh tiểu thiếu gia nhà cô thế nhưng như quỷ hồn bay lên, còn vừa động vừa động, như là muốn bò đến bên người Sở Huyền.

Này nhưng làm chị Tuệ sợ tới mức quá sức, lời nói đều cũng không nói ra được, môi không ngừng phát run, trên mặt từng đợt lạnh lẽo nổi lên, phía sau lưng thẳng rét run.

Cô sợ nhất chính là loại thần thần quỷ quỷ này đó, ở phương diện này lá gan siêu cấp nhỏ.

Chị Tuệ chậm rãi đi phía trước di động hai bước, chụp bả vai Sở Huyền, run run rẩy rẩy mà nói: “Tiểu…… Tiểu thiếu gia… Cậu…”

Màn hình lớn đột nhiên xuất hiện cái mặt quỷ, hơn nữa bả vai đột nhiên bị chụp, Sở Huyền cũng bị dọa giật mình, vừa quay đầu lại chân trầm xuống, quần áo bên cạnh cậu trực tiếp tung lên tới.

Chị Tuệ trên người sợ tới mức run lên, đôi mắt nháy mắt trừng lớn thối lui, như là gặp quỷ miệng cũng há lớn, tiếng thét chói tai truyền khắp toàn bộ trang viên tòa nhà.

Bị chị Tuệ kêu như vậy, trái tim Sở Huyền đập bùm bùm, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch, vội vàng dùng giọng sữa nói: “Chỗ nào có quỷ a?”

Cậu đang xem phim ma, kiểu gì lại nhìn ra quỷ vậy?

Chị Tuệ nhìn thấy quần áo bên người Sở Huyền rớt xuống, trong lòng vừa mới kinh hách ngừng lại, liền cảm giác được có người đang chạm vào chân cô……

Máu trên mặt nháy mắt rút hết, một cổ hàn khí chỉ thoáng qua đỉnh đầu, lại hét lên một tiếng té xỉu trên mặt đất.

Sở Huyền nhìn người máy quét rác bên chân chị Tuệ, nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì.

Tiếng thét hoảng sợ chói tai này đem chim chóc phía trên tòa nhà toàn bộ dọa bay đi, Nhan Mộng Sinh ở lầu hai cũng theo tiếng hét chạy ra xem đã xảy ra tình huống như thế nào.

Chờ khi hắn đi ra, liền nhìn thấy trong Tv phóng lên khuôn mặt quỷ, mà vật nhỏ Sở Huyền đỡ người giúp việc đang té xỉu bên cạnh, vô thố mà đánh cô, muốn cho cô tỉnh lại.

Nhan Mộng Sinh đi xuống, lông mày nhăn lại, Sở Huyền ngẩng đầu đối với ánh mắt dài hẹp kia của hắn, trong lòng tức khắc hoảng loạn lên, đôi mắt trào ra nước mắt óng ánh, vành mắt mang theo hơi nước.

Lông mi lây dính nước mắt , mang theo giọng mũi nói: “Em … Em không biết.” Đừng dọa tui!

Nhan Mộng Sinh nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu tràn đầy khϊếp đảm, ngay cả cùng mình đối diện trong ánh mắt càng có rất nhiều sợ hãi cùng sợ hãi, chóp mũi hồng hồng, sắc mặt trắng bệch.

Khuôn mặt ngẩn ngơ, bước chân dừng một chút.