“Không sao, bà đừng sợ, con và Chu tổng chỉ là quan hệ công việc thôi. Ngược lại đám người Hứa gia kia, bọn họ không ức hϊếp bà chứ?”
Quan hệ công việc?
Quan hệ công việc gì chứ?
Bà nội quay đầu nhìn phòng bếp bừa bộn, lại nhìn nồi canh kỳ quái kia, dù sao cũng không thể là thuê cháu trai bà làm cơm đâu nhỉ?
“Sao Hứa gia có thể bắt nạt bà được? Bọn họ đều là người có tấm lòng Bồ Tát. Nhưng người kia lại rất hung dữ, chúng ta không cần tiền, đi cùng bà nội thôi.”
Tiền…
Cũng không có tiền luôn.
Lúc này giọng Chu Dã truyền đến: “Chim hoàng én, mần cơm xong rồi thì bưng lên đi thây, gọi bà nội ăn cùng.”
“Tới liền.”
Bùi Úc đáp lại một câu, nhỏ giọng nói với bà nội: “Tóm lại Hứa gia đã không phải là Hứa gia trước đây nữa, bọn họ đối với con không tốt, bà nội đừng tiếp tục tin tưởng họ, ăn cơm trước đã.”
Nói rồi Bùi Úc đi lấy ba bát tô, đổ canh sườn và mì ra.
Chỉ đáng tiếc thời gian nấu mì hơi lâu, hơi bị trương, chất lượng canh sườn thì bình thường, nước canh không đủ trong mà đυ.c ngầu, còn lại vẫn khá ổn.
Bùi Úc tự nhận xét trong lòng, mỗi tay bưng một bát canh đi tới phòng ăn.
Bà nội vẫn đang ngẩn người trong bếp, mặc dù Hứa gia có rất nhiều ân tình với nhà bọn họ, nhưng giữa cháu trai và Hứa gia thì chắc chắn bà sẽ nghiêng về phía cháu trai hơn.
Cháu trai thà rằng làm thuê cho người đàn ông hung dữ này cũng không muốn quay về Hứa gia, có thể thấy Hứa gia thực sự đã ức hϊếp cậu.
Lúc này bà nhớ lại hồi nãy khi ở Hứa gia, Hứa phu nhân lạnh lùng yêu cầu bảo vệ chặn bà lại, dường như có điểm không bình thường.
Lúc Bùi Úc bưng bát lên chỉ thấy âm ấm, ai mà ngờ càng đi lại càng nóng, nóng đến mức cậu vừa phải đi nhanh về phía nhà ăn vừa cẩn thận để tránh đổ canh.
Tới cạnh bàn ăn, Bùi Úc muốn đặt bát xuống thật nhanh, thế nhưng hai tay đặt tay nào xuống trước cũng không ổn, cùng đặt xuống cũng không được, khi đặt xuống ngón tay bị đè dưới đáy bát lại càng nóng hơn.
“Nóng nóng nóng…”
Chu Dã không thể nhìn nổi nữa, đứng dậy đỡ lấy hai cái bát, vững vàng đặt lên trên bàn.
Sau đó hắn nhìn Bùi Úc, ngón tay trắng nõn của cậu bị nóng đến đỏ bừng, còn đang tự mình thổi thổi, trông rất đáng thương.
“Sao lại ngốc vậy chứ? Chim hoàng én là như thế này à?
Chu Dã cau mày không hiểu nổi, vừa nói vừa kéo hai tay Bùi Úc lên để cậu sờ lên dái tai mình.
“Lúc nóng thì sờ dái tai, dái tai lạnh, có thể hạ nhiệt.”
Bùi Úc đang sờ dái tai của Chu Dã: …
Kinh nghiệm thì không sai, nhưng mà… Dù sao cũng không cần sờ dái tai của phản diện ngài.
“Cảm ơn, Chu tổng ăn cơm trước đã.”
Bùi Úc vừa nói vừa thu tay, quay ra tự sờ dái tai mình, ngón tay cũng không còn quá nóng nữa.
Chu Dã rất hài lòng, ngồi xuống nhìn bát canh, ngửi ngửi rồi nếm thử, hai mắt dần dần híp lại, nhíu mày.
“Đây là cái gì?”
“Canh mì sườn, thời gian tôi nấu hơi lâu, mì hơi bở nhưng ăn vào cũng không sao đâu.”
“Thời gian nấu lâu? Là bao lâu? Chần nước chưa? Có bỏ hành gừng rượu gia vị khử tanh không?”
Chu Dã có thể thấy rõ ràng trong tủy xương vẫn còn tơ máu, hơn nữa bát canh này đυ.c muốn chết, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra những thứ vẩn đυ.c kia là bọt máu nổi lên trong nồi lúc đó.
Bùi Úc bị hỏi mà ngớ người.
“Mười… Mười phút?”
Chu Dã: “…”
Phản diện không nhịn được nữa, đứng lên dữ dằn nhìn Bùi Úc.
