Chương 40-1

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tạ Vũ đã bị Tống Thính đuổi ra khỏi giường một cách bất ngờ.

Sau kỳ nghỉ Tết dương lịch, cả hai đi học trở lại.

Cuộc sống của Tống Thính vẫn như trước đây, mỗi ngày anh đều dậy vẽ vài bản nháp, ngủ một giấc khi mệt rồi lại đứng dậy tiếp tục, đây là cuộc sống trong mơ của anh. Tuy nhiên, bởi vì họ là tiền bối, bạn bè của họ, Trần Kính Chi, Chu Khả, và những người khác đã bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp hoặc đi làm, nên Tống Thính như cá muối bỏ bể.

Về vấn đề này, thái độ của Tống Thính rất bình tĩnh, dù sao bây giờ anh cũng có thể kiếm tiền, tìm được việc thì làm, tìm không được thì thôi. Tất nhiên là không vội, đợi kỳ nghỉ đông từ từ hãy lên kế hoạch.

Tạ Vũ không bận như anh, gần hết kỳ học, hầu như ngày nào hắn cũng chạy đến thư viện, chỉ khác là mỗi sáng tối về nhà đều bắt Tống Thính như một con chó, hôn đi hôn lại lên mặt, cổ và miệng của anh mười hoặc hai mươi lần mới bằng lòng dừng lại.

Tuy nhiên, ngoài ánh hào quang cuốn hút trong bối cảnh, Tạ Vũ còn có những tài năng thiên phú. Ví dụ, trước đây Tạ Vũ đang học, cứ ba ngày hắn sẽ vắng mặt hai lần, không nghe giảng trong lớp, nghịch điện thoại, ngủ và trở về nhưng vẫn là người đứng đầu trong bài kiểm tra.

Theo điều này, Tạ Vũ không cần phải dành thời gian ở đây và học ở bất kỳ trường đại học nào.

Nhưng bây giờ Tạ Vũ có thể ngoan ngoãn đến trường mỗi ngày và chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Tóm lại, Tống Thính cảm thấy rất kỳ lạ.

Nửa tháng sau, Tạ Vũ đã học xong lớp cuối cùng, Tống Thính định mua một ít đồ ăn và trở lại làm một bữa ăn ngon. Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ nhìn thấy một người đã lâu không xuất hiện - Hứa Kính Châu.

Cửa kính xe cuộn xuống, tay người đàn ông đặt lên cửa kính xe, anh ta liếc mắt nhìn Tống Thính đang đứng cách đó không xa.

Ánh mắt của hai người va chạm trong không khí, trái tim Tống Thính run lên không rõ lý do.

Cảnh tiếp theo đối với anh còn bất ngờ hơn——

Anh nhìn thấy cửa xe của người đồng nghiệp được mở ra, người thanh niên cao gầy bước ra khỏi xe với chiếc cặp sách trên lưng, chính là Tạ Vũ.

Nhưng Tạ Vũ không nhìn thấy Tống Thính, hắn đóng cửa lại, từ góc nhìn của Tống Thính, Tạ Vũ dường như đã cong mắt lại và một nụ cười rất nông nổi trên khuôn mặt của hắn.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào người, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng.

Tống Thính cảm thấy chói mắt. Anh đang xách theo đồ ăn bỗng cảm thấy có thứ gì đó đè lên khiến anh thở không ra hơi.

Tạ Vũ quay đầu sang một bên, khóe mắt quét tới Tống Thính đang nhìn hắn từ xa, hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh, ý cười càng thêm mở rộng.

Lúc này, nhiều ý nghĩ lộn xộn đã phá vỡ gông cùm, phun trào ra bên ngoài. Tống Thính muốn nói với Hạ Vũ rằng Hứa Kính Châu rất nguy hiểm; anh muốn nắm tay Tạ Vũ và bảo Hứa Kính Châu tránh ra và đừng xuất hiện nữa; anh muốn…

Nhưng giữa sự huyên náo, một tia sáng trắng vụt qua.

