Chương 11: Tướng Công Ốm Yếu Tỉnh Lại (3)

Dư thị muốn nói giúp đỡ, nhưng mới mở miệng ra, nhớ tới việc từ khi bà ấy bị lưu đày đến nay, nấu cơm cũng là phía trên chưa chín kỹ phía dưới đã cháy đen. Vẻ mặt lúng túng, hơn nửa ngày hỏi một câu có muốn giúp nhóm lửa hay không.

Thuốc trong bình treo nhỏ vẫn đang sôi, Diệp Gia nhanh chóng làm hết ba mươi cái sủi cảo. Cũng không nhìn Dư thị chỉ gật gật đầu.

Dư thị vội vàng ngồi xuống dưới lò, Diệp Gia múc một bầu nước vào trong nồi rửa nồi.

Rửa sạch nồi, múc mấy gáo nước vào, đun sôi rồi cho sủi cảo vào. Nấu đến khi nổi lên thì vớt ra.

Ba mươi cái sủi cảo, Diệp Gia và Dư thị mỗi người hai cái, cho tiểu hài nhi sáu cái. Dư thị cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm dành cho người trong ba năm qua, suýt chút nữa bật khóc. Tiểu hài nhi cũng ăn ngấu nghiến. Ngẩng mặt lên mỉm cười với Diệp Gia. Diệp Gia lúc này cũng mới biết được tên của đứa nhỏ này là Uy Nhuy, Chu Uy Nhuy. Nhũ danh là Nguy Tả Nhi.

Ăn uống no đủ, Diệp Gia lại cầm một cái ngô đi nấu cháo.

Ngô chính là tiểu mễ là hậu thế đã nói, thứ này nấu cháo vô cùng tốt. Vị ngọt mặn, có tác dụng thanh độc, bổ thân, thanh nhiệt, giải độc. Mặc dù hương vị kém hơn chút so với gạo hay bột, nhưng nấu đủ nhiệt độ, cũng có thể mềm thơm ngọt. Diệp Gia chưng phần thịt còn lại thành canh, bận rộn trong phòng bếp, người trên giường bên phòng phía đông đã bắt đầu nói sảng.

Giọng nói của hắn trầm thấp liên miên, lại đứt quãng. Giống như phủ một lớp sương mù, không chú ý là sẽ không nghe rõ lắm.

Đợi Dư thị ăn xong về phòng nhìn, lập tức luống cuống, vội vàng chạy đến tìm Diệp Gia.

Diệp Gia cũng không chậm trễ, tay ướt lau lên y phục hai lần rồi đi đến đông phòng. Sờ vào trán nam nhân, nóng hổi, nóng đến mức có thể chiên trứng.

“Mang rượu tới đây.” Mặc dù thiêu đao tử mạnh nhưng nồng độ cồn không cao, có lẽ hiệu quả sẽ không quá rõ ràng. Quay đầu thấy Dư thị hoang mang lo sợ, Diệp Gia nhíu mày chỉ huy: “Nương, ngươi đi đun một nồi nước sôi.”

Mặc dù Dư thị không hiểu, nhưng thái độ chắc chắn kia của Diệp Gia, bà ấy cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi.

Diệp Gia cởi y phục một cách nhanh chóng. Vẫn phải nói, người này nhìn gầy, cởi y phục ra thân hình vẫn rất đẹp mắt. Diệp Gia nhanh chóng lau tứ chi cho hắn, lại đứng dậy ra ngoài kiếm chậu nước lạnh.

Nàng mới ra ngoài, cũng không có ai chú ý người trên giường, dưới mí mắt đang khép chặt, đôi mắt đang giãy giụa chuyển động.

Chu Cảnh Sâm giống như rơi vào vũng bùn, có một đôi tay đang kéo hắn không ngừng chìm xuống. Bên tai là tiếng la hét hoảng sợ của nội thị, còn có Cố Minh Nguyệt quỳ gối dưới chân hắn rơi lệ không ngừng nguyền rủa hắn.

“Là ngươi ép ta, ta không còn cách nào khác.”

Hoàng hậu Chiêu Cũ được sủng ái một thời với đôi mắt đẹp oán độc nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ làm cho người khác say mê trên giường êm. Bàn tay phủ bạch đậu khấu đỏ tươi nắm chặt bàn tay đang buông thõng của hắn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Nếu ngươi nghe theo lời khuyên của Trình Nghị, nhận Dực nhi làm nghĩa tử. Bản cung sẽ không ra hạ sách này! Đến lúc đó ngươi muốn nhϊếp chính, hoặc nạp bản cung vào hậu cung, bản cung cũng sẽ không có bất kỳ lời oán hận nào. Tại sao lại cứ muốn đuổi cùng gϊếŧ tận?”