“Hầm canh xương mà hầm có mười phút? Tôi chần nước sôi cũng đã tốn từng đó thời gian.”
Bùi Úc thông minh từ nhỏ, học gì cũng rất nhanh, cậu chưa bao giờ bị chất vấn như vậy, còn bị hỏi đến mức thiếu tự tin…
Cậu thực sự chưa từng học qua tí xíu kỹ năng nấu nướng nào, chần nước là gì, sao lại phải chần, cậu hoàn toàn không biết…
Cậu cho rằng dùng nước lã nấu sườn là cách đơn giản nhất, hơn nữa thời gian khi đó eo hẹp nên cũng không tra baidu.
“Tôi thực sự không biết.”
Phản diện vô cùng tức giận, thấp giọng hỏi: “Cậu là chim hoàng én ư? Cậu thực sự là chim hoàng én ư?”
Tất nhiên không phải.
Bùi Úc mỉm cười: “Ngài nói phải thì là phải, chuyện này không phải là do ngài quyết định sao.”
“Tôi thấy cậu chính là cùng một giuộc với Hứa Mộ Trạch, muốn làm hỏng bao tử của tôi! Loại chim hoàng én như cậu còn có thể giữ lại à?”
Bùi Úc mừng thầm, thì ra muốn rời khỏi phản diện lại đơn giản đến vậy sao?
“Chu tổng không yên tâm, vậy tôi đi là được.”
Ai ngờ sắc mặt phản diện chợt thay đổi, càng dữ tợn hơn.
“Cậu đừng mơ! Hứa Mộ Trạch vẫn lo lắng cho cậu đấy! Cậu muốn quay về bên nó à? Hời cho các người quá! Một ngày là chim hoàng én của tôi thì cả đời cũng chỉ có thể là chim hoàng én của tôi. Tôi đã nói với Hứa Mộ Trạch rồi, tôi sẽ cẩn thận trừng trị cậu! Nó sốt ruột muốn chết đớ!”
Hứa Mộ Trạch vẫn lo cho cậu?
Bùi Úc vốn cho rằng nhiệm vụ của cậu thất bại thì Hứa gia sẽ hận cậu cực kỳ, vậy mà Hứa Mộ Trạch còn lo lắng cho cậu?
Lần này chơi lớn rồi, lòng tự tôn của phản diện bùng phát, cảm thấy chim hoàng yến của mình bị kẻ khác nhung nhớ nên càng giận cá chém thớt sang cậu hả?
“Chu tổng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện!”
“Không nói, tôi nhất định phải cẩn thận trừng phạt cậu! Ngày mai cậu dọn dẹp sạch sẽ biệt thự này từ trong ra ngoài, không làm xong không được đi ngẩu*!”
*Đi ngẩu = Đi ngủ. Chu Dã phát âm sai 睡觉 shuìjiào thành 碎觉 suìjiào, tui mệc =]]]
Bùi Úc còn đang sợ bị phản diện trói trong căn phòng tối dưới tầng hầm tàn nhẫn SM: ???
Sao lại khác với hình phạt trong tưởng tượng quá vậy?
Khi Bùi Úc đang sững sờ thì bà nội đã suy nghĩ thông suốt đi tới, thấy ở đây đang tranh chấp lại liếc nhìn bát mì vô cùng thê thảm trên bàn, sau đó vội vàng xua tay.
“Đừng ầm ĩ nữa, lão đi làm cơm, rất nhanh là có thể ăn, ông chủ đừng tức giận nớ!”
Nói rồi bà vội vàng chạy vào bếp nấu cơm trưa, muốn dùng chuyện này để cứu cháu trai, tránh cho cháu trai lại bị ông chủ kia đấm ngã giống như Hứa Mộ Trạch.
Bà cụ vừa đi khỏi, trong đầu Bùi Úc đã nảy ra một ý tưởng.
“Chu tổng, ngài xem thế này được không. Nấu cơm quét dọn tôi thực sự không biết…”
Còn chưa nói xong phản diện liền hừ lạnh một tiếng, “Cũng phải, cậu là nội gián Hứa Một Trạch cử đến, chim hoàng én như cậu sao có thể so sánh với những người ngoài kia, cái này không biết cái kia cũng không biết, vậy cậu biết cái gì?”
Bùi Úc thầm nghĩ, chim hoàng yến thượng lưu nhà người khác cũng đâu làm những việc này.
“Tôi biết vẽ tranh, bích họa* cũng được. Tôi giúp ngài sửa sang lại biệt thự này, khiến chỗ ở của ngài trở thành nơi mà giới thượng lưu Hoa thị đều thèm muốn.”
*Bích họa: Tranh vẽ trên tường.
Phản diện bật cười, ha ha cười lớn.
“Tôi không cần sửa sang, phong cách Syria hiện tại rất là đẹp, người khác muốn làm giống thế này cũng không dám, chỗ này của tôi giờ đã là độc nhất vô nhị rồi.”
