Cúp điện thoại, chờ trợ lý Hạ Chước tới giải cứu, Trang Giản Ninh mở ra app mua hàng, quả nhiên, trong số đơn hàng đang giao có tám chín phần mười đều là quà tặng tặng cho Trình Ngạn, nếu không chính là quà tặng nhỏ mua số lượng lớn cho nhân viên bên cạnh Trình Ngạn.
Trang Giản Ninh chọn hủy đơn hoàn tiền.
Cậu đại khái tính toán một chút, trừ bỏ tiền đặt cọc, có thể được hoàn lại khoảng ba vạn.
Nói ít không ít, nói nhiều không nhiều lắm. Theo nghề thiết kế trang sức rất đốt tiền, cậu phải suy nghĩ làm thế nào để kiếm được một khoản.
Tiểu Trương đến trong vòng năm phút, đẩy cửa đi vào quét một vòng không thấy Trang Giản Ninh, thấy bên cạnh quầy có một thiếu niên xinh đẹp.
Trang Giản Ninh trước quầy lễ tân bị hai tiểu tỷ tỷ quấn lấy nói chuyện phiếm, thấy người mới tới này đi qua đi lại vài vòng, gọi hắn lại. "Là anh Trương sao? Tôi là Trang Giản Ninh.”
Tiểu Trương giật mình, vừa thanh toán hóa đơn, vừa bất động thanh sắc đánh giá cậu, mắt hoa đào lấp lánh, môi hồng răng trắng, túi da đẹp như vậy sinh ra trên người người này, đáng tiếc.
"Cám ơn anh Trương."
Tiểu Trương lại dừng lại một chút, sao đột nhiên lễ phép như vậy.
Hắn chỉ vào Maybach màu đen đậu trước cửa tiệm, nhớ tới thái độ của Trang Giản Ninh đối với Hạ tiên sinh hôm lĩnh chứng, châm chước từ ngữ nói: "Trang tiên sinh, vật phẩm Kinh phu nhân gửi tới đang ở nhà Hạ tiên sinh, ngài có cần đi xử lý một chút không?”
Cầu còn không được. Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên sao!
Trang Giản Ninh sảng khoái nói. "Được!”
Tiểu Trương mở cửa sau bên phải, người đàn ông ngồi ở vị trí phía sau ghế lái đập vào đáy mắt Trang Giản Ninh.
Trang Giản Ninh do dự nửa giây, ngồi quan sát đối phương.
Miêu tả Hạ Chước trong tiểu thuyết phần lớn là hai chân tàn tật, tâm sinh ma chướng, hắc ám biếи ŧɦái linh tinh, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến ma quỷ địa ngục khát máu, hoặc là "đồ tể" xấu xí âm u.
Không nghĩ tới người thật lại tao nhã soái khí như vậy, tuấn dật xuất trần.
Lưng anh thẳng tắp, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, mặc áo len màu cà ri, kết cấu mềm mại trung hòa đường nét sắc bén của sườn mặt.
Hoàng hôn cuối mùa xuân tháng tư từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, sống mũi cao thẳng cùng cằm hoàn mỹ của anh được mạ một tầng vầng sáng nhu hòa, lông mi rậm rạp phiếm màu vàng, làm cho sắc mặt tái nhợt có vẻ tươi tắn hơn nhiều.
Anh không bởi vì chờ đợi lâu mà tỏ ra không kiên nhẫn, cũng không bị Trang Giản Ninh lên xe quấy rầy, càng không có hưng sư hỏi tội Trang Giản Ninh, chỉ yên lặng khép lại sách trong tay, nhét vào trong túi sau ghế trước.
Chợt lóe lên, Trang Giản Ninh tinh mắt nhận ra ba chữ trên sách. Kinh Kim Cương.
Cậu hơi giật mình, chậm rãi nhẹ giọng nói. "Hạ tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài, tiền tôi sẽ trả lại cho ngài.”
Hạ Chước nhắm mắt lại, không để ý tới cậu.
Rất có loại cảm giác lão tăng nhập định.
Nhưng Trang Giản Ninh biết đây chỉ là giả dối, tựa như bề ngoài bình tĩnh thong dong của anh cũng là giả, loại cảm giác bạn quân như bạn hổ này, thật có chút kí©h thí©ɧ.
Sau khi nguyên chủ trong tiểu thuyết chết thảm, cũng không nhắc tới Hạ Chước nữa. Nếu nguyên chủ gả cho anh là vì xung hỉ, vậy anh ngoại trừ bệnh chân ra, còn có bệnh nan y gì sao?
Tài xế nhìn phía trước không chớp mắt, bình tĩnh lái xe, Tiểu Trương ngồi ở ghế phụ nhìn Trang Giản Ninh từ gương chiếu hậu, cảm giác quỷ dị trong lòng càng thêm mãnh liệt, người này lần trước ở trước mặt Hạ tiên sinh không chỉ không chút che dấu tình yêu đối với Trình Ngạn, còn không hề có giáo dưỡng trực tiếp gọi Hạ tiên sinh là "tàn phế", hôm nay quy củ như vậy, không biết đang ủ mưu xấu gì.
Trang Giản Ninh tiếp tục nghiêng đầu thăm dò hỏi. "Hạ tiên sinh, gần đây tôi có thể ở lại chỗ của ngài một thời gian không?”
Tiểu Trương ngẩn ra, không nghĩ tới Trang Giản Ninh lại nói như vậy, hắn nhìn về phía Hạ Chước, Hạ tiên sinh nghĩ như thế nào hắn từ trước đến nay đều không thể phỏng đoán ra.