“Lão phải đi rồi nớ, ở nhà vẫn còn một đống dưa hấu cần bán, bây giờ về vừa hay sập tối bày sạp ra, lúc đó người mua nhiều.”
Bà cụ mặc một chiếc áo phông cũ rách màu xanh của đàn ông, đã bị giặt đến bạc phếch, trong tay cuộn một cái túi dệt cũ đã giặt, cười ha hả đi về phía cổng sân.
Theo sau bà cụ là một quý phu nhân đeo vàng đeo bạc, ăn mặc sành điệu.
Quý phu nhân mỉm cười nhưng ý cười không đến đáy mắt, đưa tay muốn kéo người lại. Khi tay sắp chạm vào quần áo của bà cụ lại ghét bỏ buông xuống, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Ấy chết bác Thẩm, dưa hấu có thể bán được bao nhiêu tiền chứ? Đều đã tuổi này rồi, nên hưởng phúc đi thôi, bác ở lại đi, Tiểu Úc sắp về rồi!”
“Cháu trai bận, lão không thể làm phiền nó. Lão biết các người lòng dạ Bồ Tát, nhưng lão không làm được bảo mẫu, không thể lấy không tiền công của các người.”
Cổng sân biệt thự của Hứa gia không nhỏ, hai người một cười ha hả muốn đi, một đuổi theo muốn giữ người lại, cứ giằng co mãi đến tận cửa cổng.
Cửa cổng là cửa sắt lớn hoạt động bằng điện, bên cạnh cửa sắt là phòng bảo vệ.
Bà cụ chỉ biết mỗi lần tới đây đều đợi cửa tự mở ra, bèn ngoan ngoãn đứng trước cửa lớn im lặng đợi.
Quý phu nhân nháy mắt ra hiệu bảo vệ không mở cửa, bà cụ ngước nhìn cánh cổng sắt cao lớn, thấy hơi khó hiểu, sao hôm nay cánh cổng này vẫn chưa chuyển động.
Lúc này ngoài cổng có tiếng còi xe kêu “bim bim” hai tiếng, bảo vệ nhìn biển xe rồi nhìn quý phu nhân, mở cửa.
“Bà nội? Sao bà lại tới đây?”
Hứa Mộ Trạch lái xe tiến vào, trực tiếp dừng lại một bên rồi vội vàng xuống xe.
Bà cụ nhìn thấy Hứa Mộ Trạch thì cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt dồn lại với nhau, đi qua vỗ tay hắn ta.
“Mộ Trạch, con về đấy à! Đã lâu bà nội không gặp con, lại trông khỏe khoắn hơn rồi!”
“Bà nội cũng vậy, rất khỏe mạnh, sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?”
“Khỏe lắm khỏe lắm! Tiểu Úc đâu, nó không về cùng con sao?” Bà cụ vừa hỏi vừa buông tay Hứa Mộ Trạch rồi đi về phía chiếc xe, ngó đầu vào trong tìm kiếm.
Hứa Mộ Trách nghe vậy, ý cười trên mặt đông cứng, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Hứa phu nhân vừa nhìn đã cảm thấy mọi chuyện không ổn, kéo con trai đến bên cạnh dùng ánh mắt dò hỏi.
Hứa Mộ Trạch buồn bực thở dài, “Chu Dã không đi trễ mà còn tới sớm hơn. Con quấy rầy cuộc họp của bọn họ giữa chừng, ngược lại đã để lại ấn tượng không tốt cho Lí tổng.”
“Sao có thể như vậy?” Hứa phu nhân cau mày, lại nhanh chóng dùng ngón tay day bóp, giọng nói rất không vui, “Bùi Úc đâu? Nó làm ăn kiểu gì thế?”
“Tiểu Úc vẫn chưa trả lời tin nhắn của con, cậu ấy chưa bao giờ thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Trong mắt Hứa Mộ Trạch tràn đầy lo lắng, Hứa phu nhân nhìn hắn ta, bất mãn liếc mắt, sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.
