Chương 36-2

Ngày thứ hai, Tống Thính thu dọn hành lý, bởi vì chỉ cần đi hai ba ngày, nên anh chỉ mang theo nhu yếu phẩm cần thiết, cùng Tạ Vũ trở về nhà họ Tạ.

Xe hơi tiến vào trong một khu biệt thự rộng lớn.

Biệt thự nhà họ Tạ rất lớn, sau khi bọn họ tiến vào, quản gia liền xách hàng lý cho Tống Thính, nói: "Hôm trước đại thiếu gia vừa trở về, nhưng hôm nay đang cùng phu nhân lên công ty, chắc tối hôm nay sẽ về."

Tống Thính nhìn Tạ Vũ một cái, phát hiện vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, khác hoàn toàn vẻ mặt trước mặt anh.

Tạ Vũ ở lầu ba, Tống Thính cũng quay về phòng mình. Mà phòng của hai người một cái ở cầu thang bên trái, một cái ở cầu thang bên phải.

Buổi tối, mẹ Tạ cùng Tạ Nghiễn đã về.

Tống Thính đứng bên cạnh Tạ Vũ, liếc mắt nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ đang chậm rãi mở cửa, mi mắt của Tạ Vũ không ngừng giật giật, nét mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, không hề giống như Tạ Vũ mọi ngày.

Mẹ Tạ nhìn thấy Tống Thính cùng Tạ Vũ, mặc dù mặt hắn đen như đít nồi, nhưng dù sao cũng về nhà rồi. Bà cũng rất cảm kích nhìn Tống Thính cười một cái.

Tống Thính cũng vội vàng đáp lại.

Trên bàn ăn, bốn người ngồi vào chỗ của mình.

Trong lúc ăn, Tạ Vũ cùng Tạ Nghiễn không hề nói với nhau tiếng nào, nhưng mẹ Tạ lại muốn hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau, nên nghĩ đủ mọi cách để hai người trò chuyện, nhưng bọn họ không hề quan tâm, không nhận ra tâm ý của mẹ Tạ, Tống Thính không còn cách nào khác liền nhắm mắt hợp tác.

Bữa ăn trôi qua vô cùng mệt mỏi, tựa như đang đánh giặc vậy.

Sau khi ăn xong, Mẹ Tạ kêu Tạ Vũ đi vào thư phòng.

Tống Thính cuối cùng cũng lấy lại sự yên tĩnh, chậm rãi lê bước chân mệt mỏi đi về phòng.

"Tống Thính." Thanh âm trầm thấp của đàn ông vang lên sau lưng anh.

Đầu Tống Tính nổ ầm một cái, đầu chậm rãi quay lại, thấy Tạ Nghiễn đang đứng sau lưng mình, anh miễn cưỡng đáp lại: "Xin chào."

Tạ Nghiễn gật đầu một cái, nét mặt lạnh lùng nói: "Cậu ở cùng với Tạ Vũ thì gọi tôi một tiếng anh là được...tôi có thể cùng cậu nói chuyện một chút được không?"

Theo như cốt truyện thì Tạ Nghiễn không hề được miêu tả nhiều lắm, chẳng qua là theo như Tạ Vũ nói thì đại ca của hắn cực kỳ đáng sợ. Tống Thính nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể cắn răng nói: "Được."

"Đi về phòng cậu." Tạ Nghiễn nói xong, liền vòng qua người Tống Thính, từng bước đi lên lầu.

Tống Thính không thể làm gì, chỉ có thể đi theo, trên đường đi còn đang đoán mò người kia đang muốn nói cái gì.

Sau khi vào phòng, Tạ Nghiễn ngồi trên sofa, hướng về Tống Thính nói: "Cậu ở bên Tạ Vũ bao lâu rồi?"

Tống Thính im lặng.

Khi Tạ Nghiễn nói đến chuyện liên quan đến Tạ Vũ, giọng nói cũng ôn nhu đôi chút, mang theo vài phần lĩnh ý.

