Tống Thính được phục vụ dẫn vào bên trong, trong phòng, một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ đang ngồi nghiêm chỉnh. Hứa Hướng Tân khi nghe thấy tên của Tống Thính liên vội vàng đứng lên mà nghênh đón.
"Học trưởng, mau đến đây." Khuôn mặt người kia nở nụ cười ôn hòa.
Tống Thính gật đầu một cái rồi ngồi xuống.
Trong bữa cơm, Hứa Hướng Tân không ngừng gắp thức ăn cho anh, hơn nữa còn nói rất nhiều chuyện với anh, giống hệt như đang không ngừng lấy lòng anh. Sau khi ăn xong, Hứa Hướng Tân mời anh cùng đi dạo, Tống Thính cũng không cự tuyệt, liền đi theo anh ấy.
Hai người đi đến một cái chợ đêm, nơi đây cũng không rộng lắm, nhưng dòng người rất tấp nập, xung quanh có những gian hàng nhỏ, họ đang bày hàng hóa của mình ra bán, khiến cho nơi đây hiện lên mùi vị của cuộc sống.
Tống Thính lặng lẽ đi bên cạnh Hứa Hướng Tân, nhưng hai người từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách với nhau. Anh ấy vẫn đang nhìn ngó xung quanh, cho đến khi hai người đi đến một đoạn đường vắng vẻ.
"Học trưởng." Hứa Hướng Tân vô tình chà xát hai tay vào quần, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
Vẻ mặt Tống Thính dửng dưng nhìn sang: "Cậu muốn nói gì sao?"
Hứa Hướng Tân mím môi một cái, đầu hơi cúi xuống.
Nơi bọn họ đứng chỉ có ánh đèn lờ mờ chiếu xuống tạo thành hai cái bóng dài dưới chân họ.
Một trận gió lạnh thổi qua, thanh âm của Hứa Hướng Tân vang lên: "Học trưởng, em thích anh lâu rồi."
Quả nhiên là vậy, trong lòng Tống Thính không hề có chút rung động nào.
Hứa Hướng Tân sắp xếp lại câu chữ một chút: "Từ lúc học cấp ba em đã thích anh. Nhưng trước kia em quá yếu ớt, không có năng lực theo đuổi anh, nhưng mà bây giờ thì khác, anh không cần phải sợ bị Tạ Vũ uy hϊếp, em có thể bảo vệ được anh."
Anh ấy vừa nói, thanh âm cũng có chút run rẩy thôi.
Tống Thính ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy hồi lâu, đuôi mắt liền cong lên một cái: "Thật xin lỗi, Hứa Hướng Tân."
Hứa Hướng Tân rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, nhưng khi nhận được câu trả lời, thì cả người cũng trở nên lạnh đi một chút, cơ thể cứng đờ lại. Một lúc lâu sau, anh ấy mới cười ha ha hai tiếng, tự bào chữa cho mình: "Anh...thật sự không thể sao? Học trưởng, anh có thể thử với em một chút, nói không chừng chúng ta có thể hợp nhau đó?"
Tông Thính không chút biểu cảm nào, nói: "Không. Hứa Hướng Tân, cậu thích hợp với người tốt hơn tôi, đừng có lãng phí thời gian ở bên cạnh tôi."
Nụ cười của Hứa Hướng Tân cứng đơ trên gương mặt, anh ấy nhìn vào đôi mắt của Tống Thính, lòng càng lạnh hơn bao giờ hết: "Vì Tạ Vũ sao?"
"Liên quan gì đến Tạ Vũ?" Tống Thính có chút không hiểu.
Hứa Hướng Tân lập tức tỉnh ra, anh ấy liền cười một cái: "Không có gì."
Thật ra Hứa Hướng Tân đã sớm biết điều này, khi đó anh ấy vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của Tống Thính trong điện thoại về tình cảm sớm tan vỡ giữa hai người họ. Vậy nên, dù cho có là Tạ Vũ hay không, thì Tống Thính cũng sẽ không quan tâm đến anh ấy.
