Chương 39: Mở Quán Nhỏ Kiếm Sống (3)

Chu Cảnh Sâm: "..."

Làm xong hai trăm cái, sáng sớm ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đến cổng chợ ngói trên trấn, có lẽ vẫn còn sớm, người đến vẫn chưa nhiều. Đợi khoảng một nén nhanh, phía đông phía tây đã có người tụ tập tới. Dư thị có trải nghiệm ngày hôm qua nên bây giờ không còn ngại nữa, cùng với Diệp Gia bày nối bếp ra ở ven đường từ rất sớm. Tay chân nhanh nhẹn hỗ trợ ở bên cạnh. Có người hôm qua đã nếm thử cũng biết bánh bột ngô nhà này làm ngon, không cần rao hàng cũng đã tụ tới.

Có những người nhiều tiền, mua ba cái bốn cái. Trong tay không có tiền, mua một cái cũng đủ để lót dạ. Trước tiên đưa mấy cái cho hai tráng hán canh cửa ở hàng rào, Dư thị quay về cười híp mắt lấy tiền.

Sáng sớm hôm nay bán hàng còn quyết liệt hơn hôm qua.

Diệp Gia vừa ván vừa nói chuyện với mọi người, trong việc làm ăn điều quan trọng là phải có một khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách hàng. Buôn bán phát đạt thu hút sự chú ý của người khác, bên cạnh có người vác gánh lại gần nhìn. Thò đầu vào trong nồi nhìn, ở bên cạnh cười đùa hỏi Diệp Gia lấy được cái nồi này từ chỗ nào, nhìn rất kỳ lạ. Diệp Gia úp mở cho qua, hán tử vác gánh kia không hỏi được gì thì sờ đầu quay về.

Hàng rào bên kia mở ra, mọi người lục tục đi vào. Tặng xong hai cái bánh bột ngô, mẹ chồng nàng dâu hai người coi như chậm một chút cũng có vị trí.

Nhìn thấy tiền đồng được ném vào trong bát, Dư thị cũng há hốc miệng. hai trăm cái bánh, hơn một canh giờ đã bán xong. Bởi vì phần lớn là mua rải rác, đếm sơ có hơn một ngàn một trăm văn. Tổng cộng là một lượng một đồng.

Nhiều tiền như thế, số bạc trong nhà bỏ ra cũng đã kiếm về hơn phân nửa. Ngày mai lại đi mua sắm rồi trở về.

Dư thị kích động đến mức run tay, ghé lại gần người Diệp Gia nhỏ giọng nói: “Đồ ăn này tại sao lại bán chạy như thế? Ta còn tưởng Lý Bắc trấn toàn người nghèo, ăn không nổi đồ ăn vặt. Đâu nghĩ rằng đồ ăn lại dễ kiếm…”

“Phải không?” Diệp Gia tắt bếp, móc than xám bên trong ra: “Người dân lương thực là quan trọng nhất, người ta bận rộn quanh năm chỉ để nuôi miệng.”

Lời nói này tuy thô lỗ nhưng không thô lỗ, người sống không phải chính là để ăn sao?

Dư thị sửng sốt hồi lâu, mình lại không hiểu rõ được bằng một người mới mười mấy tuổi. Bà ấy cẩn thận giấu bát nhỏ kia vào trong ngực, đẩy xe đẩy với Diệp Gia ra khỏi chợ ngói.

Diệp Gia liếc mắt nhìn y phục rách rưới trên người bà ấy, cúi đầu nhìn mình, cuối cùng đè nén suy nghĩ mua y phục lại.

“Nương, trong nhà không còn nhiều lắm.” Năm mươi cân bột mình nhà mình có thể ăn ba tháng, nhưng buôn bán bánh thì không được. Càng làm nhiều bánh thì càng tốn nhanh. Diệp Gia kéo Dư thị đi thẳng đến tiệm lương thực, một hơi mua một trăm cân bột mì.

Dư thị biết làm ăn cần phải bỏ vốn, không bỏ vốn thì làm sao có lời? Mua bột mì, củ cải cũng phải mua. Dầu muối tương dấm cũng không thể thiếu. Đồ càng nhiều, chỉ dự vào hai người đẩy xe đẩy là không đẩy được tất nhiên phải tìm xe kéo.

Diệp Gia để Dư thị ở ven đường, mình thì đi mượn một chiếc xe bò. Kết quả vừa tới lều xe bò bên kia, lại gặp người quen. Trương Xuân Phân bị Diệp Trương bị đưa về nhà mẹ đẻ.