Vì vậy khi Tống Thính nghe liền hiểu được, Tạ Nghiễn đã lâu không ở cùng với Tạ Vũ, hai người dù sao cũng là anh em, nhưng lại không cách nào nói chuyện được. Tạ Nghiễn bên ngoài hô mưa gọi gió, là một lãnh đạo tài ba, nhưng lại không hòa thuận được với người nhà. Khi nhìn thấy Tống Thính có thể hòa thuận nói chuyện với mẹ Tạ, hơn nữa còn có thể nói chuyện phiếm với Tạ Vũ, trong lòng Tạ Nghiễn không khỏi nảy sinh ý kiến muốn học hỏi.

Mà, trong ấn tượng của Tống Thính, Tạ Nghiễn chính là một đại ca mặt lạnh, nên cái ý tưởng kia thật sự quá là kỳ lạ.

Tống Thính bảo Tạ Nghiễn thử mở lòng ra, không cùng người nhà nói chuyện về công việc, mà chuyển sang đề tài sinh hoạt mà bắt chuyện.

Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn, lông mày nhíu chặt vào nhau, nghiêm túc lắng nghe anh.

Hai người ở trong phòng, một người nói một người nghe, vì vậy thời gian cũng trôi rất nhanh. Lúc Tạ Nghiễn rời khỏi phòng, thì đã gần mười một giờ rồi.

Trước tết nguyên đán một ngày, theo sắp xếp của mẹ Tạ, cả nhà liền đi đến suối nước nóng.

Suối nước nóng trên núi cũng là một trong tài sản nhà họ Tạ. Bởi vì ông chủ muốn đến đây, nên giám đốc nơi này đã sớm chừa phòng lại.

Sau khi ăn cơm tối xong, mấy người liền thay quần áo để đi ngăm suối nước nóng.

Tống Thính nghe đến việc đi ngâm suối nước nóng liền trở nên mệt mỏi, trong đầu nghĩ, phải cho nhà bọn họ có không gian riêng, nên sau khi chào hỏi mẹ Tạ một tiếng liền quay về phòng.

Tạ Vũ thấy Tống Thính đi rồi, hắn cũng muốn đi theo, nhưng vừa mới đứng dậy, liền bị Tạ Nghiễn gọi lại.

"Sao vậy?" Tạ Vũ nén sự bực tức mà ngồi xuống.

Cách một lớp hơi nước, Tạ Nghiễn có thể mông lung nhìn thấy gương mặt anh tuấn của em trai mình.

"Em biết Hứa Kính Châu không?" Tạ Nghiễn hỏi.

Tạ Vũ liền nhíu mày, "Ai vậy?"

Tạ Nghiễn lập lại lần nữa:

"Hứa Kính Châu. Anh...nhà chúng ta chuẩn bị hợp tác với người đó, hôm nay lúc người đó đến công ty nói chuyện hợp đồng, đã từng nhắc đến em, nói đã có duyên cùng em nói chuyện. Nên muốn anh chuyển lời hỏi thăm đến em."

Thấy anh trai như muốn nói đùa, Tạ Vũ liền nghĩ lại một chút: "Không nhớ."

Tống Thính không biết hai người kia đang nói đến một trong những công chính, chỉ cảm thấy bản thân có chút nóng lên, anh liền đá chăn ra, thò một cái chân ra khỏi chăn.

Bên ngoài, gió thổi xuyên qua những lá cây ở trong bóng đêm.

Cửa phòng được hé mở ra, ánh sáng bên ngoài hành lang bắt đầu chen vào phòng, nhưng cửa rất nhanh đã đóng lại.

Một bóng người chậm rãi đi vào.

Tống Thính ngủ không sâu, cả người đổ đầy mồ hôi. Bỗng nhiên, trên trán cảm thấy cái gì đó rất lạnh, mồ hôi đang đóng trên trán cũng bị lau đi. Anh không nhịn được mà nghiêng đầu hướng về thứ lạnh lẽo kia.

Một góc giường mềm mại đột nhiên bị lõm xuống, người kia tiến lên giường, khiến nữa người đang đắp chăn của Tống Thính lộ ra ngoài, người đó kéo gối, đặt dưới mông của anh.

Tống Thính cảm thấy có ánh mắt nóng rực dán lên người mình, nhưng mi mắt của anh dán chặt vào nhau, dù có làm gì cũng không mở ra được.

----