Bùi Úc: “…”
“Chu tổng, ngài cảm thấy lời Hùng nhị thiếu nói thực sự có thể tin sao?”
Sắc mặt Chu Dã trở nên cứng ngắc, trầm tư suy nghĩ.
Bùi Úc vào bếp kéo bà nội ra, hỏi: “Bà ơi, bà thấy nhà này trang trí thế nào ạ?”
Bà nội nhìn xung quanh rồi cười: “Trang trí chỗ nào? Đây không phải là nhà thô sơ à? Không sao đâu, ông chủ biết kiếm tiền, đợi nhiều tiền rồi thì có thể sửa sang thật đẹp nớ.”
Sắc mặt phản diện tái mét.
Bà nội tiếp tục đi nấu cơm, Chu Dã vẫn không tin lắm, “Người già mà, phong cách lỗi thời thôi.”
Bùi Úc biết Chu Dã không thể tin tưởng ngay lập tức, dẫu sao hắn cũng cảm thấy Hùng nhị thiếu đã giúp hắn rất nhiều.
“Nếu tôi chứng minh được Hùng nhị thiếu và Hứa Mộ Trạch có quan hệ thì sao?”
Chu Dã cau mày, “Chứng minh thế nào?”
“Không phải anh nói Hứa Mộ Trạch lo lắng tôi bị anh hành hạ à? Hắn ta không thể tự mình tới thăm dò tình hình, anh đoán xem hắn sẽ nhờ ai đến?”
Hiện nay Chu Dã không có nhiều bạn bè, hầu hết giới thượng lưu bản địa Hoa thị đều coi thường hắn, mặc dù Hùng nhị thiếu cũng chỉ là lừa dối Chu Dã nhưng xác thực gã là người duy nhất thường xuyên tới nhà hắn.
Gã và Hứa Mộ Trạch có qua lại, Hứa Mộ Trạch vừa bị Chu Dã đánh nên không thể tự mình xông vào nhà họ Chu, vậy cũng chỉ có thể nhờ Hùng nhị thiếu tới thăm dò kết quả. Không có ai có thể tiếp cận Chu Dã thích hợp hơn Hùng nhị thiếu.
Trong lòng Chu Dã lúc này rất xoắn xuýt, hắn vừa muốn vạch trần bộ mặt thật của Hùng nhị thiếu lại vừa cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn quý trọng người bạn này biết bao, ngộ nhỡ Hùng nhị thiếu thực sự như những gì Bùi Úc nói thì hắn sẽ không còn người bạn tốt nào nữa.
“Dù là như vậy, bích họa gì đó có thể đẹp hơn thô sơ sao?”
Bùi Úc cười khẽ, tranh của cậu từng được mệnh danh là Tiểu Lê Nguyên, kiếp trước cậu cũng vẽ khá nhiều tranh bích họa cho người thân bạn bè trong nhà, ai ai cũng khen không ngớt lời, thậm chí Học viện Mỹ thuật top đầu trong nước còn mời cậu đi vẽ. Có điều bình thường cậu vẽ tranh là để gϊếŧ thời gian, mọi người trong nhà sợ cậu quá vất vả, ảnh hưởng sức khỏe nên không cho cậu đi.
Đoán chừng Chu Dã căn bản không biết bích họa trông ra sao, có thể đẹp tới trình độ nào.
Bùi Úc lấy điện thoại ra, tìm vài bức tương đối phù hợp với phong cách của mình rồi đưa cho Chu Dã xem.
“Sân nhỏ kiểu Trung của anh rất thích hợp để vẽ quốc họa lên tường vây trong sân, như vậy sẽ càng đẹp hơn. Bên trong anh muốn trang trí kiểu Trung hay kiểu u thì tôi cũng có thể vẽ được.”
Chu Dã vốn tưởng rằng bích họa chỉ là treo vài bức tranh tường, sau khi xem xong ảnh trên mạng thì hai mắt đăm đăm.
“Thật sự có thể vẽ đẹp như vậy sao?”
Bùi Úc cười, “Chỉ có hơn chứ không có kém, người khác mời tôi vẽ một bộ cũng phải tốn cả triệu*, nhưng nếu là Chu tổng thì sẽ miễn phí.”
*1 triệu tệ bằng khoảng 3 tỉ rưỡi.
Bùi Úc biết thừa Chu Dã keo kiệt nên cố ý thêm câu này vào.
Bích họa giá một triệu tệ lại được vẽ miễn phí, hời biết bao!
“Thống nhất!”
Bùi Úc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khỏi phải nấu cơm quét dọn nữa.
Đúng lúc cậu chuẩn bị phát triển nghề phụ, đến lúc đó vừa vẽ vừa livestream tạo thêm chút tiếng tăm. Ở chỗ Chu Dã không thể kiếm được tiền, vậy thì đơn sau có thể kiếm tiền rồi.
Ôi, quên không thêm điều kiện “không đổ nước rửa chân” vào rồi!