Tống Thính không nhúc nhích, chân gần như cắm rễ vào chỗ cũ, cơn gió lạnh thổi qua trước mặt làm anh tỉnh lại.

Trong cốt truyện, Tạ Vũ chắc chắn phải gặp Hứa Kính Châu, ngay cả khi Hứa Kính Châu biến mất, những người khác sẽ lần lượt xuất hiện. Tống Thính không quên Tạ Vũ đã “chạm trán” với bao nhiêu người trong văn bản gốc.

Xe chạy đi, Tạ Vũ thấy Tống Thính vẫn chưa đi qua nên bước tới, cầm lấy thứ mà Tống Thính đang mang. Hắn cúi người, đến gần Tống Thính, cau mày, hình ảnh của Tống Thính phản chiếu trong con ngươi đen của hán: “Anh , sao mặt anh khó coi thế? Lạnh quá hả anh?”

Nói xong, Tạ Vũ nắm chặt bàn tay lộ ra của Tống Thính bỏ vào túi mình.

Sự ấm áp truyền đến tận đầu ngón tay, nhưng Tống Thính cảm thấy như bị bỏ vào một động băng. Anh thu tay lại, khóe miệng giật giật, giọng điệu không thể nghe được: “Có lẽ vậy, mau về nhà thôi.”

Tạ Vũ khép lòng bàn tay lại, một mảng màu tối xẹt qua mắt anh, và giọng anh vẫn rất ấm áp: “Được rồi.”

Điều hòa nhiệt độ trong phòng được bật lên, Tống Thính cởi chiếc áo khoác nặng trĩu xuống, Tạ Vũ đặt bát đĩa lên bàn. Quay lưng lại với nhau, một người đang xắt rau và một người đang rửa rau, căn bếp thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh giòn giã của bát đĩa va vào nhau.

Tay áo Tạ Vũ xắn lên, lộ ra một cánh tay bằng phẳng, trên tay đang cầm một củ khoai tây để rửa sạch bụi bẩn bám trên đó, liền nghe thấy giọng nói của Tống Thính: “Vừa rồi người trong xe là ai vậy?”

“Hả?” Tạ Vũ hơi mất tập trung, nghe không rõ, hỏi: “Anh nói gì vậy?”

Con dao làm bếp trong tay trở nên rất nặng, Tống Thính mím môi: “Không có gì?”

Tạ Vũ ra tay, nước lạnh ướt đẫm tay, lấy đi nhiệt độ từng chút một. Hắn thả khoai tây xuống và quay lại: “Anh, em không phải con giun trong bụng anh đâu.”

Có nghĩa là Tống Thính hãy lắng nghe những gì mình nói, đừng chần chừ, lâu lâu không nói được gì, cứ để mặc cho người ấy đoán.

Tống Thính lặng lẽ thở ra, nắm chặt con dao làm bếp một chút và nói: “Người vừa rồi ... cậu biết không?”

“Biết.”

Giọng nói trầm ấm và từ tính của người thanh niên vang lên trong bếp.

Tống Thính nghe thấy trong l*иg ngực có một cỗ chua xót, anh cúi đầu nhẹ giọng nói “ồ”.

Bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Với những điều trong đầu, Tống Thính thấy bữa ăn không có nhiều hương vị, vì vậy sau khi nói chuyện với Tạ Vũ, anh quay trở lại phòng.

Vầng trăng khuyết sáng treo trên cành.

Tống Thính gục xuống giường, lòng nặng trĩu đến khó thở. Tống Thính vẫn cảm thấy khó chịu với bầu không khí quen thuộc xung quanh mình, Tống Thính vẫn cảm thấy không yên tâm.

Một cảm giác cô đơn và bất lực vô lực bao trùm lấy anh. Tống Thính tự cảnh báo bản thân, tự nhủ thầm trong lòng - đừng dành quá nhiều sức lực cho cốt truyện mà định mệnh sẽ bỏ lỡ anh.