Chương 42: Tướng Công, Lên Trấn Cùng Ta Nhé (2)

Phía sau là bếp lớn bốc hơi nóng, đêm đầu tháng hai trời còn lạnh, hơi nóng lượn lờ, lại có mấy phần ấm áp.

Diệp Gia phát cho mấy người mỗi người một bát, rồi mới cầm xẻng sắt múc cho mỗi người một xẻng thịt xẻng đồ ăn vào trong bát, sau đó đắp một cái bánh bột ngô lớn lên trên đồ ăn. Ngồi xuống bắt đầu ăn: “Ăn thôi, để nguội sẽ cứng.”

Vừa bắt đầu ăn vừa không quên thả ruột già vào trong chảo chiên lớn. Tiếng dầu kêu xèo xèo, thơm nức.

Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh Diệp Gia, dở khóc dở cười bưng lấy bát.

Nhuy Tả Nhi đã bỏ đũa đi, nắm lấy bánh dồn vào trong miệng. Ngược lại là Dư thị ăn một miếng thịt, đôi mắt cũng trợn tròn: “Tay nghề của Gia nương làm sao tốt vậy, nấu thịt cũng ngon như vậy?”

Diệp Gia cười một tiếng, lật đầu đũa trở mặt ruột già trong chảo chiên.

Ruột già xèo xèo trên dầu chiên, Diệp Gia lấy kéo lớn cắt thành từng miếng. Lại lật từng miếng. Nàng cầm hành gừng tỏi hạt vừng muối làm nguyên liệu đơn giản. Thấy một miếng đã được chiên giòn, kẹp một miếng chấm vào trong chén nước chấm rồi ăn. Những người khác học theo, cắn một miếng, cháy thơm, bên ngoài giòn bên trong mềm, còn ăn ngon hơn cả xào lăn. Chu Cảnh Sâm vẫn còn có chút không quen, do dự hồi lâu, cũng học ăn một miếng.

Sau đó không một ai nói chuyện, đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào trong chảo, từng người ăn đầu cũng không ngẩng lên được. Nhuy Tả Nhi còn nhỏ, ăn không suôn sẻ như người lớn. Một miếng nhỏ có thể nhai rất lâu, nóng đến nhe răng trợn mắt.

Cuộc sống có hi vọng ngay cả đi ngủ cũng dễ chịu hơn nhiều. Dư thị bây giờ cũng không vươn mình ngủ không được, bởi vì ngày mai còn phải lên trấn dọn quầy vào sáng sớm.

Có lẽ vì một nhà độc quyền không có sạp hàng đồ ăn của nhà khác. Mẹ chồng nàng dâu hai người làn ăn ngày ngày náo nhiệt, mười ngày tiếp theo, kiếm lời được bảy tạm lượng. Đây là thu nhập đã trừ chi phí và ăn uống của cả nhà. Có tiền trong túi, sầu khổ trên mặt Dư thị cũng vơi bớt đi nhiều. Bởi vì ăn ngon ngủ ngon, cả nhà đều nở nang qua ngày, làm hiện ra dung mạo xinh đẹp của bà ấy.

Trên thực tế, chợ ngói bên này mỗi ngày đều có một cặp mẹ chồng nàng dâu tướng mạo xinh đẹp tới bán bánh, bây giờ đã truyền ra khắp trấn. Kẻ ranh mãnh đặt tên cho sạp hàng hai người là sạp hàng tây thi. Cũng phải nói, cái tên này mặc dù khiến Diệp Gia xấu hổ đến trợn trắng mắt mấy ngày, nhưng cũng mang đến tên tuổi cho sạp hàng bánh củ cải sợi của hai mẹ chồng nàng dâu. Không chỉ có người của chợ ngói đến ăn, các gia đình trên trấn cũng tới nếm thử.

Buôn bán mỗi ngày một khá hơn, trong tay có chút tiền dư, Diệp Gia nhớ tới chuyện mua ngói sửa nóc nhà.

Mặc dù Lý Bắc trấn không nhiều mưa, năm nay lại có nhiều mưa bất ngờ. Nhưng cũng không thể nói từ nay về sau không có mưa. Nóc nhà dù sao cũng không thể để bị dột. Ngày hôm đó Diệp Gia và Dư thị thu sạp hàng xong thì đi đến lò gạch.

Lý Bắc trấn chỉ có một nhà lò gạch, đốt gạch cũng đốt ngói. Toàn bộ thị trấn thậm chí là trấn lân cận cũng phải mua gạch mua ngói ở đây.

Khi hai người đến, quản sự của lò gạch không có mặt. Chỉ có mấy thiếu niên choai choai mới lớn ra cổng xem. Diệp Gia nói rõ ý đến, hồi lâu, một hán tử trung niên khỏe mạnh từ trong phòng đi ra.