Đây là một sườn đồi, hai bên đường xi măng có cây xanh, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, để lại những vệt sáng và bóng tối trên người Hạ Chước.
Trang Giản Ninh bước nhanh đi mấy bước, nói với Tiểu Trương đang đẩy xe lăn: “Anh Trương, để tôi đẩy Hạ tiên sinh.”
Con dốc khá dốc, nhìn thấy tay chân gầy gò của cậu, Tiểu Trương cảm thấy không yên tâm, nói: “Tôi đẩy thì thích hợp hơn.”
Ý của hắn đại khái là công việc thể chất như thế này thì để trợ lý như hắn làm thì thích hợp hơn.
Trang Giản Ninh lại không vui, đặt một tay lên lưng ghế: “Ngài ấy và tôi là vợ chồng hợp pháp, ngài ấy là lão công của tôi, tôi đẩy thì có chỗ nào không thích hợp?”
Hạ Chước thiếu chút nữa thì bị nước bọt của mình làm sặc chết.
Tiểu hỗn đản vô tâm vô phế này cái gì cũng dám nói.
Tiểu Trương vẫn luôn nhạy bén, gần đây hắn nhận thấy từ trường giữa Hạ tiên sinh và Trang Giản Ninh thay đổi, không dám nói nữa, đưa tay cầm cho Trang Giản Ninh, đứng ở phía sau đề phòng.
Đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói già nua: “A Chước đến rồi à?”
m thanh mạnh mẽ đến mức chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giọng.
Rẽ vào con dốc này, trước mặt là một đồng cỏ xanh mướt tầm nhìn rộng mở.
Một ông già và một thanh niên đứng trước nghĩa trang vắng vẻ.
Hạ Chước cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Ông nội, ông cũng ở đây à.”
Đối với người thanh niên kia thì chỉ gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Trang Giản Ninh chưa bao giờ thấy Hạ Chước nói chuyện như vậy, cảm thấy khá mới mẻ, cũng làm theo, không để ý tới người thanh niên, chỉ nhìn ông già, ngoan ngoãn nói: “Xin chào ông nội, cháu là Trang Giản Ninh.”
Hạ lão gia tử gật đầu, liếc nhìn Trang Giản Ninh, cúi đầu hỏi Hạ Chước, "Gần đây thân thể cháu thế nào?"
Trang Giản Ninh vểnh tai lên.
Hạ Chước bình tĩnh nói: “Vẫn luôn như vậy.”
Hạ lão gia tử nhìn lại bức ảnh trên bia mộ, người trong bức ảnh có khuôn mặt giống với Hạ Chước, đối phương còn rất trẻ, ông cúi đầu thở dài: “A Hiên mãi mãi là nỗi đau trong lòng ông, ông còn tưởng rằng cháu. .. Còn tưởng rằng cháu có thể nối tiếp A Hiên, không ngờ cháu lại như thế này! Tại sao ông trời lại đối xử với nhà họ Hạ như vậy!"
“Ông nội!” Chàng trai trẻ đứng cạnh Hạ lão gia tử đột nhiên lên tiếng.
Hạ lão gia tử như chợt tỉnh lại, vỗ vai hắn: “May mắn nhà họ Hạ còn có cháu, A Dục, về sau nhà họ Hạ đều dựa vào cháu!”
Đôi mắt của Trang Giản Ninh lóe lên, hóa ra người này là anh họ của Hạ Chước, Hạ Dục.
“Người có năng lực thì thường nhiều việc!” Thời điểm Hạ Dục nói lời này, hắn mỉm cười nhìn Hạ Chước, “Không cần biết có vất vả hay không, con cháu nhà họ Hạ ai cũng nên có ý thức làm lớn mạnh xí nghiệp Hạ thị."
Hạ lão gia tử gật đầu hài lòng.
Mối quan hệ giữa những người thân thích ở đây khá phức tạp, Hạ Dục còn là anh họ của Trình Ngạn.*
(Hạ Dục là đường ca của Hạ Chước, biểu ca của Trình Ngạn. Biểu và Đường đều là anh em họ, nhưng Đường là chỉ anh em họ và có cùng “Họ” còn Biểu thì chỉ là anh em họ mà thôi.)
Hắn ta cũng là một trong những người cầu hôn Kinh Thần.
Tiểu thuyết có mơ hồ đề cập qua, nguyên chủ sở dĩ cùng Hạ Chước xung hỉ, nguyên nhân không nhỏ là vì mẹ Hạ Dục, cũng là chị gái ruột của mẹ Trình Ngạn, đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Trang Giản Ninh không thích hắn.
Thấy Hạ Chước tâm tình không tốt, liền quỳ xuống đặt tay trên đùi Hạ Chước, nắm tay anh hỏi: “Hạ tiên sinh, ở đây gió lớn, chân ngài có lạnh không?”
“Không lạnh.” Hạ Chước ngữ khí lạnh lùng, nhưng tay lại để mặc cho cậu nắm lại.
Hạ Dục nhướng mày, mấy ngày không gặp, quan hệ vợ chồng sao lại trở nên hòa thuận như vậy?
“Có đủ tiền tiêu không?” Hạ lão gia tử rất lo lắng cho Hạ Chước.
Mẹ của Hạ Chước phải nằm viện quanh năm, máy móc duy trì các dấu hiệu sinh tồn của bà vô cùng đắt đỏ, Hạ Chước cũng sức khỏe kém, chi phí y tế đối với anh là một khoản chi phí rất lớn. Anh không có công việc nghiêm túc nên chỉ có thể sống dựa vào số tiền cổ tức được trả nhờ nắm giữ một ít cổ phiếu công ty Hạ gia.
Hạ lão gia tử sẵn sàng giúp đỡ anh, nhưng Hạ Chước lần nào cũng từ chối.
Mấy người đang trò chuyện một lúc, điện thoại của Hạ Dục đột nhiên vang lên, hắn không quan tâm đến những người khác, nhấc máy, sau khi nghe báo cáo bên kia, hắn ngạc nhiên nói: “Thực sự đã liên lạc được với phó giám đốc của tập đoàn Thu Bạch? Được! Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
Đôi mắt đυ.c ngầu của Hạ lão gia tử sáng lên, ông khen ngợi: “A Dục, cháu thực sự đã liên hệ được với bên Thu Bạch! Không tệ, không tệ. Hạ thị có cháu, ông liền an tâm rồi. Từ nay trở đi, ông và ba cháu có thể yên tâm an dưỡng tuổi già rồi!"
Trên mặt Hạ Dục tràn đầy vẻ đắc ý, lại liếc nhìn Hạ Chước, trong mắt thoáng qua khinh thường: "Ông nội, chúng ta về trước đi."