Chương 21

"Các môn học khác sẽ tạm thời do giáo viên các lớp khác đảm nhận. Tất cả giáo viên mới sẽ nhận nhiệm vụ chậm nhất là vào ngày mốt. Các em cứ yên tâm rằng nhà trường sẽ kiểm soát chặt chẽ trình độ và năng lực của giáo viên dạy thay mới. Các em cũng không cần lo lắng sẽ bị chậm trễ kiến thức! Mong các em hợp tác.”

Nói việc thay chủ nhiệm giống như ném một hòn đá lớn vào lòng học sinh, thì tin toàn bộ giáo viên đứng lớp bị thay thế là một quả bom khiến ai cũng chết lặng.

Trang Giản Ninh biết được tin tức trước bọn họ nhưng cũng không bình tĩnh hơn bọn họ chút nào.

Cậu không hề có cảm giác được đại lão bảo vệ.

Cậu chỉ cảm thấy... thật đáng sợ!

Tên này thực sự là một tên biếи ŧɦái!

Trong tiết vật lý, hiệu suất nghe giảng của mọi người không cao lắm, bản thân cô Từ cũng không quen với tình huống đột ngột này, cũng không chỉ trích học sinh quá gay gắt.

Sau giờ học, cô vốn cầm giáo án đi ra ngoài, nghĩ nghĩ rồi quay người đi về phía Trang Giản Ninh đang ép mình trả lời câu hỏi.

"Trang Giản Ninh, đề thi có khó không? Em làm xong chưa? Đưa cho cô xem trước nhé?"

Trang Giản Ninh lấy từ trong hộc ra mấy tờ bài kiểm tra mà cậu đã làm xong tối qua, đứng dậy đưa cho cô, nói: “Em đã làm xong hết rồi, nhưng…” Có vẻ như độ chính xác không cao, không đủ tốt.

Còn chưa nói xong, cô Từ lật bài kiểm tra, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Em đã làm xong tất cả, còn trả lời đúng rất nhiều câu hỏi! Cứ duy trì động lực này, em có thể tạo nên kỳ tích!"

Cô vui vẻ vỗ nhẹ lên vai Trang Giản Ninh: "Được rồi, ngồi xuống đi, người cao như vậy cô vỗ mỏi tay, cô thu bài lại trước, sửa xong chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch ôn tập tiếp theo."

"Cám ơn cô."

Một vài học sinh bên cạnh cậu duỗi cổ thò đầu nhìn về phía này.

Cô Từ cầm bài thi vỗ vỗ từng tờ một: “Không phải cô thiên vị đâu, các em ai cũng có thể thoải mái đến chỗ giáo viên hỏi bài.”

Đám học sinh bĩu môi như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi trưa Trang Giản Ninh không đến căng tin ăn cơm mà từ phía tây sân chơi trèo tường, đi đến khu mua sắm gần đó mua một ít dụng cụ vẽ tranh.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng và trạng thái, hiệu quả học tập của Trang Giản Ninh lại tăng lên không ít.

Buổi tối về đến nhà, đèn phòng khách đã tắt, đèn ban công trên lầu cũng tối om.

Trang Giản Ninh vứt cặp đi học xuống, trải giấy vẽ lên bàn cà phê, bắt đầu cầm bút chì vẽ.

Vẽ rồi tô màu, cho đến khi gần hoàn thành, cậu nghe thấy một tiếng "ding", đèn nút thang máy bật sáng, Hạ Chước ngồi trên xe lăn điều khiển xe ra ngoài.

Hơn mười giờ rồi anh mới ra khỏi tầng hầm?

Trang Giản Ninh vội vàng đứng dậy: “Hạ tiên sinh.”

Sắc mặt Hạ Chước hơi tái nhợt, lông mi và đôi mắt có vẻ sẫm màu hơn, anh mím chặt môi, đi về phía ban công không thèm liếc mắt một cái.

Khi đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn bức tranh trên bàn cà phê, ánh mắt vốn đã dời đi của anh lại quay lại nhìn bức tranh.

Chiếc xe lăn dừng lại, anh duỗi tay ra, rõ ràng là có hứng thú với bức tranh.

Đầu ngón tay anh sắp sửa chạm vào bức tranh, một phần cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo, Trang Giản Ninh đột nhiên a lên một tiếng, nắm lấy tay anh.

"Hạ tiên sinh, có đau không?" Một vết bầm tím nhỏ ẩn nấp dưới ống tay áo, Trang Giản Ninh cau mày, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt cậu vô thức di chuyển đến cổ áo của Hạ Chước, nhưng đáng tiếc là áo sơ mi của anh đã được cài chặt, không thể nhìn thấy gì ngoại trừ quả táo Adam của anh trượt lên xuống.

Vết sẹo này thật kỳ quái, trong sách chỉ đề cập đến nguyên chủ cắm sừng Hạ Chước, lại không đề cập tới bệnh tình của Hạ Chước.

Chỉ là một người trên giấy, nhưng bây giờ trước mặt là một người sống, Trang Giản Ninh không thể thờ ơ được.

Hạ Chước bỗng nhiên hất tay cậu ra, dùng tay kia xoa xoa cổ tay bị Trang Giản Ninh nắm, bình tĩnh nói: “Vết bớt, cậu tò mò làm gì?”

Dấu vết bị che khuất bởi tay áo.

Trang Giản Ninh nhìn thẳng vào anh, như muốn nhìn thấy vẻ giả tạo trong đôi mắt sâu thẳm chứa đầy ngọn lửa đen tối của anh, nhưng đạo hạnh của đối phương lại cao hơn cậu rất nhiều.

Một lúc sau, cậu mới thở ra, đổi chủ đề: “Hạ tiên sinh, ngài có hứng thú với bản thảo thiết kế này không?”

Hạ Chước nhìn cậu hai giây như đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình quyết tâm giành được, sau đó anh tùy ý cụp mắt xuống nhìn bức tranh trên bàn cà phê.

Một con phượng hoàng đỏ rực như thật xuất hiện trên tờ giấy, đầu đính kim cương và hồng ngọc kiêu hãnh, lông đuôi được trang trí bằng hồng ngọc và malachite*, khiến nó trở nên quý phái và lộng lẫy.

(Malachit hay còn gọi là đá lông công, đá khổng tước.)

Cánh và thân phượng hoàng bị gai cháy quấn chặt, ngọn lửa đốt cháy thân thể, gai đâm vào. Kết cấu của lông vũ và các đường gân gai rất rõ ràng và chân thực.

Đây là một thiết kế trâm cài vẽ tay lấy cảm hứng từ Phượng hoàng niết bàn.

Phượng hoàng niết bàn, tái sinh hướng về cái chết.