“Giữ bà cụ lại trước đã, nếu Bùi Úc xảy ra chuyện thì chúng ta còn có thể chăm sóc chút ít.”
Hứa Mộ Trạch cảm thấy cũng đúng, đi qua kéo tay bà cụ, “Tiểu Úc còn đang bận việc, bà ở lại mấy ngày đi, như thế khi Tiểu Úc xong việc quay về là có thể gặp bà, cậu ấy rất nhớ bà đấy.”
Bà cụ không gặp được cháu trai nên hơi thất vọng, nhưng vẫn cười ha hả lắc đầu.
“Không nớ, phải quay về bán dưa cơ.”
Lúc xe của Hứa Mộ Trạch đi vào thì dừng ở một bên, đuôi xe vừa khéo chặn ở cổng, cửa vẫn chưa đóng.
Bà cụ chịu không nổi cách bọn họ nhiệt tình mời mình ở lại, sợ mình làm bẩn nhà lớn nhà người ta bèn xua tay lia lịa, nhân lúc cửa đang mở nhanh chóng bước ra ngoài.
“Chặn bà ta lại!” Hứa phu nhân vội vàng quát lên.
Hứa Mộ Trạch không biết tại sao mẹ mình lại đột nhiên kích động như vậy, hơi sững người, bảo vệ trong phòng bảo vệ lập tức chạy ra ngăn cản người.
Tuy bà cụ vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng chạy không lại đàn ông trưởng thành, nháy mắt đã bị bảo vệ bắt được.
Bà cụ hơi bối rối, cảm thấy có điểm không đúng lắm.
Lúc này chợt nghe bảo vệ kêu lên một tiếng đau đớn, bà cụ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa ổn định lại thì bản thân đã đứng sau lưng một người đàn ông cao lớn khác.
“Anh Hứa, mở cổng thế này là đang đợi tôi đấy hở?”
Chu Dã thả bàn tay đang vặn tay bảo vệ ra, kéo bà cụ lùi về sau một bước.
Hắn thật không ngờ cướp người lại đơn giản như vậy, ngay trước cửa nhà.
Hứa Mộ Trạch cũng không ngờ Chu Dã lại đột ngột đến đây.
“Chu tổng, sao anh lại tới đây, tôi còn chưa chúc mừng Chu tổng đã thuận lợi giành được hợp tác với Lí thị đâu.” Hứa Mộ Trạch dáng vẻ thẳng thắn vô tư đi ra nghênh đón.
Chu Dã lại bất chấp tất cả, nắm chặt cà vạt của Hứa Mộ Trạch, đi tới đấm hắn ta một cái.
Hứa Mộ Trạch không kịp đề phòng, ngay lập tức bị đấm ngã xuống đất.
Cú đấm này khiến tất cả mọi người đang chứng kiến sợ ngây người, nhất thời không ai phản ứng lại.
“Á!” Người đầu tiên phản ứng là Hứa phu nhân, vội vàng chạy tới đỡ Hứa Mộ Trạch.
Bà cụ cũng bị dọa giật mình, “Ôi ôi! Sao lại đánh người nớ!”
Thấy Hứa Mộ Trạch bị đánh, bà cụ đau lòng muốn chết, cũng định đi qua xem hắn ta nhưng lại bị Chu Dã đen mặt túm trở về, tiếp tục đẩy ra phía sau không cho tiến lên trước.
Bà cụ hoàn toàn có thể cảm nhận được sức lực vô cùng lớn của người đàn ông cao to này, bị dọa ngây người không dám nhúc nhích nữa.
“Mày cái đồ lỗ mãng cục mịch! Bảo vệ đâu!”
Hứa phu nhân vội vã gọi người, bảo vệ vừa bị Chu Dã vặn đau bên cạnh cũng sợ hãi rùng mình, nghe thấy mệnh lệnh thì lấy điện thoại vô tuyến ra chuẩn bị gọi các bảo vệ khác đến.