Chương 42-1

Hứa Kính Châu thực sự nguy hiểm, Tống Thính đã tự mình trải qua.

Năm ngày nữa lại trôi qua, năm ngày này Hứa Kính Châu không về, Tống Thính không thể chạy trốn nên chỉ có thể đọc sách để câu thời gian.

Nhưng đêm hôm sau, người đàn ông bất ngờ đến biệt thự và đạp tung cánh cửa.

Tống Thính liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của Hứa Kính Châu.

“Xảy ra chuyện gì à?” Anh hỏi.

Hứa Kính Châu bước vào, vuốt lại mái tóc lòa xòa trên trán, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu: ‘Không có chuyện gì đâu.”

Sau đó vài tên vệ sĩ đi tới sau lưng Tống Thính, đứng nhìn bọn họ đặt một cái vali bạc trên bàn rồi mở ra, bên trong có kim tiêm và một lọ thuốc tiêm, lưng anh bắt đầu nổi da gà.

“Đừng căng thẳng, đó không phải là ma túy đâu, chỉ là một lọ thuốc để anh ngủ một giấc thôi.” Hứa Kính Châu chậm rãi giải thích, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi và lo lắng, nhưng vẫn có thể tự mãn rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Người vệ sĩ khéo léo đến mức cầm ống tiêm lên, siết chặt cổ tay Tống Thính, từ từ đẩy chất lỏng trong ống tiêm lên cánh tay nhỏ bé của anh.

Kèm theo một chút đau đớn, chất lỏng trong suốt từng chút từng chút tiêm vào trong cơ thể, Tống Thính cảm thấy ý thức của mình đang rút đi, sức lực tứ chi cũng từ từ biến mất.

Mẹ kiếp, anh sẽ không chết ở đây phải không?

Tống Thính cuối cùng cũng nghĩ như vậy, nhưng dường như anh lại giãy dụa, một khuôn mặt quen thuộc xẹt qua tâm trí anh, trái tim như bị kim châm, trên mặt phồng lên đầy chua xót.

Hứa Kính Châu nhìn ánh mắt Tống Thính dần dần mất tập trung, cuối cùng bất tỉnh, ngã quỵ xuống đất, ra lệnh: “Đỡ anh ta lên.”

Sau đó anh ta bỏ đi và lên xe.

“Tổng giám đốc Hứa, công ty đang hỗn loạn rồi.” Trợ lý vội vàng nói

Hứa Kính Châu sắc mặt tái nhợt, có chút bối rối: “Đi trước đi, ít nhất tiêu hủy tang chứng.”

Nhà họ Tạ.

Phương Tử Nghiêu lo lắng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, Tống Thính có phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh ấy đâu.

Tạ Vũ ở bên cạnh hắn ta kể từ khi Tống Thính bị bắt cóc, nụ cười trên môi không còn vui vẻ giống như lúc hắn ở trước mặt Tống Thính nữa, hắn rõ ràng là cáu kỉnh lạnh lùng nhìn điện thoại.

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ, Tạ Vũ nhanh ta lẹ mắt nhớ kỹ, đẩy cửa phòng ra.

“Này.” Phương Tử Nghiêu nhanh chóng theo sau: “Cậu đi đâu đấy?”

“Tìm người.”

“Cảnh sát đã bao vây công ty của Hứa Kính Châu. Ngay sau khi anh ta bị bắt, tin tức về Tống Thính sẽ tự nhiên lộ ra thôi. Chúng ta cứ chờ đi.” Phương Tử Nghiêu kéo hắn lại.

Thành thật mà nói, hắn ta khá sợ hãi trước bộ dạng của Tạ Vũ lúc này, cảm thấy như thể hắn sẽ dùng dao chém ai đó trong giây tiếp theo vậy.

Tạ Vũ đẩy Phương Tử Nghiêu ra đi mà không quay đầu lại: “Tôi không thể đợi được.”

Hắn đi thẳng đến bãi đậu xe, lái một chiếc xe, nhanh chóng đi vào địa chỉ vừa lướt qua — Đài Chu Sơn, đạp ga bằng một chân.

Phương Tử Nghiêu không ngăn cản được, bị hắn phun khói xe, vừa giận vừa lo, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, gọi mẹ Tạ, Tạ Nghiên lái xe đi theo.

Khoảng cách đến Đài Chu Sơn không quá xa, mà là rất xa, Hứa Kinh Châu nhốt người ở đó, không ai có thể tưởng tượng nổi.

Bầu trời tối dần, thay vào đó là vầng trăng mờ và mây mù.

Trong biệt thự trung, hầu hết nhân viên đều bị Hứa Kính Châu đưa đi, chỉ có hai tên vệ sĩ canh giữ cửa phòng.

Bên ngoài biệt thự sáng sủa, có tiếng xe.

Hai người im lặng nhìn nhau, đồng thời đề cao cảnh giác.

Bước lên đại sảnh trống trải, người khách hiển nhiên rất lo lắng, ba hai bước vội vàng chạy lên cầu thang, thi nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng.

Tạ Vũ lau mồ hôi trên trán: “Cút!”

Trong giọng nói khàn khàn, hắn đang kìm nén cơn điên của mình.

Hai người tiến lên vài bước, chặn Tạ Vũ ở cửa” “Tạ thiếu gia, đừng làm cho chúng tôi phải khó xử?”

Khóe miệng Tạ Vũ giật giật, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu ảm đạm đi: “Tức là các anh sẽ không thả người đúng không?”

“...”

Phương Tử Nghiêu hai mắt mở to, nhìn kỹ con đường núi nhỏ hẹp phía trước, không khỏi mắng: “Mẹ kiếp, đây là nơi khỉ ho cò gáy nào vậy trời.”

Hắn ta bị mất dấu của Tạ Vũ, đi khắp đông tây cũng không tìm được đường, tín hiệu ở đây không tốt, liên tục nghe giọng nữ điều hướng.

“Chết tiệt chết tiệt…” Phương Tử Nghiêu mắng một tràng.

Ngay khi hắn ta đang mắng mỏ mạnh miệng, thì chiếc điện thoại bị ném bên ghế phụ đã rú lên.

“Alo, anh Tạ.” Phương Tử Nghiêu thay đổi sắc mặt, kiềm chế lại vẻ mặt mắng mỏ, giọng điệu phi thường cung kính.

Giọng nói của Tạ Nghiễn từ đầu bên kia điện thoại, “Người đã bị bắt, Tạ Vũ có tìm được Tống Thính không?”

Phương Tử Nghiêu xấu hổ và lắp bắp: “Không, em không biết, em đã mất dấu cậu ấy rồi, em gọi cho cậu ấy không được.”

Tạ Nghiễn hỏi: “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Không biết.”

“...”