Chương 8: Thật Sự Không Thể Thấy Chết Mà Không Cứu (4)

Thôn Vương gia cách trấn hai ba dặm đường, không mưa có lẽ phải đi một khắc đồng hồ. Có mưa đường không dễ đi, nên tốn thêm thời gian một chén trà.

Vùng đất nghèo nàn, tiểu trấn tây bắc như thế này cũng không thấy phồn hoa. Nhà trên trấn cũng chỉ tốt hơn chút so với trong thôn, nhà gạch ngói. Nhưng vẫn còn kém ra công trình kiến trúc trên TV ở thời đại sau này. Trên đường không có quá nhiều cửa hàng, trời mưa có rất nhiều cửa hàng đóng cửa. Diệp Gia tốn chút công sức mới tìm được chỗ, cầm cố mọi thứ lấy được từ trong hốc tường.

Đôi khuyên tai bạc kia là bạc nguyên chất, nhưng vòng tay và trâm bạc đã trộn chút tạp chất. Chung quy lại cầm được ba lượng hai đồng bạc. Diệp Gia không đoán được giá cả hàng hóa ở địa phương, cũng không biết có đúng giá hay không. Chỉ cầm bạc trước rồi đi mời đại phu.

Thị trấn này tên là Bắc Lý trấn, là huyện thành nhỏ tiếp theo của Bắc Đình Đô Hộ phủ, cũng là cứ điểm quân sự. Cách Ly Phòng huyện hơn mười dặm, thị trấn phía tây xa nhất Đại Yên. Nơi này không chỉ nghèo, còn cực kì dễ bị nước khác quấy rối. Vào mùa đông lạnh giá, thường xuyên có bộ tộc thảo nguyên xuôi nam đánh cướp. Diệp Gia vừa đi vừa nhìn, trên đường không có nhiều cửa hàng khác, cửa hàng dao kéo và lò rèn lại có đến mấy cửa hàng.

Đi cả một đường, cuối cùng tìm được y quán duy nhất trên trấn.

Y quán không đóng cửa, ở cổng có một tiểu đồng đang giả thuốc. Một lão đầu có mái tóc hoa râm đang đảo dược liệu, nhìn thấy người tiến đến mới bỏ đồ xuống đi tới.

Diệp Gia lời ít ý nhiều nói tình hình, lão đại phu không nói hai lời, cõng hòm thuốc lên rồi đi cùng.

Chuyện chữa bệnh cứu người Diệp Gia cũng không dám trì hoãn, cho dù nơi này có phải là một quyển sách hay không. Đến muộn thì sẽ mất một mạng người. Nghĩ thấy đại phu lớn tuổi đi đứng không tiện, nàng cắn răng một cái đi thuê xe lừa.

Có xe cũng nhanh, hai người không đến một khắc đồng hồ đã đến thôn.

Diệp Gia dẫn lão đại phu nhanh chóng vào nhà, Dư thị thấy nàng thật sự mời đại phu về, nỗi lòng lo lắng mới buông xuống. Sợ cản đường, vội vàng bế đứa trẻ đi tránh ra mời lão đại phu nhanh vào nhà.

Lão đại phu đầu tiên là bắt mạch, rồi kiểm tra ngoại thương. Hồi lâu mới quay đầu trách mắng: “Kéo dài tới ngày hôm nay, các ngươi muốn để cho hắn chết sao!”

Mặt Dư thị lập tức trắng bệch, tay chân như nhũn ra không đứng vững. Lão đại phu thì vừa châm cứu vừa đau lòng nhức óc: “Bị sốt như vậy, không bỏng cháy đầu thì thân thể cũng bị cạn kiệt sức lực. Chậm thêm mấy ngày nữa, các ngươi cũng không cần dùng tiền mời đại phu. Chiếu rơm quấn lại, khiêng ra là được. Bây giờ như thế này, coi như cứu lại được, từ nay về sau sợ cũng sẽ chết sớm.”

Dư thị gào khóc, Diệp Gia liếc mắt nhìn người trên giường, không nói một lời.

Lão đại phu bận rộn một lúc lâu rồi đứng lên, băng bó vết thương mới lại. Quay đầu nhìn gia đình cô nhi quả mẫu này, không khỏi thở dài: “Đã hạ sốt, nhưng chiều sẽ tái phát lại. Trong nhà có rượu mạnh không? Chuẩn bị một chút, đợi đến khi hắn sốt cao thì lau người cho hắn. Nhớ cho dù có như thế nào cũng không được để ngột ngạt nữa, những triệu chứng của người này đều là do những vết thương trên cơ thể không được chăm sóc đúng cách nên gây ra vấn đề sức khỏe.”

Đại phu nói một hồi dọa cho Dư thị mặt mũi trắng bệch.