Chợ đêm lần nữa sáng đèn lên, ánh đèn chiếu vào bọn họ xen lẫn chút tia lạnh.
Tống Thính vỗ lên bã vai của Hứa Hướng Tân một cái: "Được rồi, về thôi."
"...Ừm." Hứa Hướng Tân ngước mắt lên nhìn, miễn cưỡng nói: "Dù sao, em cũng không cần phải đưa học trưởng trở về."
Tống Thính có chút ngơ ngác: "Vậy để tôi đón xe về."
Hứa Hướng Tân liền lắc đầu cười nói, tầm mắt dời khỏi người của Tống Thính, hướng về phía sau lưng cậu, nhìn vào một nơi không xe, giọng nói khàn khàn vang lên: "Có người đến đón anh rồi."
Người đó đứng đằng sau lưng Tống Thính, nhìn thẳng về phía Hứa Hướng Tân, không chút e dè gì mà đối mắt với anh ấy.
Tống Thính chậm rãi xoay người, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Tạ Vũ, anh bất giác nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Tạ Vũ liền thu hồi tầm mắt, nhíu mày một cái: "Chỉ đi dạo thôi."
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên thay đổi, Hứa Hướng Tân mới vừa bị cự tuyệt, lại không muốn yếu thế trước mặt Tạ Vũ, vội vàng nói với Tống Thính hai câu rồi rời đi, dáng vẻ của anh ấy nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông.
Sau khi người đã đi xa rồi, Tạ Vũ liền khoanh tay, chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Thính, giọng nói có chút khó chịu: "Tên đó nói gì với anh?"
Tống Thính liền nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Nói thích tôi."
Biểu cảm của Tạ Vũ lập tức thay đổi.
Nhưng Tống Thính không thèm để tâm, nói tiếp: "Còn nói đã thích tôi từ cấp ba, muốn tôi cho cậu ta một cơ hội."
"...Anh đồng ý sao?" Giọng Tạ Vũ trở nên rất kỳ quái, có mấy phần nóng nảy, cũng có mấy phần phẫn nộ.
Đôi mắt phượng đen nháy dán chặt lên người Tống Thính, biểu cảm cũng trở nên nóng vội vô cùng.
Trong nháy mắt, Tống Thính tựa như cảm giác được gì, trái tim đột nhiên xuất hiện một dòng điện, chạy dọc khắp nơi trong thân thể, đến cả đầu ngón tay cũng cảm thấy tê dại.
Tống Thính hệt như muốn chạy trốn: "Không đồng ý. Chúng ta mau về thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Tạ Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó kéo bàn tay lạnh băng của anh đặt vào trong túi mình: "Đi thôi."
Sau khi tắm xong, Tống Thính trở về phòng mình, mở đèn trên đầu giường lên, đập vào tầm mắt của anh là một lọ thuốc ở trên bàn, mà các ký hiệu ở trên nhãn dán khiến Tống Thính có chút không hiểu được.
Chắc là Tạ Vũ đã mua thuốc gì đó.
Tống Thính vội vàng dời tầm mắt đi.
Ngoài cửa sổ là đêm đen vô tận, vầng trăng sáng đơn độc soi rọi của bầu trời đêm, nếu nhìn kỹ có thể trông thầy tầng tầng mây đang nhẹ nhàng trôi.
Tống Thính ngồi lên chiếc ghế mềm mại trong phòng, trong đầu cũng xuất hiện những đoạn ký ức vụn vặt, nếu như xâu chuỗi lại ----- từ lúc đi ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt Tạ Vũ đã trở nên vô cùng kỳ quái và cứng đơ...nhưng Tống Thính có thể hiểu được một chuyện, chính là, Tạ Vũ đang ghen.
Nhận thấy điều này, Trong lòng Tống Thính xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, không phải là chán ghét, cũng không muốn né tránh, nhưng có chút gì đó hốt hoảng, cùng vài phần vui vẻ.