Từ lúc gọi tên của nàng, bây giờ hắn gọi khuê danh của Diệp Gia cũng rất tự nhiên: “Có thể dìu ta ra ngoài ngồi một chút không?”
Diệp Gia bưng bát lại uống một ngụm cháo, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát. Rồi mới phù phù phù uống hết bát, vén rèm đi vào, nắm cánh tay hắn đỡ lên vai mình, dìu hắn ra ngoài. Nhuy Tả Nhi cố hết sức kéo băng ghế ra, nhìn Diệp Gia nửa ôm tam thúc dừng lại ở góc tường có đầy nắng. Cô bé thở hổn hển, kéo băng ghế qua đó để.
Vừa ấn người ngồi xuống, Chu Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Nàng đang nhìn gì ở sân sau vậy?”
Diệp Gia là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, phương diện trồng trọt thứ nàng có kinh nghiệm duy nhất chính là nuôi cây xương rồng cảnh. Bây giờ gặp vấn đề, nếu như nàng tìm người xới đất, những thứ này nên trồng như thế nào? Trong ý tưởng của nàng thì không khó, nhưng ý tưởng là ý tưởng, hiện thực là hiện thực.
“Chàng…” Diệp Gia cau mày dù xét hắn trên dưới: “Biết trồng cây không?”
Chu Cảnh Sâm sững sờ, hắn lập tức hiểu được. Diệp Gia đang muốn trồng cây ở sân sau. Nhϊếp chính vương đời trước đã từng chăm sóc hoa cỏ, người ngoài đều đồn đoán hắn tâm tính lạnh lùng, sát nghiệp quá nặng. Hắn cũng từng có hoàn cảnh khó khăn này, sau đó thường xuyên tu thiền với đại sư của chùa Bạch Tượng, chăm sóc hoa lan mẫu đơn một thời gian. Khi nhàn hạ chăm sóc tu dưỡng tâm tính, sau đó tìm thú vui, cũng nuôi dưỡng không ít cô nhi.
Thế là gật gật đầu: “Biết một chút.”
Đôi mắt của Diệp Gia sáng lên, lập tức cầm tay hắn để lên trên đầu gối.
Diệp Gia hiểu hắn, người hàm súc giống như Chu Cảnh Sâm, nói biết một chút có nghĩa là rất hiểu. Sau đó chỉ thấy nàng đưa tay tiến vào trong l*иg ngực của mình, dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của Chu Cảnh Sâm móc ra ba bọc nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay hắn: “Quá tốt rồi! Toàn bộ những chuyện lặt vặt này nhờ cả vào chàng!”
Bàn tay của Chu Cảnh Sâm vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay của con gái người ta: “…”
Diệp thị này, có phải hơi khác với người ở trong trí nhớ không?
Việc buôn bán sáng này khiến Dư thị mở rộng tầm mắt. bà ấy tính toán sổ sách ở trong phòng.
Một buổi sáng bán hơn sáu trăm văn, một tháng sẽ có mười tám lượng bạc. Trừ đi chi phí đồ ăn linh tinh, ít nhất có thể thừa mười ba mười bốn lượng bạc. Không biết nhiều hơn bao nhiêu so với bà ấy thêu hoa không biết ngày đêm!
Không cần Diệp Gia thúc giục, bà ấy ăn cơm xong thì lôi giỏ củ cải kia ra, vô cùng vui vẻ ngồi xổm bên cạnh rửa sạch. Nghĩ đến sáng nay cũng không đủ bán, sau đó vẫn còn có rất nhiều người đến hỏi cũng không có đồ bán cho người ta, đến mai bán hai trăm cái cũng không thành vấn đề. Trong lòng Dư thị suy nghĩ rất đẹp, vừa rửa vừa ngâm nga giai điệu dân gian. Khiến cho Chu Cảnh Sâm cũng phải liên tục liếc nhìn.
Nhớ lại dáng vẻ lịch sự thanh tao đoan trang của mẫu phi trong trí nhớ, dáng vẻ hoạt bát như vậy lại có rất ít. Không khỏi khiến hắn vui mừng cười một tiếng.
Diệp Gia ăn xong thì lấy thùng lòng lợn kia ra rửa.
Vừa xách ra, mùi xộc thẳng vào mũi. Chu Cảnh Sâm trầm tư ở góc tường khóe mắt liếc qua lại liếc tới. Dư thị tất nhiên cũng không tránh được.
Thời đại này, trừ phi trong nhà thật sự đói, ai lại bán thứ này để ăn. Mùi hôi của phân, có rửa như thế nào cũng không hết, sắc mặt hai người cũng có chút không dễ nhìn.