Huyện Đãng Sơn non xanh nước biếc, Diệp Tiện đang đi bộ trên đường lớn, ở trên đường gặp được hai ông cháu đang đi xe bò.
“Ông ơi, xin chờ một chút ạ, ông có phải là người dân huyện Đãng Sơn không ạ?”
“Brừ……” Ông lão dừng xe bò lại, hiền từ mà nhìn cô: “Đúng vậy, cháu gái nhỏ à, cháu muốn hỏi đường sao?”
Ông lão vừa nói ba chữ ‘cháu gái nhỏ’, Diệp Tiện đứng sững tại chỗ giống như bị sét đánh.
Cô chậm rãi xoay đầu, trên đường núi này trống trơn, ngoại trừ cô và chú PJ cao to bên cạnh thì hoàn toàn không có ai cả.
Gọi, gọi cô sao?
【 Ha ha ha ha cười chết tôi rồi, cháu gái nhỏ? 】
【 Sao ông lão lại nói thế chứ? Anh Diệp nhà tui mặt mũi đẹp trai chân dài ngực phẳng, chỗ nào giống con gái chứ? 】
【 Ha ha ha ha Diệp Tiện bị gọi mà mặt tái luôn rồi kìa 】
【 Cậu ấy còn quay đầu lại nhìn phía sau nữa, nghĩ rằng ông lão kia gọi người khác. Anh dzai ơi, ông ấy gọi anh mà! 】
Màn ảnh vừa mới chuyển đến cô thì lại trúng cảnh này, khán giả đều được dịp cười ngả nghiêng nhưng Diệp Tiện thì sợ tới mức hồn thiếu chút nữa bay lên: “Ông, ông ơi, ông nói gì vậy, cháu là đàn ông mà.”
“Hả?” Ông lão tiến đến trước mặt cô nhìn kỹ, liên tục gật đầu: “A…… Thật là ngại quá cháu trai à, đàn ông ở huyện Đãng Sơn này đều tương đối thô ráp ngăm đen, người đàn ông đứng bên cạnh cháu thì còn giống chứ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy giống một chàng trai trắng nõn xinh đẹp như cháu nên không cẩn thận gọi sai.”
PJ đứng bên cạnh: “…” Cảm giác giống như vừa mới bị chê thì phải.
“Không sao đâu ạ.” Diệp Tiện vẫy vẫy tay, may mắn chỉ là gọi sai, cứ tưởng là liếc mắt một cái đã biết được giới tính thật của cô: “Chắc có lẽ cảnh quay phát sóng trực tiếp lúc nãy không phải là của tôi đâu nhỉ.”
PJ tốt bụng nhắc nhở: “Mới vừa rồi là cảnh của cậu.”
Diệp Tiện: “……”
【 Ha ha ha vừa lúc ở trên người của anh luôn! 】
【 Cười chết tôi rồi, những lời này vì sao lại có chút chua xót và buồn cười thế nhỉ, anh Diệp nhà tôi hoá đá trước camera rồi. 】
【 Diệp Tiện trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chạy đến vùng núi còn có thể gặp được thiên địch là cái ông lão bảy mươi lão này. 】
【 Anh ấy ở chỗ này làm gì vậy? Không phải là ở trong phòng bếp nấu cơm à? 】
“Làm sao vậy cháu trai, tìm ông hỏi đường sao?”
Diệp Tiện: “Không phải, cháu chỉ muốn hỏi một chút người dân ở huyện Đãng Sơn huyện này thích nhất là món ăn gì ấy?”
“Món ăn gì à…… Cái này thì rất nhiều.” Ông lão liệt kê cẩn thận mấy món đặc sản địa phương, cuối cùng nói: “Nhưng mà người dân ở Đãng Sơn chúng ta tương đối thích gần gũi với tự nhiên. Bọn ta ăn những món khác nhau vào mỗi mùa, giống như mùa này mùa, thứ hiếm nhất có lẽ là củ ấu.”
Củ ấu?
Củ ấu có thể làm thành món gì đây?
“Con đã biết rồi ạ, cảm ơn ông nhé.”
Diệp Tiện cảm ơn, vừa định chạy lấy người thì bị ông lão giữ lại: “Cháu à, đường núi trên huyện Đãng Sơn rất vòng vo, các cháu chỉ có hai người tốt nhất là đừng nên chạy loạn, rất dễ bị lạc đường đấy.”
Diệp Tiện vừa định nói ‘nhà’ ở gần đây thì lập tức dừng lại.
Lạc đường sao?
“Không lạc được đâu ông ạ, điện thoại của cháu có ứng dụng bản đồ Hảo Đức mà! Có nó thì bất kể là địa phương hẻo lánh như thế nào, địa hình đến mức nào thì cũng không bao giờ lo lắng sẽ bị lạc đường!”
Nói xong, Diệp Tiện kiêu ngạo móc điện thoại ra, click mở ứng dụng bản đồ Hảo Đức.
Trước màn hình phát sóng trực tiếp, đạo diễn đang tươi cười.
Thằng nhóc này là biển quảng cáo hình người di động à? Vừa mới ông ta định chuyển cảnh thì cậu ta liền móc ứng dụng bản đồ Hảo Đức ra, giỏi lắm, muốn chuyển cũng không được!
Ông lão tò mò hỏi: “Ứng dụng bản đồ Hảo Đức là thứ gì thế?”
Diệp Tiện click mở bản đồ Hảo Đức, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu chức năng và cách sử dụng một lần cho ông ấy.
Muốn giữ được những shot hình thì phải làm vui lòng nhà tài trợ, nhóm chương trình nào dám cắt shot khi khách mời quảng cáo nhà tài trợ? Chẳng lẽ là muốn thoái vốn hay sao?